Alpha Trauma - Chương 141 - Ngoại truyện đặc biệt 23

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 141: Ngoại truyện đặc biệt 23 – Sinh viên đang theo học (11)

“……Anh.”

Woo Yeon vội vã ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay đôi mắt sâu thẳm của Do Hyun. Khuôn mặt anh đượm vẻ phức tạp, khó đoán, dường như đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man. Woo Yeon khẽ cất tiếng:

“Có nhiều người hỏi xin số điện thoại của anh không?”

“……”

Khóe mắt Do Hyun khẽ nhăn lại, chỉ là một biểu cảm thoáng qua thôi nhưng cũng đủ để Woo Yeon cảm nhận được điều gì đó. Cậu sững người, trái tim hẫng đi một nhịp. Woo Yeon nghẹn ngào, hàng mi khẽ run rẩy.

“Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”

“……Nói rồi cũng chỉ khiến em thêm buồn phiền mà thôi.”

Câu trả lời ngắn gọn, rõ ràng, nhưng lại làm Woo Yeon cảm thấy khó chấp nhận. Cậu tức giận, giọng nói không kìm được mà lớn hơn.

“Anh đã hứa sẽ chia sẻ tất cả với em cơ mà!”

Cảm xúc trong lòng Woo Yeon lúc này thật sự rất tệ, hỗn loạn và khó chịu. Vừa hoang mang, vừa tức giận, lại vừa xấu hổ vì sự ngây thơ, chủ quan của mình.

“Sao anh có thể làm như vậy? Em ghét nhất là biết chuyện sau cùng.”

“Không có gì đáng kể cả. Anh đã từ chối hết rồi……”

Do Hyun vội vàng biện minh, nhưng những lời giải thích của anh nghe thật nực cười.

“Dù sao thì mọi người ở công ty cũng biết anh đã có người yêu rồi. Em không cần phải lo lắng……”

“Ngay cả ở công ty cũng có người như vậy sao?”

“……”

Vẻ mặt Do Hyun thoáng chút bối rối, Woo Yeon đoán chắc mình đã đoán đúng. Cậu còn chưa kịp nói gì thì anh đã vội vàng lắc đầu.

“Không nhiều đâu. Chỉ là vài người thôi, không đáng kể đâu.”

Do Hyun quả là một người đàn ông khôn ngoan và tinh tế. Chẳng phải Seong Jae đã từng nói sao, những chuyện như thế này phải dựa vào kinh nghiệm và sự nhạy bén để nhận biết. Woo Yeon có thể thiếu kinh nghiệm, nhưng Do Hyun thì không. Anh chắc chắn đã cố gắng không để xảy ra bất cứ chuyện gì làm cho cậu phải phiền lòng.

“Nhưng dù sao thì cũng có vài người mà.”

Woo Yeon vẫn thấy khó chịu. Cậu biết mình đang cố chấp, nhưng lần này cậu thật sự không thể nhẫn nhịn được nữa. Cậu khó thở vì những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình.

“……Ừ, có vài người. Chỉ là vài người thôi.”

Có vẻ như Do Hyun cũng không thoải mái hơn là bao. Giọng điệu ôn hòa, điềm đạm thường ngày của anh giờ đây trở nên vội vàng, thiếu tự tin.

“Không phải kiểu mỗi tuần gặp năm lần như em, chỉ là một vài người mà thôi.”

“Ý của anh là……”

“Yeon à, em nghĩ anh không để ý đến chuyện đó sao?”

Do Hyun đáp lại bằng giọng nói nghẹn ngào, một tay che đi đôi mắt mệt mỏi. Không biết từ lúc nào, không gian xung quanh hai người tràn ngập một thứ pheromone dao động, hệt như tâm trạng bất ổn của họ. Do Hyun cố gắng giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh lại.

“Nếu anh không muốn em tức giận thì sao chứ? Nếu anh thật sự ghen tuông từng chút một, em có chắc là sẽ chịu được không?”

“Tại sao anh lại có quyền quyết định thay em việc em có chịu được hay không?”

Woo Yeon đương nhiên biết Do Hyun là người hay ghen tuông. Hai người đã quen nhau bao nhiêu năm rồi chứ. Thời gian họ ở bên nhau, da kề da, trao đổi những yêu thương ngọt ngào cũng nhau đã hơn 2 năm.

Và điều Woo Yeon cảm thấy khó chịu nhất chính là điều này.

“Bọn họ đâu có thật sự thích em.”

“……”

Bàn tay đang che mắt của Do Hyun từ từ trượt xuống, để lộ đôi mắt đen láy sâu thẳm như muốn hỏi ‘ý em là gì?’

Woo Yeon cố gắng ép cho giọng nói của mình không bị lạc đi.

“Chỉ là, em trông dễ dãi thôi.”

“……”

“Vì em là người nổi tiếng trên báo chí nên bọn họ mới như vậy.”

“Sao có thể chắc chắn như vậy……”

“Em phân biệt được. Em không phải là đồ ngốc.”

Woo Yeon kiên quyết đáp lại, nắm chặt tay thành nắm đấm. Cảm xúc trong lòng cậu hỗn loạn, không rõ là giận dữ hay đau khổ. Càng nói, ngực cậu càng như bị đè nén, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Trong số đó, chẳng có bao nhiêu người thật sự thích em đâu. Chẳng có ai đáng để anh phải ghen tuông cả……”

Woo Yeon đã quá quen với kiểu quan tâm này rồi. Những kẻ muốn lợi dụng danh tiếng của cậu vốn dĩ đã không ít, từ khi cậu còn sống ở Mỹ đã có rất nhiều người như vậy, Daniel thậm chí còn phải ra tay “dằn mặt” bọn họ. Phần lớn trong số họ đều không có ý định nghiêm túc, chỉ cần cậu nhẹ nhàng từ chối là bọn họ sẽ nhanh chóng bỏ cuộc.

“Nhưng anh thì khác mà.”

“……”

“Hồi học trung học, có rất nhiều người thích anh.”

Nhưng theo Woo Yeon, những người đối xử với Do Hyun có một sự khác biệt rất lớn. Giống như cách cậu đã từng rung động trước anh, hẳn cũng có nhiều người thật lòng yêu mến anh vì sự tử tế và ấm áp ấy. Do Hyun nói rằng cậu sẽ không thể chịu được cơn ghen của anh, nhưng nếu xét theo khía cạnh đó, Woo Yeon cũng có rất nhiều điều muốn nói.

“Nhưng anh lại chẳng bao giờ kể cho em nghe……”

Càng nói, Woo Yeon càng cảm thấy đau nhói như có gai đâm vào bụng mình. Cảm xúc dâng trào trong lòng cậu không chỉ đơn thuần là tức giận và buồn bã nữa.

“Nếu hôm nay em không nhìn thấy, chắc anh cũng sẽ không nói cho em biết đúng không?”

“……”

“Chuyện anh đưa số điện thoại cho người ta, anh cũng sẽ giữ im lặng luôn đúng không?”

Woo Yeon biết mình không có nghĩa vụ phải kể lể hết mọi chuyện cho Do Hyun nghe. Theo logic tương tự, Do Hyun cũng không cần phải kể cho cậu nghe về tất cả những người mà anh liên lạc vì công việc. Woo Yeon hiểu rõ điều đó, lý trí mách bảo cậu như vậy, nhưng tại sao cậu vẫn cảm thấy buồn bã và thất vọng đến thế này?

“Em đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe, dù là chuyện nên nói hay không nên nói, thậm chí còn làm anh khó chịu…… Vậy mà anh lại im lặng chịu đựng một mình như vậy. Điều đó có ý nghĩa gì chứ?”

“……Yeon à.”

Do Hyun tiến lại gần, nắm lấy cánh tay Woo Yeon. Cái chạm nhẹ nhàng của anh rõ ràng là muốn an ủi cậu, nhưng Woo Yeon lại giận dữ hất tay anh ra. Cậu lấy tay che mặt, cố gắng nuốt những giọt nước mắt đang chực trào ra.

“Đừng gọi em như vậy.”

Tại sao tâm trạng của cậu lại tồi tệ đến thế này? Những lời lẽ trách móc, mỉa mai Do Hyun cứ thế trào dâng lên đến cổ họng. Làm sao cậu biết được chính xác là có bao nhiêu người như vậy, làm sao cậu biết được liệu anh có đưa số điện thoại cho ai khác giống như hôm nay hay không? Những lời lẽ tầm thường, nhàm chán đến mức chính cậu cũng thấy phát ngán, cứ liên tục hiện lên trong đầu mà không có hồi kết.

“Yeon à, nhìn anh này.”

Có lẽ cảm nhận được điều gì đó từ Woo Yeon, Do Hyun lại đưa tay về phía cậu. Woo Yeon theo phản xạ ngẩng đầu lên, và ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của Do Hyun ở cự ly gần, cậu liền nhăn nhó. Đồng thời, những giọt nước mắt đọng trên mi mắt cậu cũng lăn dài xuống má.

“……”

Qua làn nước mắt mờ mịt, Woo Yeon thấy biểu cảm cứng đờ trên khuôn mặt Do Hyun. Cậu lại hất tay anh ra, vội vàng che mặt. Cậu cố gắng lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi, nhưng nó vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

“Hức……”

Không phải cậu muốn khóc. Woo Yeon muốn một cuộc trò chuyện lý trí với anh, muốn mọi hiểu lầm được tháo gỡ theo cách nhẹ nhàng. Nhưng cậu không biết mình đã sai ở đâu, cũng không biết làm thế nào để giải quyết được tình huống này.

Cảm giác như hai người chỉ loanh quanh trong những lời nói, lặp lại những tranh cãi vô nghĩa mà không đi đến kết luận cuối cùng nào. Ngoại trừ những ký ức bị bắt nạt thời trung học, Woo Yeon chưa từng cãi nhau với ai. Cậu thật sự không biết phải làm sao để giải quyết được tình huống này.

“……Em muốn đi.”

Vì vậy Woo Yeon vẫn tiếp tục che mặt, bước qua Do Hyun và rời đi. Cậu sợ rằng nếu cứ ở lại đây, anh sẽ cảm thấy mệt mỏi và chán ghét cậu mất. Cậu lo sợ mình sẽ thốt ra những lời lẽ tồi tệ, trẻ con, và rồi cuối cùng sẽ nói ra những điều không nên nói.

“Đã giờ này rồi mà em còn muốn đi đâu?”

Nhưng khi Woo Yeon vừa bước được một bước, Do Hyun đã nắm chặt lấy cánh tay cậu. Cái nắm tay của anh mạnh đến mức Woo Yeon suýt chút nữa thì loạng choạng. Nhận thấy sự hoảng hốt của cậu, anh vội vàng nới lỏng tay ra, nhưng ngay lập tức Woo Yeon quay người rồi đi về hướng ngược lại.

“Không muộn lắm đâu.”

“Muộn rồi, bên ngoài tối om rồi.”

Cuộc cãi vã này đã làm thời gian trôi qua không biết bao lâu, bên ngoài trời đã tối đen như mực. Dẫu vậy, nếu nói là muộn thì cũng không hẳn. Chẳng phải thỉnh thoảng có những buổi tụ tập của khoa, họ còn uống rượu đến tận khuya hay sao? Rõ ràng là Do Hyun đang nói năng lung tung chỉ để giữ cậu lại.

“Em muốn đi. Em không thể ở cùng với anh.”

Nhưng nếu Do Hyun khẩn thiết thì Woo Yeon cũng vậy. Giọng nói của cậu nghẹn ngào, đầy nước mắt, làm Do Hyun khựng lại. Anh khẽ hỏi, gần như không nghe rõ.

“……Em không muốn ở bên anh sao?”

“……”

Lần này người dừng lại không phải là Do Hyun mà là Woo Yeon. Cậu chỉ định ra ngoài để đầu óc được thư thái hơn, nhưng Do Hyun lại hiểu lầm lời nói của cậu theo cách khác. Cậu chưa kịp giải thích rằng không phải như vậy thì Do Hyun đã thở dài một tiếng rồi nói:

“Anh sẽ là người đi.”

Nói xong, Do Hyun liền bước đi. Woo Yeon không kịp giữ anh lại, cũng không kịp giải thích bất cứ điều gì.

Do Hyun lướt qua cậu, không hề quay đầu lại mà cứ thế rời đi.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.




Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo