Alpha Trauma - Chương 142 - Ngoại truyện đặc biệt 24

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 142: Ngoại truyện đặc biệt 24 – Dấu chấm hết (1)

Do Hyun và Woo Yeon đã hẹn hò được 2 năm, từ tuổi 20 đến 22. Đó không phải là một quãng thời gian ngắn, mà đó khoảng thời gian đủ để hai người có thể hiểu rõ về nhau. Trong suốt những năm tháng ấy, Woo Yeon đã thuộc lòng những điều Do Hyun thích, ghét, những gì làm anh phiền lòng và những gì mang lại niềm vui cho anh.

Họ chưa từng trải qua một cuộc cãi vã nhỏ nhặt nào, mối quan hệ của họ luôn êm đềm và hạnh phúc đến mức người khác phải ghen tị. So với vẻ ngoài, nội tâm của họ còn gắn bó và gần gũi hơn rất nhiều. Woo Yeon từng nghĩ rằng những câu chuyện cãi nhau ầm ĩ của các cặp đôi chỉ là những điều hư cấu được thêu dệt trên các phương tiện truyền thông. Bởi vì người thầy giáo, đồng thời là người yêu của cậu quá hoàn hảo.

Tuy nhiên, Do Hyun đã rời khỏi nhà. Tin nhắn duy nhất anh để lại chỉ là một dòng thông báo ngắn gọn nói rằng anh sẽ ở lại nhà Jin Ah một thời gian. Đêm thứ Sáu trôi qua, rồi đến thứ Bảy, và cho đến khi ngày thứ Bảy gần kết thúc, Woo Yeon vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào khác từ Do Hyun.

Cậu liên tục mở điện thoại để hỏi anh “một thời gian” là bao lâu, nhưng rồi lại tắt máy sau khi kiểm tra danh bạ theo cách thật vô nghĩa. Ban đầu, Woo Yeon nghĩ rằng anh sẽ sớm quay trở lại, nhưng khi ngày mới bắt đầu, ngay cả hy vọng nhỏ nhoi ấy cũng tan vỡ. Trong thâm tâm cậu thật sự muốn gọi điện cho anh, nhưng mỗi khi cậu định gọi, một cảm giác tủi thân, ấm ức lại trào dâng.

“Hức……”

Làm sao anh có thể rời đi? Làm sao anh có thể tự ý đến một nơi khác? Cho dù họ có cãi nhau, dù cậu có nói những lời khó nghe, hay anh có tức giận như thế nào, thì cũng không thể như vậy được.

Woo Yeon đã không ăn uống gì tử tế, cũng chẳng thể ngủ ngon giấc. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng cho đến khi cậu kiệt sức, rồi Woo Yeon lại nằm dài trên ghế sofa và thiếp đi lúc nào không hay. Cậu biết mình nên vào phòng ngủ, nhưng cậu không muốn nằm trên chiếc giường trống trải, lạnh lẽo đó.

Nỗi đau ấy như kéo cậu quay lại khoảnh khắc họ chia tay. Cái cảm giác bị bỏ rơi giữa thế giới này làm cậu không thể chịu đựng nổi, giống như cái đêm mà Woo Yeon biết được mối quan hệ giữa thầy giáo và mẹ mình. Cậu đã nhốt mình trong phòng và khóc suốt đêm.

Nhưng rồi cậu chợt tự hỏi.

Rốt cuộc thì họ đã cãi nhau vì điều gì?

Ý nghĩ đó bất chợt xuất hiện trong đầu cậu. Sau khi đã khóc đến cạn nước mắt, khi cậu dần dần nhớ lại cuộc cãi vã của họ, khi cậu nghiền ngẫm những lời nói giận dữ của mình, khi cậu phản bác lại từng lời mà Do Hyun đã nói.

‘Người lúc nãy là alpha.’

Lúc đó cậu nên đồng ý với anh. Cậu không nên tức giận và nhõng nhẽo vô cớ. Anh đã dỗ dành cậu trước, vậy mà tại sao cậu lại khó chịu và nói những lời không hay như vậy?

Woo Yeon muốn làm lành với anh, nhưng cậu không biết làm như thế nào. Ngay cả một giải pháp đơn giản như xin lỗi thôi mà cậu cũng không thể nghĩ ra được. Cậu đã viết đi viết lại tin nhắn “Khi nào anh về?” không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng thì lòng dũng cảm chết tiệt kia lại cản trở cậu. Nếu anh không trả lời, nếu cậu gọi điện mà anh không bắt máy, nếu anh tức giận và bảo cậu cúp máy đi, thì trái tim cậu sẽ tan vỡ và cậu sẽ không thể gượng dậy được nữa.

Tại sao cậu lại không biết làm gì?

Tại sao cậu lại ngốc nghếch như vậy?

Tại sao cậu lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình và để cho mọi chuyện trở nên tồi tệ?

Woo Yeon không biết mình đã tự trách bản thân bao nhiêu lần rồi nữa. Do Hyun thì làm gì cũng giỏi, cũng thành thạo, còn cậu thì vẫn cứ như thế này, thật đáng thất vọng. Việc không thể nói được một lời tử tế nào với Do Hyun làm cậu cảm thấy xấu hổ và đau lòng đến tột cùng.

“……”

Và rồi buổi sáng Chủ nhật cũng đến. Woo Yeon ngồi xổm trên ghế sofa với khuôn mặt sưng húp. Tay cậu nắm chặt chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin. Cậu thở hổn hển sau khi khóc đến kiệt sức, đôi mắt chớp chớp đầy mệt mỏi.

‘Nếu anh ấy nói chia tay thì sao?’

Ý nghĩ bất chợt xuất hiện làm những giọt nước mắt đã ngừng rơi lại tuôn trào thêm lần nữa. Woo Yeon lau đi đôi mắt đã ướt đẫm rồi vùi mặt vào đầu gối. Cậu ước gì có thể quay ngược thời gian, nếu được như vậy, cậu sẽ làm bất cứ điều gì.

Không lâu sau, điện thoại của cậu đột ngột đổ chuông. Âm báo mặc định mà cậu chưa từng thay đổi kể từ khi mua máy vang lên ầm ĩ trong phòng khách. Woo Yeon giật mình, vội vàng kiểm tra điện thoại. Trên màn hình hiện lên một cái tên quen thuộc.

Người gọi đến là [Jin Ah].

***

Woo Yeon đã hẹn gặp Jin Ah tại một quán cà phê mà cậu từng đến với Daniel. Quán này thuộc chuỗi thương hiệu nổi tiếng, có mặt ở cả Mỹ, với biển hiệu bằng gỗ và những ô cửa kính lớn, giúp nhìn rõ khách hàng bên trong.

Vì chỉ rửa mặt qua loa và đội mũ nên Woo Yeon đến quán cà phê sớm hơn giờ hẹn. Cuối tuần nên có khá đông người, nhưng vẫn còn bàn trống cho hai người. Woo Yeon gọi đại một món gì đó rồi ngồi ở một góc khuất để đợi Jin Ah.

“Xin chào, cậu đi một mình sao?”

Woo Yeon ngồi đó được một lúc thì có một cô gái đến bắt chuyện với cậu. Vì vành mũ che khuất nửa khuôn mặt nên Woo Yeon không nhìn rõ, nhưng cậu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà thờ ơ trả lời:

“Tôi có người yêu rồi.”

“Ôi, đừng thế chứ, cho tôi xin số điện thoại được không?”

“Tôi không thể cho cậu được. Tôi xin lỗi.”

Woo Yeon trả lời rất máy móc, nhưng cô gái kia vẫn cứ thế ngồi xuống đối diện cậu. Thường thì không ai lại mặt dày mày dạn như vậy. Woo Yeon cảm thấy khó chịu, vừa định nói gì đó thì cô gái kia lên tiếng:

“Từ chối người ta ngay cả khi chưa nhìn mặt sao?”

Nụ cười tươi tắn của cô có nét giống với một người. Đôi mắt dài, cong xuống như giọt nước mắt. Woo Yeon ngơ ngác nhìn cô, cô gái kia liền nháy mắt tinh quái:

“Anh trai tôi mà biết chắc sẽ ghen tị lắm đấy. Chắc là hay có người xin số điện thoại lắm nhỉ.”

“……Jin Ah.”

Khuôn mặt cứng đờ của Woo Yeon giãn ra, trở nên dịu dàng hơn. “Sao cậu lại giở trò đùa này chứ.” Dù trách móc nhẹ nhàng như vậy, Jin Ah vẫn chỉ nhún vai. Rồi cô nghiêng người qua lại, nhìn chằm chằm vào mặt Woo Yeon.

“Nhìn mắt của cậu kìa, trông chẳng khác gì cá vàng.”

Jin Ah tặc lưỡi liên tục rồi lấy điện thoại ra dí sát vào mặt Woo Yeon. Cậu còn chưa kịp hiểu gì thì cô đã chụp ảnh. Woo Yeon muộn màng giơ tay che ống kính camera lại.

“Đừng chụp.”

“Chụp rồi.”

Jin Ah trả lời tỉnh bơ, sau đó gõ nhẹ vào màn hình rồi úp điện thoại xuống bàn. Chiếc điện thoại của cô giống hệt của Do Hyun, nhưng có thêm một chiếc ốp lưng lòe loẹt đính đầy đá quý lấp lánh. Jin Ah hút một ngụm cà phê từ chiếc cốc giữ nhiệt, rồi đột ngột hỏi Woo Yeon:

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Thói quen đi thẳng vào vấn đề mà không cần mở đầu của Jin Ah vẫn không hề thay đổi. Hai năm trước, cô đã tự ý kéo cậu đi, rồi sau đó lại hỏi vặn vẹo rằng tại sao cậu lại đi theo.

“Là gì chứ…… Chẳng phải cậu đã gọi tôi đến sao?”

Nếu đã gọi người ta đến rồi lại còn hỏi là có chuyện gì, thì biết trả lời sao đây? Với suy nghĩ đó, Woo Yeon đáp lại, và Jin Ah liền nhướn mày lên. Điệu bộ ấy như muốn hỏi, chẳng lẽ cậu lại giả vờ không biết sao?

“Anh trai tôi đang ở nhà tôi.”

“……”

Lời giải thích ngắn gọn đó là điều mà Woo Yeon đã biết. Cũng may là anh không ở một nơi nào khác. Hay là cậu nên cảm thấy bực bội vì anh đã ở gần đây như vậy mà không quay trở lại nhỉ?

“Nhìn sơ qua là biết hai người đã cãi nhau rồi……”

Jin Ah nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Woo Yeon. Ngay cả khi cô không nghe được gì từ Do Hyun, thì với tình hình hiện tại, cô cũng có thể nhận ra được. Thậm chí, Woo Yeon còn đến chỗ hẹn với một khuôn mặt rõ ràng là đã khóc nữa chứ.

“Tôi không biết hai người đã cãi nhau vì chuyện gì, nhưng tốt hơn hết là cậu nên nhanh chóng làm lành với anh ấy và đưa anh ấy về đi. Tại anh ấy mà tôi không thể dẫn bạn trai về nhà đấy.”

“……Cậu có bạn trai rồi á?”

Đó là một câu hỏi không phù hợp với tình huống hiện tại, nhưng Woo Yeon vẫn giật mình hỏi. Dù sao thì thỉnh thoảng họ vẫn liên lạc với nhau, nhưng cậu chưa từng nghe được bất kỳ tin tức nào về chuyện tình cảm của cô.

Jin Ah gật đầu rồi lại cầm điện thoại lên.

“Mới đây thôi. Muốn xem ảnh không?”

“Cậu định đưa bạn trai mới quen về nhà sao?”

Như vậy là không thể được. Với ý nghĩ đó, Woo Yeon lên tiếng, nhưng Jin Ah lại quay sang nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác, như muốn hỏi cậu có tư cách gì mà nói như vậy. Rồi cô lập tức đứng dậy, không cho cậu xem bức ảnh nào.

“Đợi một chút.”

Và điều mà Jin Ah làm là đến quầy thu ngân để mua một chiếc bánh sandwich. Woo Yeon nghĩ bụng chắc là cô đói, nhưng Jin Ah lại đưa một nửa chiếc sandwich đã mở gói cho cậu.

“Ăn đi.”

“……?”

Woo Yeon chớp mắt, ngơ ngác nhận lấy chiếc sandwich. Cậu cứ nghĩ là cô đưa cho cậu ăn cùng cho đỡ ngại, nhưng Jin Ah lại đẩy nốt nửa còn lại về phía cậu.

“Cậu ăn hết đi. Tôi ăn cơm rồi.”

“Sao bỗng dưng lại thế? Tôi không đói.”

“Ăn đi.”

***

Jin Ah chụp ảnh chiếc sandwich. Chính xác hơn là chụp bàn tay của Woo Yeon đang cầm chiếc sandwich.

“……Sao cậu cứ chụp ảnh thế?”

“Có chút việc.”

Có chút việc gì chứ?

Woo Yeon có không ít điều muốn hỏi, nhưng cậu lại không có đủ sức lực để làm vậy. Cậu vừa định hỏi gì đó thì lại thở dài vì mệt mỏi. Thấy vậy, Jin Ah xua tay.

“Vừa ăn vừa nói chuyện đi. Hai người đã cãi nhau vì chuyện gì?”

“……”

Vị giác vốn đã kém của Woo Yeon giờ lại càng tệ hơn. Cậu đặt chiếc sandwich xuống, và Jin Ah thoáng chút thất vọng. Tuy nhiên, Woo Yeon không nhận ra biểu cảm đó, mà chỉ chậm rãi mở miệng.

“Tôi……”

Nên bắt đầu từ đâu mới đúng đây? Khi suy nghĩ lại, nước mắt cậu lại tuôn rơi. Tầm nhìn dần mờ đi, và giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, ướt đẫm hơi nước.

“Tôi đã nói những lời khó nghe với anh ấy.”

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo