#10
"Cậu nộp đơn đăng ký học thêm chưa?"
"Rồi. Còn cậu?"
"Tôi chỉ định học hai buổi thôi. Thứ hai, tư và sáu thì có gia sư vì mẹ tôi. Tôi học với bạn của anh tôi, aish, ghét thật đấy."
"Học với anh ấy vẫn tốt hơn mà."
"À, cái đó thì đương nhiên rồi. Thà tôi không học đại học còn hơn là học với mấy thằng côn đồ đó."
Young-won bật cười khi nhìn Kim Hyun-jin lắc đầu như thể cậu ta đã phát ngán lắm rồi. Kim Hyun-jin trở nên thô lỗ hơn bình thường mỗi khi nhắc đến mấy ông anh của mình. Bởi vì mấy ông anh nhiều trò đùa tinh nghịch đó thích em út bằng những cách thô bạo.
Young-won thích nghe câu chuyện về ba anh em của Hyun-jin. Chỉ cần nghe thôi là cậu đã bật cười rồi. Sẽ tốt biết bao nếu cậu cũng có những người anh có thể đùa giỡn như vậy và đôi khi có thể dựa dẫm vào. Ít nhất thì cậu đã không phải hứng chịu mọi ánh mắt của bố mẹ một mình.
"Đừng có cười, không có gì đáng cười cả."
"Sao chứ. Tôi thích mấy anh của cậu mà."
"Bọn họ giả tạo với cậu đấy. Chỉ trước mặt cậu thì bọn họ mới giả vờ tốt bụng thôi. Aish."
Young-won cứ bật cười vì phản ứng của Kim Hyun-jin rất thú vị. Young-won vừa cười vừa bước về phía cửa chính. Cậu nhìn thấy Yoo Sun-woo ở phía sau vai Kim Hyun-jin đang nói về những hành vi sai trái của mấy ông anh. Nụ cười từ từ biến mất trên khuôn mặt Young-won ngay khi cả hai chạm mắt nhau.
"..."
Rõ ràng là Yoo Sun-woo đang nhìn cậu. Nhìn cậu một cách chính xác. Young-won chạm phải ánh mắt lộ liễu đang dán vào mình khi cậu đến gần hơn, rồi xoay người và bước vào trường. Cậu cảm nhận được ánh mắt đang dán vào sau lưng, nhưng cậu không hề quay đầu lại.
Tâm trạng đang tốt hơn một chút của cậu lại tụt dốc. Có lẽ cậu nên đến gặp giáo viên chủ nhiệm và nói rằng cậu muốn đổi chỗ. Chỉ cần nhìn nhau thôi là cả hai đã cảm thấy tồi tệ rồi, cậu không tự tin và cũng không muốn ngồi cạnh nhau trong suốt một học kỳ.
"Cậu không về lớp à?"
"Ừ. Tôi định ghé qua phòng giáo vụ một lát. Cậu về trước đi."
"Ừm. Xong việc thì nhắn tin cho tôi nhé."
Young-won gật đầu rồi bước về phía phòng giáo vụ. Cậu nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm ở giữa những chỗ ngồi trống và bước vào. Cô nhìn thấy Young-won trước và vẫy tay ra hiệu cho cậu đến gần hơn với một nụ cười chào đón. Young-won cúi chào rồi tiến lại gần.
"Young-won có chuyện gì sao?"
"Em có chuyện muốn nói ạ."
"Vậy à? Ngồi xuống đi."
Young-won lại cúi chào giáo viên chủ nhiệm đang kéo chiếc ghế bên cạnh ra cho cậu rồi ngồi đối diện với cô và sắp xếp lại những điều vừa nảy ra trong đầu. Nếu cậu có thể nói giảm nói tránh và đạt được một kết quả tốt hơn thì tốt, nhưng đáng tiếc là đây không phải là chuyện có thể nói giảm nói tránh được.
"Nói đi. Có chuyện gì vậy?"
"Em muốn đổi chỗ ạ."
Giáo viên chủ nhiệm không hề ngạc nhiên. Khuôn mặt cô như thể đã biết rằng cậu sẽ nói điều đó. Cô nên hỏi lý do tại sao cậu muốn đổi chỗ, nhưng thật lạ khi cô không hỏi. Young-won nhìn giáo viên chủ nhiệm đang có vẻ khó xử và chờ đợi câu trả lời.
"Nghe nói là em cãi nhau với Sun-woo?"
"Dạ?"
Cậu không hề nói gì cả, nên cậu tự hỏi tại sao tên của Yoo Sun-woo lại xuất hiện ở đây. Cậu tự hỏi liệu giáo viên chủ nhiệm có nhìn thấy bọn cậu nói chuyện vào lúc đó hay không, nhưng không thể có chuyện đó được.
"Sun-woo đã đến nói chuyện với cô lúc nãy. Cậu ấy nói rằng có vẻ như em đã hiểu lầm những gì cậu ấy nói nên cậu ấy muốn xin lỗi và làm lành với em."
"...Yoo Sun-woo ạ?"
"Ừm. Young-won à. Cô nghĩ rằng Young-won nên nói chuyện lại với Sun-woo thì tốt hơn. Sun-woo cũng là một đứa trẻ ngay thẳng và tốt bụng như Young-won của chúng ta mà. Sun-woo muốn làm lành và muốn xin lỗi em trước, cô cảm nhận được sự chân thành của cậu ấy. Nếu em nói chuyện lại với Sun-woo thì những hiểu lầm sẽ được giải quyết thôi."
Hiểu lầm? Nói rằng mình bẩn thỉu vì mình nhận hết những gì cậu ta cho là hiểu lầm? Sau khi nói những lời vô lý đó, cậu ta đã đi trước một bước và chặn đứng mọi khả năng. Ý cậu ta là cậu ta đã đoán trước rằng cậu sẽ đến gặp giáo viên chủ nhiệm và yêu cầu đổi chỗ. Young-won cạn lời và nhìn giáo viên chủ nhiệm. Young-won cũng biết rằng dù cậu có nói thêm với giáo viên chủ nhiệm thì cũng vô ích thôi.
Khả năng cao là giáo viên chủ nhiệm sẽ không tin dù cậu có nói rằng Yoo Sun-woo đã nói những điều đó. Không, ngay cả khi cô tin thì cô cũng sẽ chỉ lặp lại những lời nói rằng hãy nói chuyện lại với nhau thôi. Như Kim Hyun-jin đã nói, tất cả các giáo viên đều thích Yoo Sun-woo, không muốn làm phật lòng Yoo Sun-woo, và muốn được cậu ta để ý vì nhiều lý do. Giáo viên chủ nhiệm cũng vậy thôi.
"Young-won à. Hãy nói chuyện lại với Sun-woo nhé. Hửm?"
"...Vâng. Em sẽ làm vậy ạ."
Young-won rời khỏi phòng giáo vụ và bước về phía lớp học. Lần này, cậu lại nhìn thấy Yoo Sun-woo đang bị vây quanh bởi khoảng sáu người ở hành lang trước lớp. Yoo Sun-woo đang nở nụ cười quen thuộc mà ai cũng biết. Với một khuôn mặt đẹp trai đến mức ai cũng phải dừng lại những gì mình đang làm và nhìn cậu ấy.
"..."
"..."
Young-won chạm mắt với Yoo Sun-woo đang đứng trong đám đông. Lần này cậu đã nhìn thấy Yoo Sun-woo trước nên có lẽ đó là điều đương nhiên. Cậu đã có điều muốn nói, nhưng cậu đã chọn cách không nói. Young-won tránh ánh mắt của Yoo Sun-woo trước và bước vào lớp, nhìn vào chỗ ngồi trống của cậu và Yoo Sun-woo ở phía sau.
Một học kỳ. Vẫn còn đầu tháng 3. Còn khoảng bốn tháng nữa là đến kỳ nghỉ hè. Không có gì tốt khi gây ra một cuộc xung đột công khai với một người bạn cùng lớp, đặc biệt là với một người được mọi người yêu thích và có danh tiếng tốt như Yoo Sun-woo. Tất cả những gì cậu đã nỗ lực trong suốt thời gian qua có thể tan thành mây khói trong phút chốc. Young-won nhớ lại lời của Hyun-jin.
'Dù sao thì được những người như Yoo Sun-woo đối xử tốt vẫn tốt hơn mà. Nếu cậu bị những người như cậu ta ghét thì cậu sẽ không thể đến trường được đâu.'
Cậu không có ý định muốn được yêu thích hay bị ghét bỏ. Cậu chỉ muốn sống như một người bạn cùng lớp bình thường để cậu có thể hoàn thành tốt năm lớp 12 theo kế hoạch mà cậu đã đặt ra. Cậu không biết liệu điều đó có còn khả thi hay không nữa.
Lời nói của Yoo Sun-woo vẫn còn quá rõ ràng, nên cậu không thể bắt chuyện trước như thể không có chuyện gì xảy ra được. Young-won lắc đầu rồi bất đắc dĩ đi về chỗ ngồi và ngồi xuống. Không lâu sau, cậu cảm nhận được Yoo Sun-woo đang ngồi xuống bên cạnh, nhưng cậu không làm ra vẻ quen biết. Yoo Sun-woo cũng vậy. Young-won khẽ thở dài khi cố gắng gạt bỏ những cảm xúc đang dồn về phía Yoo Sun-woo. Vẫn còn quá hỗn loạn vào đầu học kỳ.
Từng người một nộp đơn đăng ký học thêm. Young-won sắp xếp theo số thứ tự và trực tiếp đi tìm những người chưa nộp đơn hoặc ghi lại số của những người không mang theo. Ba người không mang theo, và người cuối cùng còn lại là Yoo Sun-woo. Cậu ước rằng Yoo Sun-woo sẽ tự giác đưa đơn cho cậu, nhưng đáng tiếc là Yoo Sun-woo có vẻ không có ý định làm vậy.
Từ sáng thứ tư đến sáng thứ sáu. Đã ba ngày rồi cậu không nói chuyện với Yoo Sun-woo kể từ sau câu nói cậu không muốn nói chuyện với cậu. Yoo Sun-woo vẫn thân thiện với những người khác, lắng nghe câu chuyện của người khác và đáp lại để đối phương không cảm thấy khó xử.
Yoo Sun-woo luôn ở cùng nhiều người ở phòng ăn, trước cửa hàng tiện lợi và ở hành lang. Dù cả hai không nói với nhau một lời nào, nhưng trớ trêu thay, cậu đã bắt gặp Yoo Sun-woo rất nhiều lần ở nhiều nơi. Young-won nghĩ rằng thật may mắn khi Yoo Sun-woo luôn là người tránh ánh mắt của cậu trước, ngay cả khi cả hai chạm mắt nhau.
Bắt đầu từ buổi học thêm đêm thứ tư, thời điểm kết thúc mối quan hệ ngắn ngủi kéo dài hai ngày, cho đến thứ năm, Young-won đã hoàn toàn hồi phục lại trạng thái ban đầu. Cậu đến sớm vào buổi sáng và giải hết tất cả các bài tập đã định sẵn, thậm chí còn học thêm, và trong giờ học thêm đêm, cậu cũng đã giải quyết một cách rất thoải mái những kế hoạch mà cậu đã vạch ra một cách chặt chẽ. Dù con đường về nhà vẫn không vui vẻ, nhưng cậu cảm thấy yên tâm vì dường như cậu đã tìm lại được hình ảnh của một học sinh lớp 12 mà cậu đã nghĩ đến.
Lý do lớn nhất cho việc hồi phục trạng thái chính là sự thờ ơ của Yoo Sun-woo. Nhờ việc Yoo Sun-woo tránh ánh mắt của cậu trước, không rủ cậu đi căng tin và về nhà mà không tham gia học thêm mà cậu đã có thể sống theo thói quen của mình. Cứ tiếp tục như thế này thì có lẽ cậu có thể trải qua một học kỳ một cách thoải mái hơn mình nghĩ.
"...Đưa đơn đăng ký học thêm cho tôi."
Cậu không muốn bắt chuyện trước, nhưng cậu không còn cách nào khác. Young-won hơi xoay người về phía Yoo Sun-woo đang học bài và nói nhỏ.
"Không mang theo à?"
Sau khi cậu hỏi thêm một lần nữa, Yoo Sun-woo đã cho tay vào ngăn bàn và đưa đơn đăng ký cho Young-won. Trên đơn có ghi tất cả đều là không tham gia. Lý do không tham gia là học gia sư riêng. Young-won cũng nghĩ rằng thật may mắn. Nếu cả hai hoàn toàn không có cơ hội chạm mặt nhau cho đến giờ học thêm thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ những lúc cậu bất đắc dĩ phải bắt chuyện với cậu ta như thế này.
Đôi khi cậu hơi để ý đến những lúc cả hai chạm mắt nhau, nhưng bây giờ cậu sẽ quen với điều đó thôi. Young-won đặt đơn đăng ký của Yoo Sun-woo vào giữa theo số thứ tự và chỉnh sửa cho ngay ngắn. Sẽ tốt biết bao nếu mọi mối quan hệ đều có thể được chỉnh sửa và sắp xếp chính xác như thế này. Young-won ngơ ngác nhìn tập đơn đăng ký rồi lắc đầu. Cậu hy vọng rằng những suy nghĩ vu vơ mà cậu thường không có sẽ tan biến.
"Thứ hai sẽ bầu lớp trưởng. Nếu ai muốn làm thì đừng bỏ lỡ cơ hội và nghĩ trước những điều muốn nói để thể hiện bản thân mình, và hãy nghĩ xem có ai muốn đề cử không. Mọi người đều biết rằng cơ hội đến thì phải nắm bắt mà đúng không? Đừng chỉ biết nhìn trước ngó sau mà để tuột mất cơ hội tốt, vì đây là tuần đầu tiên của năm học nên tuần này mọi người không bắt buộc phải tự học vào thứ bảy đâu, nên hãy vừa học vào cuối tuần vừa tranh thủ suy nghĩ nhé."
Young-won đang giải bài tập thì đứng dậy chào sau lời của giáo viên chủ nhiệm. Ngay sau khi giáo viên chủ nhiệm chào và rời khỏi lớp, xung quanh trở nên ồn ào. Young-won lập tức đứng dậy và nhìn theo bóng lưng của Yoo Sun-woo đang rời khỏi lớp, rồi tiếp tục giải bài tập đang làm.
Hôm nay, Young-won đã ăn tối và thậm chí ăn kem với Kim Hyun-jin. Cậu đã học hết cả bốn tiết. Trong hai tiết cuối, Kim Hyun-jin đã đến lớp cậu và lén lút ngồi vào chỗ của Yoo Sun-woo để học cùng cậu.
Cậu đã chia tay với Kim Hyun-jin ở ngã tư, nơi hướng đi của cả hai khác nhau sau khi cùng nhau ra khỏi trường học tối tăm. Cậu đi thêm vài bước một mình thì đột nhiên cảm thấy túi quần của mình trống trải.
"A..."
Cậu nhớ ra rằng cậu đã mượn cục sạc dự phòng của Kim Hyun-jin vì điện thoại của cậu hết pin và cậu đã đặt nó trong ngăn bàn để sạc. Cậu đã để quên nó ở đó.
Cậu không cần điện thoại ngay lập tức và cậu sẽ đến trường vào sáng mai, nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu nên cuối cùng cậu đã quay lại trường.