#09
Young-won cúi gằm mặt xuống, đọc đi đọc lại những bài toán mà cậu không thể tập trung vào, sau khi thấy Yoo Sun-woo đưa chiếc bánh và hộp Picnic mà cậu đã trả lại cho Jo Yoo-min ngồi đối diện. Rồi cậu đánh dấu đáp án 4 trước khi giáo viên tiết 1 bước vào.
"Lớp này đã bầu lớp trưởng chưa?"
Giáo viên môn Văn hóa xã hội bước vào và tìm lớp trưởng khi cậu đang cố gắng sửa đáp án. Bọn trẻ nói rằng lớp có lớp trưởng tạm thời và quay lại nhìn Young-won. Young-won đứng dậy khi thấy đáp án đúng là 2. Cậu sốc hơn cả khi nghe một lời chửi rủa, vì cậu không thể tin được rằng mình lại có thể sai những bài toán mà bình thường cậu sẽ không bao giờ sai.
"Oa, có vẻ như lớp này bầu lớp trưởng tạm thời dựa trên thành tích học tập nhỉ. Nhất toàn trường này, với cả người bên cạnh cũng thuộc top đầu toàn trường nữa. Giáo viên chủ nhiệm chắc cười tít mắt mất. Cô ấy sẽ có một năm thoải mái đây. Ghen tị thật đấy, ghen tị thật đấy. Nào, hãy cùng nhận lời chào từ người nhất toàn trường nào."
"Nghiêm, chào!"
Giọng cậu trở nên khô khốc. Cậu cảm thấy muốn khóc vì cậu đã sai những bài toán mà đáng lẽ cậu không thể sai dù đã đọc đi đọc lại nhiều lần. Young-won cúi đầu chào rồi ngồi xuống, gấp sách bài tập lại và mở sách giáo khoa môn Văn hóa xã hội ra.
Cậu định nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu không muốn ngồi cạnh Yoo Sun-woo, giống như Yoo Sun-woo đã nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cậu ta muốn ngồi cạnh cậu vậy. Có rất nhiều đứa muốn ngồi ở dãy sau, và nếu cậu nói với đứa nào đang ngồi ở dãy đầu thì cậu có thể dễ dàng đổi chỗ, nên việc quan trọng nhất bây giờ là đổi chỗ ngồi. Nếu cậu tránh xa Yoo Sun-woo thì sự khó chịu khi ngồi ngay bên cạnh Yoo Sun-woo sẽ giảm bớt, và cậu có thể tập trung học trở lại.
Đây mới chỉ là ngày thứ hai kể từ khi bắt đầu năm lớp 12. Chỉ mới ngày thứ hai thôi nên cậu có thể cho qua như một giai đoạn thích nghi. Quan trọng là cậu phải làm tốt từ bây giờ. Young-won khẽ thở dài và lắng nghe bài giảng. Cậu cảm thấy ánh mắt của ai đó đang dán vào mình thỉnh thoảng, nhưng trong khi tiết học kết thúc rồi giờ ra chơi đến, rồi tiết học kết thúc rồi giờ ra chơi đến bao nhiêu lần, Young-won đã không hề nhìn Yoo Sun-woo một lần nào.
Bữa trưa là cơm cà ri. Cậu hơi thất vọng vì đó không phải là món cậu thích, nhưng cậu biết rằng nếu cậu bỏ bữa trưa thì buổi chiều sẽ rất mệt mỏi, nên Young-won đã ăn vài thìa rồi lấy thìa nhựa nhỏ được cho riêng cho món tráng miệng là sữa chua đào và đưa vào miệng.
"Tôi không thích sữa chua vì nó dính dính. Cậu ăn đi."
"Ngon mà. Ngọt nữa."
"Thật là, cậu thích đồ ngọt quá trời luôn."
"Đi ra ngoài thôi. Ngột ngạt quá."
Young-won rời khỏi nhà ăn và đi lên cầu thang đến sảnh chính, cầm theo một hộp sữa chua nữa mà Hyun-jin đã đưa cho cậu. Cậu thấy Yoo Sun-woo đang bị vây quanh bởi mấy đứa ở khu vực sân vận động. Hôm nay cũng có rất nhiều người bên cạnh Yoo Sun-woo. Vì vậy, cậu ta rất dễ nhận thấy từ xa. Tất nhiên, ngay cả khi không phải vậy thì chiều cao vượt trội và ngoại hình nổi bật của Yoo Sun-woo cũng sẽ tự động thu hút ánh nhìn dù cậu ta ở bất cứ đâu.
"Không biết sống như Yoo Sun-woo thì sẽ như thế nào nhỉ. Chắc sướng lắm."
"Đi về phía kia thôi."
"Ừm."
Young-won quay lưng lại với Yoo Sun-woo và ngồi xuống cuối khán đài, ngậm chiếc thìa trong miệng trong khi múc hộp sữa chua còn lại một nửa. Ánh nắng len lỏi vào mái che của khán đài và nhuộm màu những ngón chân của cậu.
"Nếu tôi là Yoo Sun-woo thì tôi đã làm idol rồi. À không, không phải. Tôi phải làm diễn viên chứ. Yoo Sun-woo đích thị là kiểu diễn viên mà. Sao cậu ta không làm nhỉ. Tôi nghe nói rằng đã có người từ các công ty giải trí đến đợi ở trước trường để mời cậu ta ra mắt đấy. Tôi đã thấy mấy lần rồi."
"Cậu ghen tị với cậu ta à?"
"Có chứ. Cuộc đời trải đầy hoa hồng mà. Cậu ta có tất cả mọi thứ."
Young-won thở dài và ăn thêm một miếng sữa chua đã nguội lạnh.
"Cậu sướng thật đấy. Cậu đã thân với Yoo Sun-woo rồi mà."
"Không thân."
"Còn ngồi cạnh nhau nữa chứ. Tôi nghe nói rằng chỗ ngồi của hai cậu sẽ cố định trong suốt một học kỳ đấy."
"Tôi định đi đến gặp giáo viên chủ nhiệm và nhờ cô ấy đổi chỗ cho tôi mà..."
"Tại sao?"
"...Tôi không thích Yoo Sun-woo."
Kim Hyun-jin kinh ngạc kêu lên khi nghe những lời thẳng thắn của cậu và hoàn toàn xoay người về phía Young-won. Cậu ta tự hỏi chuyện gì đã xảy ra vì trông cả hai đã khá thân thiết, thậm chí còn ăn bánh mà Yoo Sun-woo mua cho vào sáng nay.
"Vừa nãy cậu vẫn ổn mà? Lúc ăn bánh quế ấy."
Khi nghe thấy từ bánh quế, Young-won lại nhớ đến những gì Yoo Sun-woo đã nói và lắc đầu. Cậu ta đúng là một người kỳ lạ. Cậu không hiểu tại sao mình lại phải nghe những lời đó, dù cậu không hề ăn thứ gì rơi xuống đất hay ăn rác. Và điều cậu không thể hiểu hơn nữa là tại sao cậu ta lại nhất quyết cắn vào chỗ cậu đã ăn dù cậu ta nói rằng cậu ta không ngại ăn vào chỗ mà cậu đã ăn.
"Tôi không biết cậu ta đang nghĩ gì. Tôi cũng không biết tại sao cậu ta lại đối xử với tôi như vậy."
"Cậu ta đối xử với cậu tốt mà?"
"Trông vậy à?"
"Ừm. Cậu ta đến bắt chuyện với cậu trước, còn mua bánh cho cậu nữa chứ. Đó là đối xử tốt đấy."
Lời của Kim Hyun-jin không hề sai. Trong mắt người khác, có lẽ cậu đang xuyên tạc lòng tốt của Yoo Sun-woo, một người tốt bụng và tử tế. Bởi vì Yoo Sun-woo sẽ không bao giờ nói hay làm bất cứ điều gì gây hiểu lầm trước mặt người khác.
"Dù sao thì tôi cũng không thích cậu ta. Tôi nghĩ rằng cậu ta không hợp với tính cách của tôi."
"Ngoài tôi ra thì không ai hợp với Bbang của chúng ta cả. Công nhận không?"
"Công nhận."
Young-won đáp lại một cách trêu chọc câu hỏi đùa cợt của Kim Hyun-jin và vô cớ chạm đầu ngón tay vào hộp sữa chua vẫn còn nguyên chưa bóc. Cậu đã định kể hết mọi chuyện cho Kim Hyun-jin nghe, nhưng cậu nghĩ rằng không cần thiết phải làm đến vậy nên cậu không nói gì thêm.
"Dù sao thì được một người như Yoo Sun-woo đối xử tốt vẫn tốt hơn mà. Nếu bị một người như cậu ta ghét thì cậu không thể đi học yên ổn được đâu."
"Tại sao?"
"Cậu không biết sao? Chuyện Yoo Sun-woo đuổi học sinh à?"
"Đuổi học? Chuyển trường á?"
"Cậu không nhớ à? Cậu ta đã làm vậy cả năm ngoái, cả khi mới nhập học được một thời gian, và còn mấy lần lật mặt nữa chứ."
Young-won cố gắng nhớ lại những chuyện đó khi nghe lời của Kim Hyun-jin, nhưng cậu không thể nhớ ra bất cứ điều gì. Có lẽ cậu đã nghe Kim Hyun-jin kể về những chuyện đó, nhưng vì chúng không liên quan gì đến cậu và cũng không quan trọng nên cậu đã không ghi nhớ chúng.
"Tôi không nhớ gì cả."
"Thấy chưa, cậu lại giả vờ nghe tôi nói rồi bỏ ngoài tai. Cậu thật sự không nhớ gì à? Khoảng một... một tháng sau khi chúng ta nhập học ấy? Cậu nhớ cậu ta chứ. Lee Jung-woo. Yoo Sun-woo đã loại bỏ thằng đó đấy."
"À..."
Khi nghe cái tên Lee Jung-woo, cậu đã nhớ ra một cách rõ ràng. Tất nhiên, đó không phải là một ký ức tốt đẹp. Hầu hết những ký ức rõ ràng đối với Young-won đều không phải là những ký ức tốt đẹp.
Việc Young-won luôn đứng nhất, trở thành đại diện học sinh mới là một điều đương nhiên. Lee Jung-woo chú ý đến Young-won khi cậu tuyên thệ với tư cách là đại diện học sinh mới vào ngày nhập học, đã hỏi cậu mỗi khi nhìn thấy cậu ở hành lang rằng liệu cậu có thật sự trở thành đại diện vì học giỏi hay không. Cậu không biết cậu ta hỏi với ý đồ gì nên cậu chỉ im lặng nhìn cậu ta. Sau đó, cậu ta đột nhiên túm lấy một cậu con trai đang đi ngang qua, ôm eo cậu ta và đâm sầm người vào người kia.
Young-won biết hành động đó có nghĩa là gì, nhưng cậu không biết tại sao cậu ta lại cho cậu xem những điều đó. Cậu chỉ có thể hiểu được ý nghĩa sau khi cậu nghe Lee Jung-woo nói một cách trắng trợn rằng có phải cậu đã ngủ với giáo viên hay không. Ngay cả lúc đó, Young-won cũng đã trả lời bằng một giọng thờ ơ.
'Không có.'
Không biết có phải vì câu nói đó đã chọc giận Lee Jung-woo hay không mà Lee Jung-woo đã luôn nói những lời không thể thốt ra với Young-won mỗi khi có cơ hội. Và như thể giúp đỡ Lee Jung-woo, một người cho vay nặng lãi đã tìm đến cậu và khiến cả trường náo loạn. Ngay cả bây giờ, khi nhớ lại ngày hôm đó, máu trong người Young-won vẫn đông cứng lại và tay cậu run rẩy.
Gã cho vay nặng lãi đã xông vào nhà cậu với đôi chân đi giày và đe dọa cậu. Gã đang đứng ở hành lang trước lớp học. Ba người trông như côn đồ đang đứng ở hành lang trước lớp học và gọi cậu. Vì không thể tránh được tình huống này nên cậu run rẩy bước ra hành lang và bị bọn chúng chửi rủa và kéo tay một cách điên cuồng. Nếu không có Kim Hyun-jin, các giáo viên và một vài người giúp đỡ cậu thì cậu đã bị lôi đi rồi.
Câu chuyện về Young-won ngã xuống đất với bộ đồng phục rách rưới và bị thương khắp người đã lan truyền khắp trường trong nháy mắt. Câu chuyện về việc một người cho vay nặng lãi đã đến lớp 1 để cố gắng bắt một đứa trẻ đã biến thành câu chuyện về việc người cho vay nặng lãi đã lôi cậu đi để bán cho một quán bar, và sau đó lan truyền thành câu chuyện về việc người cho vay nặng lãi đã cố gắng cởi quần áo của cậu trước mặt bọn trẻ.
Lee Jung-woo càng chế nhạo và quấy rối Young-won một cách thậm tệ hơn, cùng với những lời nói rằng nếu chúng dám làm vậy ở trường thì chắc chắn chúng đã làm vậy ở những nơi khác. Kim Hyun-jin đã xông vào và đánh nhau dữ dội với Lee Jung-woo khi cậu ta nhìn thấy Lee Jung-woo túm lấy eo Young-won đang lấy sách giáo khoa từ tủ đựng đồ từ phía sau và cố gắng bắt chước một cách lố bịch. Young-won đã ngất xỉu ba lần trong lớp học do căng thẳng tột độ và được đưa đến phòng cấp cứu.
Vào một ngày nọ, khi hoa anh đào bắt đầu nhuộm màu bầu trời bên ngoài cửa sổ vào cuối tháng 3, một tháng mà cậu chưa từng nghĩ đến những điều như vậy, Lee Jung-woo đã biến mất khỏi trường. Và những đứa trẻ đi cùng Lee Jung-woo cũng đã không xuất hiện ở trường trong một thời gian, và ngay cả sau khi quay lại, chúng cũng không chào hỏi Young-won.
"Yoo Sun-woo đã đuổi học thằng đó đấy."
"Thật á?"
"Nói chính xác hơn thì bố mẹ của Yoo Sun-woo đã đuổi học cậu ta. Lúc đó ầm ĩ lắm. Thằng ngốc Lee Jung-woo đó đã lộng hành và gây sự cả với Yoo Sun-woo. Cậu không biết bố mẹ của Yoo Sun-woo nổi tiếng thế nào à?"
"Biết chứ. Công ty luật."
"Cậu biết cả điều đó cơ à."
Bố mẹ của Yoo Sun-woo là đại diện và luật sư nòng cốt của công ty luật lớn nhất và nổi tiếng nhất là You&Jeong. Cậu nhớ rằng mình đã từng nghe nói rằng bố mẹ của Yoo Sun-woo là những người có vị trí tuyệt vời, đến mức tên của họ sẽ được nhắc đến khi các tập đoàn lớn trong nước hoặc những ngôi sao hàng đầu thực hiện những vụ kiện lớn.
"Tôi nghe nói rằng bố mẹ của Yoo Sun-woo đã cố gắng lắm mới sắp xếp được thời gian để đến trường. Tôi nghe nói rằng hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng quản trị đã ra tận sân vận động để đón họ đấy."
"Cậu đã xem những thứ đó bao giờ chứ."
"Tôi rủ cậu đi xem rồi mà cậu bảo phải học bài nên không đi còn gì."
"Vậy à..."
"Dù sao thì sau khi bố mẹ cậu ta đến, Lee Jung-woo đã bị đuổi học ngay lập tức. Hai người cũng đã bị đuổi học vào năm ngoái. Vì đã nói những lời vô nghĩa rằng Yoo Sun-woo đã làm tình trong nhà vệ sinh."
Tại sao những lời nói không có thật đó lại luôn thấp kém đến vậy? Young-won mím chặt môi khi nghe những lời nói thẳng thắn của Kim Hyun-jin. Cậu cảm thấy không thoải mái mỗi khi nghe những lời nói đó, bất kể chúng hướng về ai.
"Sau khi thằng Lee Jung-woo đó biến mất thì không ai dám động vào Yoo Sun-woo nữa. Tất cả đều cố gắng để được cậu ta thích. Nhìn kìa. Bọn nó đang giả vờ thân thiết để được cậu ta nói chuyện dù chỉ một lời thôi."
Khi cậu nghiêng đầu, cậu thấy Yoo Sun-woo vẫn đang ở cùng với sáu bảy đứa ở khu vực sân vận động.
"Cậu cứ giả vờ sống tốt với cậu ta đi. Tuyệt đối đừng nói rằng cậu không thích cậu ta. Biết chưa?"
Cậu đã nói rồi còn gì. Young-won gật đầu rồi đứng dậy vì cậu sợ mình sẽ bị Kim Hyun-jin cằn nhằn. Đã đến lúc cậu phải vào đánh răng và tiếp tục học bài.