Ánh Trăng - Chương 10

Gió xuân ấm áp lùa qua khung cửa hé mở. Dù cung điện về đêm khô khan và tăm tối, hương cỏ non mơn mởn báo hiệu mùa xuân đã về vẫn theo làn gió mơn man những tấm rèm dày. Ruth, đang ngồi cầm bài, khẽ nhíu mày khi hương cỏ thoảng qua mũi. Vẻ mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi với ván bài kéo dài đến tận khuya.


"Muộn quá rồi. Dừng lại thôi." Ruth nói, đặt lá bài cuối cùng xuống.


Chàng trai vạm vỡ ngồi đối diện cười khà khà.


"Ba ván thắng liên tiếp. Là do ngươi xui hay do ngươi không thèm đánh vậy?"


Giọng nói của chàng trai trầm ấm và mượt mà. Dù chưa đến tuổi trưởng thành, Ail Linus, được mệnh danh là "Hoàng tử Gió" và là kẻ phong lưu tai tiếng nhất hoàng cung, vẫn trêu chọc Ruth bằng tất cả sự quyến rũ tai tiếng của mình.


Nhưng Ruth không phải người dễ mắc bẫy. Dù hoàng tử này có đẹp trai và quyến rũ đến mức nào đi nữa, bốn năm chơi bài liên tục cũng đủ khiến bất cứ ai mệt mỏi. Thiếu nhiệt huyết là điều hiển nhiên.


"Cả hai." Ruth đáp cụt lủn.


"Trả lời thờ ơ quá nhỉ." Ail phán xét.


"Điện hạ cũng nên chán trò này rồi chứ? Chúng ta thử làm gì khác đi."


"Hay là chúng ta làm cái việc mà mọi người vẫn nghĩ chúng ta làm khi gặp nhau vào đêm khuya? Cái việc gì mà khiến người ta thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa ấy?"


Ruth lắc đầu ngao ngán trước những câu đùa ngày càng trơ trẽn của Ail. Vẻ ngoài tinh nghịch này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng ban đầu của Ruth về Ail, vẫn còn in đậm trong tâm trí anh. Anh không thể nào quyết định được liệu thời gian đã thay đổi mọi thứ, hay đơn thuần chỉ là Ail. Trong suốt bốn năm qua, Ail đã thành công xây dựng nên hình tượng một vị hoàng tử lười biếng, phóng đãng và vô cùng ngu dốt, không chỉ mang về cho mình biệt danh "Hoàng tử Gió" mà còn là "Vị hoàng tử tệ nhất trong lịch sử Karileum".


Thật ra, ngay cả Ruth đôi khi cũng quên mất rằng đây chỉ là một màn kịch. Hoặc có lẽ Ail đã hòa mình vào vai diễn này quá sâu sắc đến nỗi nó đã trở thành hiện thực của chính hắn. Sự kiện tại giải đấu săn bắn bốn năm trước đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, khiến Ruth tự hỏi liệu đây có phải là bản chất thật của Ail từ trước đến nay không.


Mặc dù Ail đã trưởng thành thành một người đàn ông mạnh mẽ và đẹp trai rạng rỡ, nhưng hành vi của hắn lại đáng bị chỉ trích. Nhiều quý tộc công khai lên án cách cư xử của hắn, nhưng vị hoàng đế ốm yếu vẫn che chở hắn, biện minh rằng những hành động của Ail là hậu quả của chấn thương tâm lý từ trải nghiệm cận kề cái chết bốn năm trước.


Tuy nhiên, khi lễ trưởng thành của Ail sắp đến gần, gia tộc của Ruth bắt đầu ủng hộ Hoàng tử Nathan, nhị hoàng tử con của dì Ruth, Tasha, làm thái tử tiếp theo. Thế nhưng, vì những hành vi đáng xấu hổ của Ail, những nỗ lực này lại tương đối yếu ớt. Nhiều người chỉ đơn giản chờ đợi hoàng đế băng hà, mong đợi Ail sẽ tự sụp đổ một cách tự nhiên, bị nhấn chìm bởi chính những tai tiếng của mình.


Một vụ bê bối nổi bật hơn tất cả những vụ khác. Trong suốt bốn năm qua, Ail đã cặp kè với vô số người – không ai trong số đó là phụ nữ. Tin đồn rằng chàng hoàn toàn tránh xa phụ nữ đã lan khắp cả nước, dấy lên nghi ngờ về khả năng sinh con nối dõi của chàng. Chỉ riêng điều này cũng đủ là một điểm yếu chí mạng.


Tệ hơn nữa, Ail đã triệu tập Ruth đến phòng của mình vài ngày một lần, chỉ để tiễn chàng ra về với vẻ mặt lấm lem. Không ai biết rằng tất cả những gì họ làm chỉ là chơi bài, tham gia các trò chơi chiến tranh giả lập với bản đồ, hoặc thỉnh thoảng thay phiên nhau đọc những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm mà Ruth đã lén lút mang từ quê nhà.


Bốn năm trước, Ruth từng sợ Ail. Giờ đây, anh có thể cười phá lên trước những câu đùa thô tục của hắn và tham gia vào những cuộc đối thoại vui vẻ. Thời gian, có vẻ như, thực sự là một thứ đáng sợ.


"Dừng lại ở đây thôi. Thần thấy hơi mệt." Ruth nói.


"Được rồi, vậy thì ngươi cứ ngủ trước đi," Ail đáp, ra hiệu về phía giường.


"Hả?"


"Chuyện ngoài ý muốn thường xảy ra. Như là tối nay ngươi sẽ vô tình ngủ lại đây chẳng hạn."


"Không cần phải lên kế hoạch kỹ lưỡng như vậy đâu, điện hạ. Ai cũng biết về… 'sở thích' của người rồi. Với cả việc chúng ta được cho ‘thân thiết’ cũng không phải là bí mật."


"Ồ? Vậy chuyện đó có gì đáng buồn cười sao?" Ail hỏi đầy hứng thú khi Ruth dừng lại, quét mắt một lượt từ trên xuống dưới với một nụ cười nửa miệng.


"Điều đáng cười là mọi người nghĩ thần là người nằm 'trên' ngài đó. Thật lòng mà nói, một người to con như ngài không phải gu của thần." Ruth châm chọc.


"Ha! Đúng là buồn cười thật. Vậy, chúng ta có nên chỉnh lại tin đồn không?"


"Không cần. Dù sao thì đó cũng chỉ là những lời nói dối, nên không quan trọng. Thần xin phép." Ruth nói, đeo lại thanh kiếm bên hông.


Vừa bước đi, Ail đã tháo sợi ruy băng gọn gàng trên mái tóc của Ruth ra và ôm anh từ phía sau.


"Giờ mà về rồi, thì ngươi cũng nên trông lôi thôi một chút." Ail thì thầm nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả vào tai Ruth khi vòng tay mạnh mẽ của hắn ôm lấy eo Ruth.


Ail đã cao lớn đến mức Ruth giờ đây phải ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nét duyên dáng của thời niên thiếu đã nhường chỗ cho sự hiện diện uy nghi của một người đàn ông, toát ra một vẻ nam tính mạnh mẽ và áp đảo.


Cảm nhận được lồng ngực Ail áp sát vào lưng mình và sức mạnh từ cánh tay hắn, mặt Ruth đỏ bừng. Ail luôn giở những trò như thế này, nhưng Ruth không bao giờ quen được. Dù có tranh cãi bao nhiêu lần đi nữa, tình huống tương tự vẫn cứ lặp lại.


Ail ghé sát hơn, hơi thở ấm áp phả vào gáy Ruth, rồi hôn lên vùng da hở. Ruth giật mình vì hơi nóng và cố gắng thoát ra, nhưng Ail cố tình cắn mạnh, để lại một dấu vết. Sự cố ý trong hành động đó khiến Ruth nhắm chặt mắt, chờ đợi đôi môi Ail rời đi.


Khi Ail cuối cùng buông tay và lùi lại, hắn không thể cưỡng lại một lời châm chọc cuối cùng.


"Ngươi vẫn còn trẻ con quá. Có phải vì ngươi vẫn là xử nam không?"


"Câm miệng!" Ruth gắt lên, xông thẳng về phía cửa, tóc tai rối bù và mặt đỏ bừng vì xấu hổ.


Sau lưng chàng, tiếng cười của Ail vang lên, càng khiến Ruth thêm khó chịu. Anh mở tung cửa một cách không cần thiết, khiến các hiệp sĩ đang chờ bên ngoài giật mình. Họ nhanh chóng cúi chào, nhưng Ruth phẩy tay rồi xông thẳng xuống hành lang, mái tóc dài bay lả lướt phía sau khi các hiệp sĩ và người hầu bắt đầu thì thầm.


"Có vẻ như họ lại cãi nhau rồi."

"Ừ, không biết lần này sẽ kéo dài bao lâu đây?"

"Một ngày."


"Thôi nào, lần này sẽ là hai ngày đấy."

"Một ngày thôi. Với cái kiểu của điện hạ, ai có thể ngăn cản được chứ? Thật sự, việc họ hợp nhau đến lạ lùng."


Sau cánh cửa, Ail ngồi trên ghế, lắng nghe những lời thì thầm của họ. Ngay cả khi không cần cố gắng lắng nghe, hắn cũng có thể đoán chính xác họ đang bàn tán điều gì. Ruth đã xông ra ngoài một cách giận dữ, và giờ họ đang suy đoán về cảnh tượng đó.


"Ha... đúng là thú vị." Ail lẩm bẩm, bật ra một tiếng cười khẩy khi nhìn vào sợi dây buộc tóc còn sót lại trong tay.


Trò chơi này sẽ không kéo dài được bao lâu nữa. Vì lý do này hay lý do khác, Ruth sẽ phải biến mất sớm thôi. Ail không cảm thấy tội lỗi về điều đó – hắn chưa bao giờ có ý định giữ những lời hứa mà hắn đã hứa với Ruth ngay từ đầu.


"Chơi đùa với ngươi cũng vui phết đấy, Ruth Kaisel."


Ngay cả khi thốt ra những lời ấy, Ail vẫn đưa sợi ruy băng lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn. Mùi hương của Ruth vẫn vương vấn trên mảnh vải — một mùi hương giản dị, chân thật vẫn còn đọng lại.


Dù hương thơm của đóa hoa có rực rỡ hay mê hoặc đến đâu, rồi cũng sẽ phai tàn. Sẽ đến lúc Ail phải ngắt đóa hoa ấy và nghiền nát nó dưới chân. Thế nhưng, hắn không khỏi cảm thấy một thoáng tiếc nuối cho mùi hương còn vương vấn. Có lẽ đó là sự gắn bó không thể tránh khỏi được hình thành trong suốt bốn năm, một sợi dây liên kết mà ngay cả một người như Ail cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ.


Nhưng cảm xúc của con người rốt cuộc cũng vô dụng. Chúng chẳng hơn gì những mảnh vỡ mỏng manh của một trái tim yếu đuối, bị nghiền nát không thương tiếc trước sức mạnh. Mất đi những mảnh vỡ ấy chẳng phải là một mất mát thực sự.


Cùng lắm, một ngày nào đó hắn có thể nhớ lại và bật cười.

Đã từng có một người như vậy, hắn sẽ nghĩ và có lẽ sẽ tự mình khúc khích, nhớ lại khuôn mặt của Ruth.


Thời gian không còn nhiều. Cán cân mong manh của hiện tại sẽ sớm tan vỡ, và khoảnh khắc để xoay chuyển tình thế đang đến rất gần.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp… 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo