Anh Viết Cho Em Bức Thư Tình Có Được Không? - Chương 5 - Anh Viết Cho Em Bức Thư Tình Có Được Không?

Arzen Theron là Đại Công tước phương Bắc. Trong ký ức của Eliot, từ khóa đó vẫn còn đọng lại rõ ràng, và cậu cũng từng thấy một bình luận nói rằng: "[Quả nhiên, công vẫn là Đại Công tước phương Bắc chứ còn ai vào đây.]"
 
Vậy tại sao cái tên khốn này lại đang bám trụ ở thủ đô – nơi nắng chang chang, gió mát rượi – như một mối đe dọa tiềm tàng chứ?
 
"Thì bởi vì Hoàng đế bệ hạ quý trọng Đại công tước của chúng ta mà."
Benny – người đang nhai miếng bánh mì khô khốc dưới bóng cây sồi lớn – lên tiếng trả lời.
 
"Dù nói là nhà, nhưng ngài ấy cũng chỉ về được chừng mười ngày trong một năm. Nghe nói lần này đình chiến kéo dài, vậy là may rồi đấy. Cháu ruột duy nhất mà lúc nào cũng sống ngoài chiến trường, bệ hạ chắc phải nhớ nhung lắm."
 
Benny vốn là người ít nói, nhưng hễ nhắc đến Đại Công tước Theron thì lại nói nhiều hẳn lên. Đại Công tước – anh hùng của đế quốc.

"Có vẻ như ngài ấy cảm thấy rất tự hào vì được làm việc vì mục tiêu đó."
 
"Ý tôi là, vì ngài là Đại công tước phương Bắc mà, nên chẳng phải lãnh địa của ngài nằm ở phương Bắc sao?"
 
"Đúng là lãnh địa Theron nằm ở phía Bắc. Nhưng nơi đó xưa nay vẫn do các cận thần quản lý tốt mà. Ngài Đại công đang phò tá Bệ hạ ở nơi mà ngài ấy cảm thấy mình cần thiết hơn."
 
"Vâng ạ."
 
Elliot gật đầu như thể đã hiểu ra. Thế nhưng, bất mãn trong lòng cậu chỉ ngày càng lớn hơn.
 
Bởi vì cậu đã từng đọc nguyên tác, và biết rõ mối quan hệ giữa Hoàng đế và Đại công tệ đến mức nào.
 
Thực tế thì, Đại công rất ghét việc phải ra trận. Điều đó cũng dễ hiểu thôi. Ở cái tuổi còn chưa hình thành đầy đủ bản ngã, ngài ấy đã bị Hoàng đế đẩy ra tiền tuyến khắc nghiệt nhất. Dù có thể sống sót trở về sau trận chiến đầu tiên, nhưng kể từ đó, Hoàng đế bắt đầu phái cả sát thủ đến, khiến ngài ấy luôn phải cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh. Quãng thời gian ấy kéo dài hơn mười năm…
 
Tuy rằng Đại công thật sự đáng thương, nhưng dù sao thì người sống sót sau cùng trong nguyên tác vẫn là ngài ấy. Trong truyện gốc, Hoàng đế chết dưới tay của Đại công.
 
“Nếu ta phế truất được Hoàng đế thì đế đô sẽ thế nào chứ, chắc gọi vào hoàng cung mà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa ấy nhỉ.” Benny hét toáng lên. Elliot chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu.
 
Tuy đã nghe nói Đại công Theron rất được lòng dân trong đế quốc, nhưng đây là lần đầu cậu thật sự cảm nhận được điều đó.
 
Elliot thầm cảm thấy biết ơn vì hiện tại trong khu vườn này chỉ có cậu và Benny. Tên Hoàng đế nham hiểm kia chắc chắn đã cho người cài tai mắt ở phủ Đại công. Nếu bị phát hiện Benny nói mấy lời đó, e là cậu ta sẽ “bốc hơi” chẳng để lại dấu vết gì. Còn bản thân cậu – người đã nghe hết nhưng không ngăn cản – cũng chẳng khác gì.
 
‘Mình phải nghỉ việc ở đây ngay trong hôm nay mới được.’
Elliot nhét nốt miếng bánh còn lại vào miệng.
 
“Mình phải nghỉ việc ở đây ngay trong hôm nay mới được,” Elliot vừa nhét miếng bánh còn lại vào miệng vừa thầm quyết tâm.
 
Tuy có hơi bất an, nhưng biết đâu làm rồi lại thấy ổn thì sao. Trong một dinh thự to thế này, có khi cả đời cũng chẳng chạm mặt Đại công. Mình chỉ là phụ tá làm vườn thôi mà, đào đất, tưới cây là xong chuyện… vân vân và mây mây.
 
Suy nghĩ tự an ủi bắt đầu ngay từ khoảnh khắc nghe thấy mức lương, nhưng rồi lập tức bị đập tan không thương tiếc.
 
Không chỉ vì sự hâm mộ quá đà của Benny, mà bản chất công việc này đã có vấn đề ngay từ đầu. Việc Elliot phải làm ở đây không chỉ là lao động chân tay đơn giản. Cậu sẽ phải tiếp xúc và xây dựng quan hệ liên tục với các quản gia và người hầu khác. Rồi sớm muộn gì cũng có ngày được giao việc truyền đạt trực tiếp đến Đại công.
 
Trong nguyên tác, Đại công đã tự tay đâm xuyên tim El Black – nhân vật gốc cậu đang nhập vai. “Ngươi là chủ nhân trái tim của Lauren? Vậy ta sẽ lấy trái tim của ngươi.” – đó là câu nói nổi tiếng lúc ấy.
 
Elliot bất giác xoa lên ngực mình. Dù cậu sẽ không ngu ngốc đến mức viết hộ thư tình như trong nguyên tác, nên cũng chẳng lo hiểu lầm kiểu đó…

Cậu quay đầu lại, hướng ánh mắt về phía dinh thự nguy nga, cổ kính phía sau.
 
Ngay từ khi nhận ra bản thân đã xuyên vào đâu, Elliot chưa từng có ý định lại gần Đại công Theron. Thế mà giờ đây, cậu lại đang đứng ở nơi này – đúng nghĩa là sân sau của phủ Đại công Theron.
 
Chẳng lẽ các nhân vật trong tiểu thuyết đều buộc phải dây dưa với nhau theo cách nào đó sao? Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi mà Elliot đã thấy sợ đến mức muốn ngất xỉu.
 
Đúng lúc ấy, một giọng nói len lỏi vào tai Elliot – giọng nói mà từ nãy đến giờ cậu đã hoàn toàn bỏ qua vì mải suy nghĩ.
 
“…Vậy nên ta mới chọn cậu đấy. Sao nào, giúp được chứ?”
 
“Dạ…?”
 
Trong lúc đang mải nghĩ ngợi, Elliot đã bỏ lỡ toàn bộ những gì Benny nói.
 
Benny đang gãi sau đầu, khuôn mặt rắn rỏi cúi xuống, trông có vẻ ngại ngùng.

Elliot, chưa kịp nghe rõ phần đầu câu nói, ngơ ngác nhìn Benny, khiến khuôn mặt của Benny cau có đến đáng sợ.
 
“Không thích thì thôi.”
 
Benny bật dậy khỏi chỗ ngồi một cách vội vã. Anh ta dùng đôi tay mũm mĩm phủi vụn bánh dính trên quần áo rồi bắt đầu dọn dẹp chỗ ngồi. Hai tai và cả cổ của anh đỏ bừng.
 
Có lẽ Benny đang nghĩ rằng mình bị Elliot phớt lờ. Hoặc cũng có thể lời nhờ vả khi nãy đã chạm đến lòng tự trọng của anh ta.
 
Dù chỉ mới tiếp xúc một lúc trong hôm nay, nhưng Elliot cảm nhận rõ ràng: trái ngược với vẻ ngoài lực lưỡng, Benny có một tâm hồn khá nhạy cảm và dễ bị căng thẳng. Khuôn mặt đang nhăn nhó kia, khả năng cao không phải vì tức giận mà là vì ngượng và xấu hổ.
 
“Đến lũ kiến còn phải ăn để sống nữa là…”
 
Benny vừa lẩm bẩm vừa cố tỏ ra không có gì, như thể đang tự biện hộ với chính mình.

Vừa nói, Benny vừa huơ huơ chiếc khăn tay về phía gốc cây. Từ đó, vụn bánh mì rơi lả tả xuống đất. Đó chính là chiếc khăn tay gói phần ăn trưa mà Benny đã mang theo.
 
Và bữa trưa ấy… chính là phần bánh mà Elliot vừa được chia ăn ban nãy.
 
Elliot Im Seong-sik Brown – chàng trai trẻ sinh ra ở một đất nước Nho giáo, nơi tinh thần “trên bảo dưới nghe” ăn sâu vào từng loại công việc làm thêm, và từng trải qua quãng thời gian như chó trong quân đội.
 
Đã ăn bữa trưa mà cấp trên lớn tuổi tự tay chuẩn bị, lại còn là người mang ra mời mình, giờ mà còn dám từ chối lời nhờ vả thì đúng là không ra thể thống gì cả.
 
"Benny, em sẽ giúp anh! Nhưng mà… anh có thể nói lại cụ thể một lần nữa là anh muốn em giúp chuyện gì không ạ~?"
 
Elliot cố dùng chất giọng dịu dàng hết mức có thể, để không làm Benny phật lòng. Nghe vậy, Benny giật mình rồi ngập ngừng hỏi lại:
 
“Thật sao... Cậu sẽ viết thư thay tôi à?”
 
“Ơ… dạ? Viết thư ạ? Ngay tại đây luôn sao?”

---

Benny có vẻ hơi ngại ngùng khi bắt đầu giải thích tình hình.
 
Anh có một người con gái. Vợ mất sớm, nên từ lâu anh đã một mình nuôi con, yêu thương hết mực. Cô con gái ấy là gia đình duy nhất còn lại của anh.
 
Và cô bé ấy đã lấy chồng vào năm ngoái. Lấy chồng xa tận một ngôi làng nhỏ ở miền Đông – nơi phải đi xe ngựa từ thủ đô mất cả tuần lễ mới tới.
 
Những bức thư con gái gửi định kỳ là niềm an ủi lớn nhất của Benny. Vì không biết chữ, nên mỗi khi nhận thư, anh lại phải nhờ người hàng xóm thân thiết đọc giúp. May mắn thay, thư của con gái lúc nào cũng kể về những niềm vui nho nhỏ, hạnh phúc đời thường mà cô đang trải qua.
 
Thế nhưng vài tuần trước, trong một bức thư mừng rỡ báo tin có thai -
 
…là bức thư cuối cùng. Kể từ đó, Benny đã mất liên lạc hoàn toàn với con gái.
 
Anh rất muốn gửi thư cho con, nhưng người hàng xóm trước đây thường giúp đỡ anh cũng đã rời làng đi làm ăn xa.
 
“Cậu bảo trước đây từng làm công việc tư vấn tâm lý qua thư đúng không? Vậy thì biết đọc biết viết chứ gì?"
 
“Thì… cũng đúng là biết… nhưng mà… em cũng đâu có giỏi viết lách cho lắm…”
 
Elliot gãi đầu, vẻ lúng túng, thì Benny bất ngờ nắm lấy vai cậu.
 
“Không cần phải giỏi viết gì đâu. Chỉ cần viết hỏi nó có khỏe không, và hỏi xem tao có thể đến thăm nó được không – chỉ vậy thôi.”
 
Dù khuôn mặt gồ ghề trông chẳng khác gì thổ phỉ, nét mặt Benny lúc này lại đầy khẩn thiết. Đôi bàn tay to lớn đang nắm lấy vai Elliot cũng khẽ run lên.
 
Elliot chợt hiểu ra – lý do thực sự khiến mình được nhận vào làm trợ lý…
 
…được.
 
Elliot cảm nhận được ngay một cách bản năng – có lẽ đây chính là lý do thật sự khiến anh được nhận vào làm.
 
Benny không còn ai để nhờ vả. Đến mức, chỉ cần gặp một người lạ biết đọc biết viết, ông cũng lập tức mở lòng.
 
Giờ nghĩ lại mới nhớ, suốt cả buổi sáng hôm nay đã có không ít người đến tìm Benny, nhưng ông chẳng hề chào hỏi thân mật với bất kỳ ai.
 
Có lẽ là vì mỗi người phụ trách khu vực khác nhau, nhưng thử tưởng tượng xem, suốt mấy tuần qua, Benny đã phải dằn vặt đến mức nào, tự trách mình vì tính cách khép kín, ít nói…
 
“Cậu… đang khóc đấy à?”
 
Benny lùi lại một bước, vẻ bối rối. Elliot hít mũi một cái rõ to.
 
“Đâu có? Cháu có khóc đâu?”
 
Nhưng khoé mắt và chóp mũi Elliot đã ửng đỏ. Đôi mắt nâu ánh nước long lanh…
 
…lấp lánh đến mức khiến người ta thấy ngại thay.
 
Thực ra, đây chính là lý do lớn nhất giúp anh luôn được chọn là “nhân viên xuất sắc trong tháng” khi còn làm tại cơ sở tiêm chủng. Nhanh nhẹn, thân thiện, luôn nở nụ cười tươi là một phần, nhưng điểm mạnh thực sự của anh là khả năng thấu hiểu lòng người. Nói cách khác, anh có một năng lực đồng cảm đặc biệt.
 
Dù ở đâu, anh cũng là nhân viên được yêu mến. Bởi anh luôn biết đặt mình vào vị trí của người khác, thấu hiểu họ như chính bản thân mình, và giải quyết vấn đề trước cả khi người ta thấy khó chịu. Quả thực, không chọn anh làm “nhân viên ưu tú” thì còn ai vào đây nữa.
 
Ngay cả những khách hàng rắc rối nhất cũng hoá hiền lành khi đứng trước mặt anh. Anh luôn nhìn ra được nguyên nhân khiến người ta tức giận, và cũng giỏi phát hiện lý do khiến ai đó thấy bức bối.
 
Không chỉ khách hàng – kể cả khi đồng nghiệp bị khách nặng lời đến bật khóc, hay khi họ bị cấp trên mắng đến mức stress, người đứng ra an ủi luôn là anh.
 
Anh làm tất cả những điều đó một cách tự nhiên, như thể đang hít thở vậy.

…như một lẽ tự nhiên. Bởi điều đó vốn hợp với bản tính của anh.
 
Vậy nên lần này cũng vậy, việc anh chấp nhận lời nhờ vả của Benny là điều không cần phải bàn cãi.
 
“Chỉ viết xong lá thư này rồi nghỉ việc.”
 
Elliot khịt mũi, tự nhủ như thế.
 
Hôm ấy, anh viết một bức thư ngắn gửi đến con gái của Benny. Đó là một bức thư chất chứa nỗi lo và những điều Benny muốn nhắn gửi. Benny dõi mắt theo từng dòng chữ dần hiện lên trên trang giấy, rồi cuối cùng cúi đầu xuống.
 
“Cảm ơn cậu. Thật lòng cảm ơn.”
 
Chỉ với lời cảm ơn ấy, thời hạn nghỉ việc của Elliot cũng theo đó mà kéo dài thêm.
 
Chỉ làm đến khi nhận được thư hồi âm thôi. Vì còn phải đọc thư đáp lại cho ông ấy nữa mà. Làm thêm một tháng chắc không sao.
 
Đó là suy nghĩ của anh khi vẫn còn chưa biết bức thư hồi âm kia sẽ kéo theo một cơn sóng gió như thế nào.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo