Từ nhỏ, Saebyeok đã hay ốm vặt. Cậu còn bị chàm và hen suyễn nữa.
Hơn nữa, cậu còn bị dị ứng nghiêm trọng. Từng trải qua một sự việc không hay ở nhà trẻ, nên được chuyển sang học tại nhà. Đúng lúc đó, buổi gặp mặt lại diễn ra.
"Saebyeok à, con nhìn kia, cái đứa mặc áo xanh ấy."
Mẹ của Saebyeok chỉ vào Pyeonghwa. Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng có thể cảm nhận được khí chất của một "đại ca" nhí.
Toàn thân cậu căng cứng. Cậu nắm chặt tay, các ngón chân cuộn tròn vào bên trong.
"Hôm nay lại càng phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không được để nó phát hiện ra điểm yếu của con. Đừng để lộ vẻ yếu đuối ra, biết chưa?"
Ngay cả người bố vốn ít nói, cũng nắm chặt tay Saebyeok và dặn dò. Cậu nuốt nước bọt, liếc nhìn Gong Pyeonghwa mặc quần soóc màu xanh navy.
'Mong là cậu ta đừng bắt chuyện với mình...'
Nhưng ước muốn của cậu trở nên vô nghĩa. Pyeonghwa cầm lấy bánh pudding, rồi lao thẳng về phía cậu.
'Đừng đến đây mà.'
Và đó không phải là một chiếc bánh pudding bình thường. Mà là bánh pudding xoài.
"Này. Cậu thích ăn pudding không? Ăn pudding không?"
"...Kh, không thích!"
Saebyeok bị dị ứng xoài rất nặng.
Ở nhà trẻ mà cậu đã thôi học, món tráng miệng là xoài.
Vì Saebyeok không ăn bánh pudding xoài, nên các bạn cùng lớp đã hỏi tại sao cậu không ăn. Cậu đã trả lời rằng mình bị dị ứng xoài.
Sau đó, lũ trẻ đã cho rằng cậu nói dối, thậm chí còn vây quanh cậu và ép cậu ăn xoài.
Không thể chống lại sự ép buộc, Saebyeok đã ăn xoài, ngã quỵ ngay tại chỗ.
Đứa trẻ trông như "đại ca" trong lớp, đang cầm bánh pudding có mùi xoài. Saebyeok thét lên trong lòng, chằm chặp nhìn chiếc quần soóc màu xanh navy đang tiến đến gần.
'Hôm nay không được gây chuyện, không được để lộ điểm yếu cho cậu ta biết, không được, không được...'
Cậu chối bánh pudding. Pyeonghwa không ép nữa mà hỏi một câu khác.
"Vậy cậu thích gì? Này. Cậu có thích khủng long không?"
'T, tự dưng lại hỏi khủng long?'
Nếu mình nói thích khủng long ở đây, thì đó có phải là điểm yếu không? Saebyeok cố gắng suy nghĩ.
Cậu còn chưa trả lời, thì Pyeonghwa đã đi trước một bước. Cứ như thể anh chắc chắn rằng, cậu không thể nào không thích khủng long vậy.
"Cậu có biết nếu Spinosaurus và Tyrannosaurus đánh nhau thì bên nào sẽ thắng không?"
Saebyeok hít một hơi.
'Nếu hai con đó đánh nhau thì ai sẽ thắng đây?!'
"Đúng rồi,! Thấy cậu có vẻ keo kiệt nên tôi không nói, hồi 5 tuổi sao cậu bơ tôi?"
Pyeonghwa hỏi, vẻ oan ức.
Saebyeok đổ mồ hôi hột.
"Bố mẹ đã dặn đi dặn lại là không được để lộ điểm yếu... Cậu đã hỏi tôi là nếu Spinosaurus và Tyrannosaurus đánh nhau thì ai sẽ thắng."
Pyeonghwa sốc.
'Thằng này trí nhớ tốt vậy luôn á?'
Trong đầu anh chỉ có mỗi ký ức nhỏ nhen là bị bơ khi bắt chuyện, nên tự dưng khi nghe đến Spinosaurus và Tyrannosaurus, anh khá là xa lạ.
'Mình đã hỏi cái đó hở?'
Vậy thì ai thắng nhỉ? Trong khoảng thời gian từ 5 tuổi lên 6 tuổi, tất cả kiến thức về khủng long của anh đã bị xóa sổ. Đầu óc anh quay cuồng trước cuộc tranh luận khủng long bất ngờ này.
"Tôi sợ rằng nếu nói không biết... thì cậu sẽ bảo tôi là đồ ngốc không biết gì, nhưng nếu tôi nói biết mà trả lời sai thì sao... Đang lúc tôi lo lắng thì cậu đã nói 'Hừ. Tớ không chơi với cậu. Đồ xui xẻo.' rồi bỏ đi."
Mình đã nói đến mức đó luôn hở? Ký ức vốn dĩ hay bị bóp méo, Pyeonghwa bắt đầu xem xét lại nhân cách của mình hồi còn bé.
"...Cậu vẫn nhớ chuyện đó ư?"
"Ừmm... Hôm đó tôi về nhà đã tìm hiểu đấy."
Cái gì mà lại còn tìm hiểu nữa chứ. Thật là... Pyeonghwa lẩm bẩm. Anh có hơi xấu hổ.
"Cứ đoán bừa đi, đằng nào chả 50/50."
"Lúc đó tôi nghĩ là chỉ có 25% cơ hội thắng thôi, và tôi sợ 75% khả năng mình sẽ trả lời sai."
Sao từ câu hỏi "Đánh nhau bên nào thắng?", mà lại ra được 25% nhỉ? Pyeonghwa càng thêm hoang mang. Tính cách cậu ta ‘kỳ diệu’ ha?
"Sao mà lại ra được 25%?"
"Spinosaurus có thể thắng, Tyrannosaurus có thể thắng, hòa cũng có thể, môi trường sống và thời đại của cả hai khác nhau nên không thể đánh nhau, hoặc cậu đang thử tôi..."
Lúc đó, cậu ta đã nghĩ đến mức đó rồi sao? Thằng bé 5 tuổi mà đầu óc lại lanh lợi đến vậy?
'Mình, mình đã thắng nó bằng cách nào thế?'
Hai lần chiến thắng Pyeonghwa dễ dàng, chỉ nhờ vào việc nhồi nhét kiến thức và tinh thần lung lay của Shin Saebyeok. Qủa nhiên, anh đã nhìn thế giới bằng một con mắt khác.
"5 tuổi mà cậu đã nghĩ đến mức đó?"
"Lúc đó tôi nghĩ nông cạn lắm."
'Cái gì mà nông cạn, nếu như vậy thì tôi là cái gì?' Anh suýt nữa đã buột miệng nói ra, nhưng Pyeonghwa đã cố gắng kìm lại.
Thay vì vạch trần những thiếu sót của mình, chỉ cần khen đối phương là được.
"Wow cậu đúng là thiên tài rồi. Tôi cứ tưởng là con nào khỏe hơn thì thắng thôi chứ."
"A, không phải đâu."
Anh khen ngợi, làm cậu hơi bối rối, nhưng cậu không khó chịu.
"Không phải gì?. Cậu đúng là thiên tài đấy."
Saebyeok gãi má, vẻ ngượng ngùng. Má cậu ửng đỏ.
Dáng vẻ như muốn anh trêu chọc vậy.
"K, không phải vậy đâu mà..."
Cứ cho là không phải đi, mình có thể chạm vào cậu ấy một cái được không? Chỉ cần chạm nhẹ thôi. Có được không?
Saebyeok không biết, anh đang vô cùng đang tò mò. Cậu chỉ mải mân mê các ngón tay, cười gượng gạo.
"À, dù sao thì... tôi nghĩ là mình đã hơi, hiểu lầm cậu. Xin lỗi..."
"Có lẽ tôi cũng nghĩ giống cậu."
Pyeonghwa quyết định nhân cơ hội này, để sống đúng với cái tên của mình.
Ừ, hãy sống hòa bình với nhau. Bố mẹ không hòa thuận, không có nghĩa là con cái cũng phải như vậy.
"Hình như vì gia đình chúng ta không được hòa thuận cho lắm, nên tôi cũng vô tình có thành kiến với cậu."
"Không phải là không hòa thuận, mà là bố cậu bị bố tôi vùi dập thôi, kiểu đơn phương vùi dập ấy."
"Này thằng kia?"
"Á chà."
Ý thức cạnh tranh xấu xí, ăn sâu bám rễ với gia đình Shin Saebyeok đã vô thức bộc lộ ra.
"Ừm, cái đó, tôi lỡ lời thôi."
"Tôi nghe rõ mồn một đấy? Còn tôi thì sao?"
"Ê, đàn ông con trai thì chuyện qua rồi cho qua đi chứ. Hử?"
Pyeonghwa nói theo ý mình, rồi huých vào sườn của Saebyeok. Sau đó anh còn lén nhét thạch và sô cô la vào túi cậu.
Thật ra thì chúng đều là đồ ăn vặt mà Shin Saebyeok đã tặng cho anh cả.
Saebyeok cạn lời. Dùng quà để lấp liếm như thế này. Dù sao thì đã giải quyết được những hiểu lầm kéo dài suốt 12 năm, cậu không muốn tạo thêm mâu thuẫn làm gì.
Pyeonghwa cũng không khác gì Saebyeok, anh đổi chủ đề câu chuyện.
"Mà, tôi không biết cậu bị dị ứng xoài đấy. Tôi cứ tưởng cậu chỉ dị ứng đào với đậu phộng thôi?"
Giờ nghĩ lại, khi anh cầm bánh pudding xoài đến gần, hình như cậu đã tỏ ra rất sợ hãi. Chuyện đã quá lâu rồi nên anh không nhớ rõ lắm, nhưng có lẽ là vậy?
Và cái đầu nhỏ bé đó còn tính toán đủ mọi trường hợp. Đúng là khai sáng cho anh thật!
Anh cứ tưởng cậu là một tên vô lễ, ai ngờ chỉ là một người suy nghĩ hơi nhiều thôi.
"Dị ứng vốn dĩ có rất nhiều loại. Tôi không chỉ bị dị ứng xoài không đâu..."
Vẫn còn những loại dị ứng mà cậu chưa biết nguyên nhân, nên cậu phải luôn cẩn thận khi ăn uống. Cậu không nói thêm điều gì. Nói ra thì lại thành thừa thãi.
Saebyeok bỏ lửng câu nói của mình.
"Ừ, được đấy. Tinh tế đấy."
Anh khoác vai Saebyeok, tỏ vẻ đắc ý.
"Giờ hết hiểu lầm rồi, chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé?"
"Ừ, ừ!"
▶▶▶ (hiện tại)
"Đó là một trong những lý do mà tôi bỏ xoài đấy."
Pyeonghwa thích trái cây nhiệt đới từ trong bụng mẹ, nhưng từ khi yêu Saebyeok, anh đã quyết tâm từ bỏ trái cây loại này.
"Hôn nhau mà Saebyeok của chúng ta bị dị ứng thì không được."
"Có lý do gì để tôi phải biết đến cả chuyện hôn hít của hai người không?"
Sunwoo Jeong chỉ muốn về nhà thôi.
"Vậy là, hai người đã giải quyết hiểu lầm từ thời thơ ấu, rồi từ đó yêu nhau. Tôi không thể diễn tả hết sự phản bội này bằng lời, nhưng cuối cùng tình yêu cũng đơm hoa kết trái, xin chúc mừng, giờ thì tôi về nheeee..."
"Không phải, không phải. Lúc đó là đang thả thính thôi mà?"
Sunwoo Jeong định về nhà, nhưng lần này cũng thất bại.
"Đó là một loại đoạn mở đầu, nơi mà lịch sử của chúng ta bắt đầu được viết vô cùng nghiêm túc."
"Thằng điên nào viết 50.000 chữ cho đoạn mở đầu vậy?"
"Tình yêu của chúng tôi, giống như một bản anh hùng ca, lịch sử, truyền thuyết, thần thoại, gì đó ấy."
"Tôi đây không tò mò."
Để phòng hờ, Sunwoo Jeong nhấn mạnh sự chân thành của mình.
"Đã có rất nhiều chuyện xảy ra."
Đương nhiên là không có tác dụng.
"Romeo và Juliet?"
Pyeonghwa hừ mũi coi thường.
"Mấy đứa nhóc đó cũng dễ thương đấy. Nhưng chúng tôi là Hong Gil Dong, không thể gọi cha là cha, không thể gọi anh là anh, là tình yêu giữa điệp viên Bắc Hàn và nhân viên tình báo Nam Hàn nhe."
"Không tò mò..."
"Mỗi khoảnh khắc đều là một chiến dịch bí mật. Hồi đó là vậy đấy."
Một học sinh nhỏ tuổi thì có sức mạnh gì chứ? Lời bố mẹ là trời.
Pyeonghwa biết rõ sự quan trọng của tiền tiêu vặt. Saebyeok thì luôn nghe lời người lớn và chưa từng nổi loạn. Hai người đã giải quyết hiểu lầm, nên cũng muốn thân thiết hơn một chút.
Sau giờ tan học, cả hai đã tế nhị hỏi bố mẹ, xem có được phép thân thiết với người kia không.
Và câu trả lời nhận lại là...
'Đến khi nào tao nhắm mắt xuôi tay thì thôi!'
Lạnh lùng quá.
"Tôi không ngờ có thể nghe trực tiếp câu thoại - chỉ có trong phim ba xu, lại còn do bố tôi nói nữa kìa."
"Tôi biết rõ về tình yêu kịch tính của hai người rồi, nhưng tôi về nheeee..."
"Cậu biết không? Những đứa trẻ lớn lên dưới sự kìm kẹp của bố mẹ sẽ trở thành những kẻ nói dối hoàn hảo đấy?"
Sunwoo Jeong cạn lời.
Không biết Shin Saebyeok thì sao, nhưng có xứng đáng dùng từ "kìm kẹp" để miêu tả bố mẹ của cậu ta không vậy?
"Và thế là cuộc tình bí mật của chúng tôi bắt đầu."
Ôi, mẹ kiếp.
"Sân thượng trở thành địa điểm hẹn hò bí mật của chúng tôi."
Không tò mò đâu nhá. AAAAA
(Qúa khứ)◀◀◀
Sau khi giải quyết hiểu lầm, cả hai thỉnh thoảng gặp nhau trên sân thượng.
Saebyeok đến xem vườn trên sân thượng mỗi ngày một lần, còn Pyeonghwa thì chỉ đến chơi khi rảnh.
"Này. Sao cậu lại có chìa khóa sân thượng vậy? Thuê rồi?"
"Ừ."
"Thật á? Sân thượng trường mà cũng mua bán được?"
"Đương nhiên là nói xạo rồi."
Cả hai khá thoải mái với nhau, đến mức có thể đùa như vậy. Có vẻ như họ đã trở thành bạn bè rồi.
Nhưng.
"Tớ lỡ dò hỏi bố tớ, thì bố tớ bảo không cho tớ chơi với cậu."
"Tớ cũng thế..."
"Lớn đầu rồi còn làm lố nữa chứ."
Sao có thể nói như vậy... với bố mẹ cơ chứ? Saebyeok sốc đến mức môi run rẩy, nhưng trong lòng cậu cũng thấy hơi kích thích.
Thay vì hùa theo, cậu chỉ khẽ gật đầu.
Như đang làm điều gì đó xấu xa.
Không, không phải là cảm giác, mà là cậu đang làm điều xấu xa thật hả? Nói xấu bố mẹ đó! Nhưng cũng được giải tỏa khỏi những bực bội trong lòng mà.
" chúng ta vẫn làm bạn tốt của nhau nhé?"
"Ừ!"
Đây là lần nổi loạn đầu tiên trong 17 năm cuộc đời của Shin Saebyeok!