Báu Vật Của Guide - Chương 100

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Tất nhiên rồi ."

Ryu Seon-young nheo mắt cười. Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô vì cô đang đeo chiếc mặt nạ đen cho nhiệm vụ. Esper hệ thú thường xuyên đeo mặt nạ để che đi những chiếc răng nanh dài.

"Loại này thì chỉ là những thứ bình thường mà các thành viên của Lực lượng Dị năng có thôi..."

Ryu Seon-young lấy một chiếc vòng cổ bạc từ cổ mình ra và cho anh xem. Không giống như của Jung Tae-yul, đó là một quân hiệu bình thường. Ryu Seon-young so sánh những chiếc vòng cổ và nói với anh.

"Vòng cổ bạch kim đó là huân chương chỉ được trao cho những thành viên hệ A có tỷ lệ thành công nhiệm vụ trên 70%."

"Huân chương sao ?"

"Đúng vậy. Nó được làm từ bạch kim quý giá đó ."

Ôi trời. Nó lại là một thứ quý giá đến vậy sao. Si-jin ngạc nhiên nhìn xuống chiếc vòng cổ. Theo những gì Si-jin biết, Jung Tae-yul là một người khá tận tâm với nhiệm vụ, anh không ngờ rằng cậu sẽ lặng lẽ đeo cho anh một huân chương mà cậu đã nỗ lực để đạt được. Càng biết, Si-jin càng cảm thấy một góc trong tim mình dâng trào.

Lúc đó, Ryu Seon-young nghịch ngợm nheo mắt cười và nói.

"Thường thì nó hay được trao cho người bạn đời ấy."

"À... cái này, ý tôi là."

"Vâng, tôi biết mà. Đó là bằng chứng cho thấy đội trưởng cá mập của chúng ta cũng là con người ."

Ryu Seon-young nói . Si-jin cúi gằm mặt, hai tai đỏ bừng vì xấu hổ bên cạnh cô. Rõ ràng anh đã hứa với Jung Tae-yul và mọi người rằng sẽ không tiết lộ mối quan hệ của họ . Cứ thế này, tin đồn có lẽ sẽ lan rộng khắp nơi...

Lúc đó, Ryu Seon-young tháo mặt nạ ra, sắc bén nhìn xung quanh ....Si-jin tò mò khi nhìn thấy răng nanh ma cà rồng và đôi mắt sắc bén của cô. Không thường xuyên Esper hệ thú lại tháo mặt nạ.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi nghĩ có một mùi khác thường..."

Ryu Seon-young bắt đầu nhạy bén tìm kiếm kỹ lưỡng trong phòng chờ. Si-jin phải ngồi yên tại chỗ theo lời khuyên của cô. Sau khi xác nhận rằng khu vực xung quanh an toàn, Ryu Seon-young trở lại chỗ ngồi, ngồi sát bên Si-jin hơn. Si-jin cảm thấy như một con đại bàng hoang dã lớn hơn mình đang ngồi bên cạnh.

Sau một hồi im lặng, Si-jin cẩn thận hỏi.

"...Jung Tae-yul sẽ sớm trở lại chứ?"

"Anh mong chờ anh ấy đến vậy sao ?"

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Si-jin đã nói ra điều đó, nhưng anh không biết chính xác phải nói gì. Anh muốn dốc hết ruột gan hơn là chỉ nói lời cảm ơn vì đã bảo vệ anh...

Lúc đó, Ryu Seon-young cười, cô cảm thấy thú vị.

"Anh có thể làm được rồi đấy."

Một chiếc xe màu đen đang đi vào bãi đậu xe từ xa. Ryu Seon-young dường như đã nhận ra người trong xe ngay lập tức.

"Đội trưởng đã đến khá sớm đấy."

Trung tâm bên hồ thường có sương mù bao phủ vào đêm khuya. Si-jin cảm thấy ngay cả tầm nhìn mờ ảo này cũng đang thúc đẩy sự phấn khích của anh.

Si-jin đặt tay lên cửa kính của phòng chờ, cảm thấy hồi hộp dễ chịu.

Anh nên nói gì với Jung Tae-yul trước đây?

Cảm ơn vì đã trấn an anh trước đó? Xin lỗi vì đã tìm cậu muộn? Cảm ơn vì đã tặng anh chiếc vòng cổ bạch kim quý giá như vậy? Anh cũng yêu em nhiều như vậy?

Chiếc xe màu đen dừng lại gần phòng chờ. Cách đó hai mươi bước chân. Jung Tae-yul bước ra khỏi xe ngay sau đó. Vẻ ngoài lịch lãm của cậu vẫn luôn nổi bật. Si-jin nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ cảm thấy rung động nữa sau khi ngoài ba mươi. Đầu ngón tay anh ngứa ran, anh nắm chặt chiếc vòng cổ trong tay.

"Jung Tae-yul..."

Si-jin lẩm bẩm nhỏ. Sau đó, Jung Tae-yul cười toe toét trong sương mù. Vẻ ngoài của cậu có vẻ như trong mơ.

Nhưng tại sao trái tim anh lại đập loạn xạ khi nhìn thấy cậu?

Si-jin đi đi lại lại quanh bức tường trong suốt của phòng chờ như một con chuột hamster trong lồng. Ryu Seon-young đang chờ đợi cùng anh..cô tinh nghịch nói.

"Tôi xin lỗi vì đã không thể rời đi."

"À, không, không sao đâu. Cô không cần phải làm vậy."

Si-jin trả lời lắp bắp vì xấu hổ. Dù sao, anh rất biết ơn vì Ryu Seon-young đã giúp anh giải tỏa căng thẳng bằng một trò đùa.

Si-jin cẩn thận cất chiếc vòng cổ bạch kim vào túi. Anh muốn chạy đến ôm cậu nếu Jung Tae-yul bước vào như thế này.

Jung Tae-yul đã đến gần trong khoảng mười bước chân.

Cậu cũng có cảm giác giống anh không, bước chân cậu đang đến gần trở nên nhanh hơn. Không, cậu đang lao vào như một con thú hoang.

'Hả...?'

Lúc đó, Jung Tae-yul lấy thứ gì đó ra khỏi túi mình. Si-jin nhìn chằm chằm vào hình bóng đen đó.

Thật kỳ lạ, nó trông giống như một khẩu súng.

Khoảnh khắc đó, Ryu Seon-young ôm Si-jin thật chặt.

"Không được, bác sĩ!"

Pshwít!

Âm thanh của một khẩu súng trường giảm thanh vang lên đáng sợ. Pshwít, pshwít! Một âm thanh rùng rợn vang lên trong tim khi đạn găm vào cơ thể. Đôi mắt Si-jin trợn trừng và cứng lại.

Jung Tae-yul đã bắn anh.

Khoảnh khắc đoàn tụ biến thành một vụ giết người kinh hoàng. Ryu Seon-young bị trúng đạn vào cánh, mất hết sức lực và khuỵu gối xuống.

Si-jin bị sốc, anh cảm thấy mọi khoảnh khắc đều trôi qua chậm chạp. Không, không thể nào. Jung Tae-yul không đời nào lại cố giết anh. Si-jin trừng mắt, nhìn Jung Tae-yul dang tay lao vào.

Jung Tae-yul túm lấy cổ Si-jin như một con nai ngay lập tức. Một bàn tay to lớn, đáng sợ, mạnh mẽ siết chặt cổ anh.

"Khụ, khụ...!"

Si-jin trừng mắt và phản kháng theo bản năng. Anh dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay cậu, gân tay nổi lên. Nhưng anh không có sức chống lại một thành viên Lực lượng Dị năng.

Si-jin rơi nước mắt, khóc thút thít. Khi đối mặt với biểu cảm lạnh lùng của Jung Tae-yul, chỉ một suy nghĩ lướt qua tâm trí anh.

"Tại sao cậu Jung Tae-yul lại làm vậy với tôi..."

Cậu trông như sẽ bẻ cổ anh ngay lập tức. Ánh mắt độc ác của cậu khiến anh sợ hãi. Làm ơn thả tôi ra, làm ơn... Si-jin rơi những giọt nước mắt tuyệt vọng, cào vào tay cậu.

Nhưng ánh mắt Si-jin dần mờ đi. anh cảm thấy như lần đầu tiên đến trung tâm vậy. Anh cảm thấy sức lực đang rời khỏi cơ thể mình khi tiếp xúc với cậu. Cảm giác đôi mắt mờ đi giống hệt như khi cậu định làm anh bất tỉnh.

Lúc đó, Ryu Seon-young đã rút dao ra và hét lên.

"Đó là thuốc gây ảo giác, hãy tỉnh táo!"

Thuốc gây ảo giác, đó là một từ mà anh cảm thấy quen thuộc.

Si-jin cảm thấy tim mình đập thình thịch. Rõ ràng đó là một loại thuốc mà ai đó đã lạm dụng trong bài kiểm tra thăng cấp. Khi anh nhận ra đó là ảo giác, thế giới trước mắt anh bắt đầu khác đi.

Khuôn mặt của người đàn ông trông như Jung Tae-yul thay đổi liên tục mỗi khi anh chớp mắt. Si-jin rùng mình trên khắp cơ thể theo nhịp tim dữ dội vì sợ hãi. Si-jin run rẩy đồng tử và cố gắng tập trung.

Và khi nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, Si-jin có thể phân biệt rõ ràng đối phương. Anh có thể nhìn thấy đôi mắt xếch như rắn và đôi lông mày rậm và thô. Chắc chắn đó là một thành viên Lực lượng Dị năng mà Si-jin biết.

Guide Park Jae-seung.

Ngay khi anh nhận ra, Ryu Seon-young đã vung dao.

"Ááá!!"

Lưỡi dao rùng rợn vạch một đường trên cánh tay của Park Jae-seung. Độ chính xác của cuộc tấn công đã giảm do thuốc gây ảo giác.

Rầm.

Cuối cùng, Si-jin cũng thoát khỏi tay của Park Jae-seung. Si-jin ngã xuống đất, cuộn người lại và ho khan. Bàn tay anh nắm chặt trái tim đang run rẩy.

'Trái tim mình, hình như sắp nát mất...'

Cảm giác như có ai đó đang bóp chặt trái tim anh bằng tay. Đó là một triệu chứng phổ biến mà Si-jin biết. Đó là cưỡng bức guiding

Si-jin cố gắng tuyệt vọng di chuyển để yêu cầu cứu hộ khẩn cấp bằng đồng hồ thông minh của mình. Nhưng cơ thể cứng đờ vì căng thẳng sụp đổ như một con búp bê vải và mất hết sức lực.

"Bác sĩ...!"

Giọng của Ryu Seon-young cũng vang lên mờ ảo như thể anh đang nghe thấy nó trong một giấc mơ. Si-jin khẽ thở, tựa má trắng bệch xuống sàn lạnh. Thế giới trước mắt anh đã trở nên mờ mịt.

Nhưng anh có thể nghe thấy những âm thanh xung quanh thật rùng rợn.

Pshwít!

Anh nghe thấy tiếng súng giảm thanh khai hỏa trở lại. Tiếng súng tàn nhẫn vang lên thêm ba lần nữa. Si-jin hít vào một hơi yếu ớt vì sợ hãi. Nước mắt tuôn rơi theo cái đầu đau nhức.

Ai đó lại đang chết bên cạnh anh. Trái tim anh cũng vỡ vụn theo cơ thể đang sụp đổ.

"Tôi đã bảo là phải cẩn thận với dị năng hệ thú rồi mà."

Không còn nghe thấy tiếng súng tàn nhẫn nữa. Thay vào đó, một giọng nói bình tĩnh khác vang lên.

"Vài phát súng không giết được cô ta đâu."

'Yoo Seung-hwa...?'

Một giọng nữ trầm và trầm tĩnh. Đó chắc chắn là giọng của Yoo Seung-hwa. Si-jin cố gắng mở mắt ra. Anh chỉ có thể nhìn thấy đôi ủng đen của Ryu Seon-young đang ngã xuống, Park Jae-seung trong tầm nhìn mờ ảo. Si-jin run rẩy, nhìn chằm chằm vào đôi chân đó.

Park Jae-seung đá vào người Si-jin, lẩm bẩm với giọng khàn khàn.

"Tên khốn này suýt chút nữa đã lừa được tao rồi. Chết tiệt."

Bộp!

"Khụ...!"

Park Jae-seung đá mạnh vào bụng Si-jin.

Si-jin mở to mắt khi đồng tử cậu mờ đi. Cơn đau  giống như  ruột anh sắp nổ tung lan tỏa ngay cả khi anh mất đi một nửa ý thức. Si-jin run rẩy, từ từ co người lại.

'Mình, mình không thở được...'

Cơn đau tích tụ trong bụng lan ra tứ chi. Si-jin rơi nước mắt trước cơn đau khủng khiếp. Anh cảm thấy vị máu trong miệng mỗi khi ho khan. Si-jin túm lấy đôi ủng, giữ chặt chúng bằng cơ thể khô khan ngay cả khi Park Jae-seung di chuyển chân lần nữa, đổ mồ hôi lạnh.

"Tên khốn sẽ sớm bò lê lết như thế này nếu hắn bị đánh sao."

Anh nghe thấy Park Jae-seung cười chế giễu. Si-jin cố gắng duy trì ý thức của mình trong khi run rẩy. Một cuộc trò chuyện bí mật được nghe thấy ở phía trên anh.

"...Khoảng cách đến Jung Tae-yul là bao nhiêu?"

"Cậu ta đã rời xa trung tâm rồi. Nó đã vượt xa phạm vi phát hiện guide cấp A."

"Không. Hắn ta là một người đàn ông vượt xa cấp A. Hãy nghĩ theo tiêu chuẩn guide cấp S."

Si-jin cảm thấy giọng nói vô cảm của Yoo Seung-hwa đặc biệt đáng sợ. Anh không thể tin rằng họ đang nói một cuộc trò chuyện như vậy trước một người sắp chết.

Yoo Seung-hwa lẩm bẩm , ra lệnh cho Park Jae-seung.

"Tôi sẽ làm gián đoạn Jung Tae-yul. Hãy thực hiện theo kế hoạch từ bây giờ."

"...Liệu hắn ta có mắc lừa không?"

"......"

Yoo Seung-hwa im lặng một lúc. Tuy nhiên, anh nghe thấy một giọng nói đang lẩm bẩm  đó.

"Nếu dự đoán của tôi là đúng... ngay cả Jung Tae-yul đó cũng sẽ không thể đưa ra một phán xét lý trí."

Không được... Si-jin cảm thấy nguy hiểm và run rẩy các ngón tay. Yoo Seung-hwa đang cố gắng lừa Jung Tae-yul. Đội trưởng của đội tình báo đã trở thành kẻ thù. Anh phải ngăn chặn mối nguy hiểm bằng mọi giá.

Si-jin vùng vẫy cơ thể, di chuyển tay. Anh cảm thấy đau đớn khi xương anh bị nghiền nát mỗi khi di chuyển, nhưng anh không thể bị bắt như thế này.

Si-jin vươn tay về phía nút gọi khẩn cấp trên đồng hồ thông minh của mình. Đó là một khoảng cách mà anh có thể chạm tới chỉ bằng cách dùng lực ở đầu ngón tay.

Bộp.

"Ư..."

Tuy nhiên, mu bàn tay anh bị chân Yoo Seung-hwa đè lên. Đó là nỗi đau khi xương trên mu bàn tay anh bị nghiền nát. Si-jin không thể phát ra một tiếng rên rỉ vì đau đớn và rụt người lại.

Lúc đó, một cuộc gọi vô tuyến được nghe thấy từ phía Yoo Seung-hwa.

[Alpha, đang di chuyển về hướng trung tâm.]

"Cái gì...?"

Yoo Seung-hwa lẩm bẩm vì không tin vào điều đó. Ngay lập tức, cô hành động nhanh chóng như dao cắt và ra lệnh.

"Khởi hành ngay. Nhanh lên!"

Park Jae-seung ngay lập tức vác Si-jin lên vai, bắt đầu chạy đi đâu đó.

'Không được... Jung Tae-yul...'

Nếu bị bắt cóc thế này, Tae-yul sẽ đau lòng lắm.
Si-jin cố gắng mở mắt. Anh cố gắng dồn sức vào đầu ngón tay để lại bất kỳ dấu vết nào. Tuy nhiên, các đầu ngón tay chỉ run rẩy, tầm nhìn dần trở nên mờ đi. Cảm giác như toàn thân đã bị ngâm trong thuốc gây mê.
Si-jin tập trung lần cuối và cử động tay.
Tụ-tụ...
Chiếc nhẫn bạch kim của bố đang đeo trên ngón tay của Si-jin rơi xuống sàn.
Ngay sau đó, Si-jin cảm thấy mình đang được đặt xuống đâu đó. Nhưng anh không có thời gian để phán đoán thêm, và bất tỉnh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo