“Đúng là vậy.”
“Vậy thì sao cậu không nhận nó hôm nay?”
Si-jin tự nguyện làm thêm giờ. Anh không còn lựa chọn nào khác. Jung Tae-yul sắp được thăng hạng S, vì vậy anh phải nắm bắt một cách nhạy bén những thay đổi như thế này.
Bây giờ Jung Tae-yul đang đeo găng tay hở ngón để guiding và hỏi.
“Đây có phải là một lời khuyên không?”
“…Không phải.”
“Vậy thì tại sao anh lại hỏi?”
“Không có gì. Hãy đến phòng kiểm tra lúc 6 giờ vì cậu sẽ được kiểm tra hôm nay.”
Jung Tae-yul cười khúc khích trước lệnh của Si-jin. Như thể cậu đã nhận được một mệnh lệnh từ một con chó con. Si-jin, người đã trở nên khó chịu, đã đuổi cậu ra khỏi phòng kiểm tra tỷ lệ tương thích. Sau đó, ngay khi Jung Tae-yul biến mất, anh cởi kính và xoa hai hốc mắt mỏi mệt.
Cậu sẽ bảo vệ Si-jin chứ? Sẽ rất may mắn nếu cậu không cãi nhau với anh.
***
Sau khi ăn trưa, Sijin cùng Shin Dayoung đến quán cà phê trong trung tâm. Vào giờ ăn trưa, quán cà phê đông nghịt người. Các kiểm tra viên khác đang xử lý những dị năng giả đã đặt lịch kiểm tra vào giờ ăn trưa. Vì việc kiểm tra, nên các kiểm tra viên hiếm khi có thể ăn trưa cùng nhau.
“Tiến sĩ đã bao giờ thấy guide cấp S ngoài đời thực chưa?”
“Thấy vài lần rồi.”
“Oa!” Shin Dayoung ngạc nhiên. Cũng phải thôi, vì guide cấp S ở Hàn Quốc chỉ có hai người, mà tuổi của họ lần lượt là 40 và 50, và sau đó vẫn chưa có thêm guide cấp S nào xuất hiện. Tình hình của ba esper cấp S cũng tương tự. Một người đã nghỉ hưu vì tuổi cao, và tất cả đều trên 40 tuổi.
“Tiến sĩ đã thấy cả hai guide cấp S của Hàn Quốc rồi ạ? À không, có phải thật sự là chỉ có hai người không?”
“Ừm, về mặt chính thức thì đúng là như vậy?”
“Ô ô… Nghe câu đó bí mật ghê. Phải dùng với mấy đứa cháu mới được.”
Shin Dayoung cười tinh nghịch. Sijin luôn nghĩ rằng cô gái này là kiểu người rất được yêu thích mỗi khi cô ấy như vậy.
“Guide cấp S thì thế nào ạ?”
“Guide cấp S thì…”
Sijin ngập ngừng một lát, rồi nói thẳng:
“Tuyệt vời thì có tuyệt vời thật, nhưng… hơi khó tính.”
Nghe vậy, Shin Dayoung cố nén cười và lẩm bẩm rất nhỏ:
“…Hình như guide nào cũng kiêu ngạo, bất kể cấp bậc…”
“Không được nói như vậy.”
“Ôi, em xin lỗi.”
“Không sao.”
Shin Dayoung nhanh chóng xin lỗi. Cô biết Sijin ghét những lời phân biệt đối xử dị năng. Dù vậy, Sijin cũng cho qua một cách nhẹ nhàng. Anh biết rằng việc các kiểm tra viên nói như vậy cũng một phần do áp lực công việc.
Thật lòng mà nói, dị năng giả rất khó quản lý.
Esper thì cứ như lũ chó săn tha mồi phun lửa, sở hữu dị năng rồi cứ thế quậy phá, chẳng thèm nghe lời cảnh báo của kiểm tra viên. Còn guide thì luôn cho rằng mình đúng hơn cả kiểm tra viên, nên cũng chẳng nghe lời. Vì họ tin rằng chỉ có họ mới có thể giữ được dây xích của lũ chó săn tha mồi phun lửa. Giống như việc chủ chó tin vào cảm giác của mình hơn là lời của bác sĩ thú y vậy.
Giờ thì cả hai đã cầm cà phê và ngồi xuống quán. Đó là một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy hồ nước và toàn cảnh trung tâm rất đẹp.
Và có thể thấy hình ảnh những thành viên dị năng thong thả trong giờ ăn trưa. Dù việc họ ném đá và bắn điện vào nhau trông hơi dị biệt…
Sijin thong thả uống cà phê và nói:
“Ở đây guide với esper cũng không đối đầu nhau lắm nhỉ.”
“Sao ạ? Ở viện nghiên cứu trước đây họ đánh nhau dữ lắm hả?”
“Tôi từng ở viện nghiên cứu dị năng thanh thiếu niên.”
“Ôi… Chắc là chiến trường thật sự luôn quá.”
Shin Dayoung lắc đầu, như thể chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng. Sijin chỉ im lặng cười.
Trong số các dị năng giả, có những lúc họ khó đối phó nhất. Cấp D.
Cấp D và E, thường là những cấp bậc đầu tiên được chỉ định, là thời kỳ năng lực phát triển nhanh chóng, nên họ chỉ lo làm anh hùng. 14 tuổi thì mắc bệnh tuổi dậy thì, say sưa với việc mình đặc biệt và liên tục muốn trở thành ác nhân.
Shin Dayoung nhìn ra ngoài cửa sổ và nói:
“Ở đây chắc do nguy hiểm nên mọi người gắn bó với nhau hơn. Sắp phải đánh nhau sống chết với quái vật đến nơi rồi, ai mà thèm cãi nhau làm gì.”
“Ừm… cũng đúng.”
Sijin im lặng gật đầu. Ngoài cửa sổ, giờ thì các guide cũng tham gia chơi đùa. Ai đó bắn điện thì guide sẽ tiêu diệt năng lượng đó, và tóm lấy cơ thể của esper để vô hiệu hóa.
Khi esper thực thể hóa dị năng bằng năng lượng dương, thì guide có thể tiêu diệt năng lượng đó bằng năng lượng âm.
Có thể nói là họ là mâu thuẫn của nhau.
Thỉnh thoảng, một cục băng va vào cửa sổ “bịch”. Nhưng để đề phòng những việc như vậy, các tòa nhà của trung tâm dị năng đều là kính cường lực. Khi trò chơi trở nên thái quá, bảo vệ của trung tâm bắt đầu cằn nhằn, và đó cũng là một khung cảnh bình yên.
Shin Dayoung thong thả uống cà phê và hỏi:
“Tiến sĩ ơi, em có chuyện này muốn hỏi. Guide cấp S thì năng lực đến mức nào ạ?”
“À thì… Tôi không thấy họ dùng năng lực nhiều lắm… Nhưng hình như đến mức đó thì không cần chạm tay vào quái vật hay esper cũng có thể vô hiệu hóa được.”
“Oa… khác với những gì em nghĩ ghê. Em cứ tưởng họ có thể tạo ra biển ấy chứ.”
“Hả?”
“Guide cấp A tạo ra hồ mà.”
“……?”
Vẻ nghi hoặc hiện lên trên mặt Sijin. Anh tò mò nhìn sang bên cạnh, và bắt gặp ánh mắt của Shin Dayoung đang nhâm nhi cà phê.
“À, chắc Tiến sĩ không biết nhỉ. Cái hồ này là do Thuyền trưởng Cá mập tạo ra đó.”
“Hồ đó á?”
“Vâng. Lúc đầu cái hồ này bé tí à. Chỉ cỡ mấy con vịt xuống bơi lội thôi ấy?”
“Sao… lại tạo ra cái thứ đó vậy?”
Sijin suýt chút nữa đã hỏi “tạo ra cái thảm họa đó để làm gì vậy?”. Cái hồ ở trung tâm to bằng sân bóng đá. Nhờ vậy mà có một con đường đi dạo rất đẹp, nhưng sự thật là nó gây bất tiện cho việc di chuyển.
“Khu đất này vốn là một vùng biển được lấp để xây dựng khuôn viên. Nhưng cách đây 3 năm, trong một trận bão, nước biển tràn vào tận trung tâm, lúc đó người ta còn ầm ĩ lên là có quái vật biển trôi vào nữa ấy.”
Shin Dayoung rùng mình như thể chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kinh khủng.
“Lúc đó đúng là một bộ phim thảm họa phiên bản đời thực luôn ấy, lúc đó Thuyền trưởng Cá mập đã tạo ra hố sụt trong hồ để hút hết nước đi.”
“……”
“Quái vật thật cũng có nữa đó. Em sợ chết khiếp luôn.”
“Không thể nào… Làm sao mà tạo ra hố sụt được?”
Sijin hỏi, như thể không tin vào tai mình. Anh đã từng nghe nói về việc guide thuộc tính lửa dập tắt đám cháy tại hiện trường hỏa hoạn, nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe nói về việc sử dụng năng lực để tạo ra hố sụt. Thuộc tính của guide còn khó xác định hơn nhiều so với esper, và những gì đã được tiết lộ cũng không nhiều.
“Hình như là tiêu diệt nước từ hồ đến cả nước ngầm chảy bên dưới, khiến cho nền đất bị sụt lún gì đó… Ngoài ra thì em cũng không hiểu.”
“……”
Sijin ngớ người ra. Quả nhiên, càng hiểu về dị năng giả thì càng cảm thấy hiện thực còn hơn cả phim.
Dù vậy, anh cũng đã biết thêm được một vài điều mới. Rằng Jung Taeyul có lẽ là một guide thuộc tính nước, và tài năng kiểm soát sóng xung kích xung quanh của cậu ta là vô cùng lớn.
Lúc đó, Shin Dayoung tinh nghịch nói:
“Vậy nên mới có tin đồn là có quái vật sống trong hồ của chúng ta đó. Tiến sĩ cũng cẩn thận nha.”
“Cẩn thận gì chứ… Nếu việc nhiều quá thì cứ nhảy xuống hồ là xong ấy mà.”
“Oa. Thỉnh thoảng em cũng nghĩ vậy đó.”
Shin Dayoung cười khúc khích nói. Càng về hè thì quái vật biển càng quậy phá, và các kiểm tra viên cũng bận tối mắt tối mũi như các dị năng giả vậy.
Đã vậy còn luôn có những nhiệm vụ khó khăn.
“Hầy. Chiều nay kiểm tra cá voi sát thủ nữa chứ…”
“Đúng vậy.”
Shin Dayoung nói một cách tuyệt vọng, nhưng Sijin lại nói với giọng đầy mong đợi. Cuối cùng thì anh cũng sẽ kiểm tra Ham Geonwoo. Đó là việc Sijin muốn làm nhất.
“Tiến sĩ ơi, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh .”
“Cảm ơn em.”
Nghe những lời đáng tin cậy đó, Sijin mỉm cười.
“…Lời đó là thật lòng ạ?”
“Chứ không lẽ là nói dối?”
Ham Geonwoo đắc ý cười và đưa cho Sijin chiếc máy tính bảng. Trên máy tính bảng do nhà nước cung cấp có một loạt những từ ngữ hơi dị biệt.
“Tôi cứ tưởng cậu nói đùa…”
Sijin nhận lấy máy tính bảng và không giấu được vẻ ngạc nhiên.
Ham Geonwoo thực sự mang đến truyện khiêu dâm. Không biết xấu hổ là gì, cậu ta hỏi với vẻ mặt đầy mong đợi:
“Trong lúc kiểm tra sẽ đọc cho tôi nghe chứ?”
“À thì… esper Ham Geonwoo. Dù sao thì truyện khiêu dâm cũng…”
Sijin khó khăn nói ra, thì vẻ mặt của Ham Geonwoo sa sầm lại.
“Đã hứa là đọc cho tôi nghe rồi mà. Nếu không có cái này thì tôi đã không đến kiểm tra đâu.”
Ham Geonwoo nói một cách kiên quyết. Trông cậu ta có vẻ có sức hút kỳ lạ, nhưng ý nghĩa của lời nói lại là “đọc truyện khiêu dâm cho tôi nghe”, nên có cảm giác hơi dị biệt.
Trước mặt cậu ta, Sijin ngớ người ra. Cậu đã từng nghe phong phanh về việc trung tâm F12 này vất vả bao nhiêu thì lại có bấy nhiêu kẻ dở hơi, nhưng anh không ngờ rằng đó lại là sự thật….
“Bác sĩ. Chẳng lẽ lại nói dối tôi sao?”
“Không, không phải vậy.”