Báu Vật Của Guide - Chương 13

Ham Geonwoo như sắp xông ra khỏi phòng kiểm tra đến nơi. Sijin vội vàng giữ tay cậu ta lại và dỗ dành.

“Được, được rồi. Tôi đọc cho cậu nghe. Thay vào đó chúng ta kiểm tra nhanh lên nhé.”

“Được thôi.”

“……”

Ham Geonwoo trả lời một cách đương nhiên. Sijin ngẩn người ra một lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Ừm, sách khiêu dâm thì có khiêu dâm đến mức nào chứ. Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Sijin dẫn Ham Geonwoo vào phòng kiểm tra.

“Vậy chúng ta cùng vào phòng kiểm tra trước nhé?”

“Vâng.”

Ham Geonwoo hít một hơi thật sâu trước khi bước vào trong, có lẽ vì cậu ta thấy căng thẳng và khó chịu. Vẻ mặt của cậu ta cũng cứng đờ lại. Cứ như một người mắc chứng sợ độ cao đang đứng trước vách đá vậy.

“Bác sĩ.”

“Sao ạ?”

Ham Geonwoo nhìn chằm chằm vào phòng kiểm tra và nói. Trong đó, nơi mà Ham Geonwoo nhìn chằm chằm vào là phía tường của phòng kiểm tra. Ở đó có một vết lõm lớn, cứ như có tảng đá nào đó va vào vậy.

“Dị năng của tôi có thể bùng nổ bất cứ lúc nào đó.”

“Tôi biết. Bị giật mình và căng thẳng thì không thể tránh khỏi.”

“……”

“Không sao đâu. Chúng ta cùng nhau kiểm tra từ từ nhé.”

Sijin dỗ dành cậu ta, thì Ham Geonwoo quay đầu lại và nhìn vào mắt anh  một lát. Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm qua vai Sijin.

Theo cậu ta, Sijin cũng quay đầu lại, và thấy vẻ mặt của các kiểm tra viên bình thường. Họ còn căng thẳng hơn cả Ham Geonwoo. Sijin vội vàng lắc đầu để ngăn họ lại. Kiểm tra viên không được căng thẳng hơn dị năng giả. Vì đó là yếu tố gây khó chịu cho việc kiểm tra.

Ham Geonwoo nhìn các kiểm tra viên với vẻ mặt vô cảm, rồi lại nhìn xuống Sijin và khẽ cười. Nụ cười đẹp trai đó khiến một góc lòng Sijin cảm thấy xót xa.

“Ừm. Chẳng phải sẽ rất khó chịu nếu nhận được những ánh mắt như vậy dù không phải do mình cố ý hay sao…”

Sijin hiểu được tâm trạng đó, nên anh  nghĩ một quyển truyện khiêu dâm có đáng gì.

Nhưng thế giới mà Sijin không biết lại rất rộng lớn. Sự thiếu hiểu biết đó là sai lầm duy nhất của Sijin.

Kiểm tra tuần hoàn toàn thân cần chuẩn bị phức tạp. Trong khi Sijin chuẩn bị cho việc kiểm tra, Ham Geonwoo chuẩn bị riêng trong phòng thay đồ tạm thời.

“Esper Ham Geonwoo…”

“Vâng.”

Trong lúc đó, Sijin xem xét máy tính bảng và không khỏi kinh ngạc.

“Sao… cậu lại tìm được cái thứ này vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ đại khái tìm kiếm trên ứng dụng của hiệu sách rồi tải về thôi mà.”

Ham Geonwoo vừa cởi nốt thắt lưng vừa bước ra khỏi phòng thay đồ. Sijin vừa ngẩng đầu lên đã vội vàng lảng tránh ánh mắt một cách ngượng ngùng. Ham Geonwoo chỉ mặc mỗi chiếc quần quân phục đen. Vì kiểm tra tuần hoàn toàn thân bắt buộc phải cởi áo và không được mang kim loại trên người. Vì vậy mà hôm nay cậu ta đã tháo khuyên từ trước.

Lúc đó, một cơ thể với cơ bắp chắc nịch tiến lại gần Sijin. Sijin đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Anh  càng cảm thấy tự trách về tinh thần nghề nghiệp kém cỏi của mình.

Trước mắt, Sijin cố tỏ ra bình tĩnh và ngẩng đầu lên. Ngay lập tức, anh  nhìn thấy cơ ngực dày cộm. Sijin mở to mắt và đứng đơ người ra, rồi cuối cùng cũng cầm lấy máy tính bảng và nói những gì mình định nói.

“Khụ, cái này ngay từ đầu đã… toàn là làm cái đó luôn nhỉ.”

Sijin cố gắng tìm một phần bớt khiêu dâm hơn trong truyện để gian lận, nhưng thực sự là không có một chút nào.

“Hừm… Bác sĩ. Anh  không định thất hứa đấy chứ?”

“À, không phải vậy. Tôi chuẩn bị cho cậu kiểm tra nhé.”

Nhưng Ham Geonwoo vẫn đường hoàng như thường, như thể không có vấn đề gì. Thực ra có vẻ như cậu ta đang căng thẳng đến mức không để ý đến.

Sijin cũng trở nên nhanh tay hơn. Anh  cảm nhận được rằng Ham Geonwoo thực sự đang căng thẳng. Anh  hoàn toàn hiểu được tâm trạng cảm thấy khó chịu của cậu ta, dù đó là một cuộc kiểm tra an toàn.

Nỗi sợ hãi là thứ có thể học được. Dù biết rằng phép đo này an toàn đến đâu, nhưng cậu ta vẫn phải chịu đựng sự căng thẳng và sợ hãi vì có thể dự đoán được kết quả đau đớn nào sẽ xảy ra sau đó. Tương tự như tâm lý của một đứa trẻ có bố mẹ rất nghiêm khắc, run rẩy và khóc ngay từ khi nhận được phiếu điểm vậy.

Sijin quyết định tiến hành một cách bình tĩnh nhất có thể vì cậu ta.

“Phải tháo cả vòng cổ nữa.”

“Tháo giúp tôi đi.”

Ham Geonwoo nói, chỉ nhìn thẳng phía trước, có lẽ vì cậu ta đang căng thẳng. Sijin tháo chiếc vòng cổ bằng bàn tay run rẩy theo sự căng thẳng trong lòng. Những cơ bắp được rèn luyện căng thẳng của cậu ta nhấp nhô theo nhịp thở sâu. Sijin cảm thấy như đang thuần hóa một con ngựa hoang có thể đá bất cứ lúc nào, và anh  đã vụng về vài lần.

‘Vòng cổ bạch kim?’

Trên sợi dây chuyền bạc có quân bài và một chiếc vòng cổ bạch kim quý giá. Có phải là nhà nước tặng không? Trên miếng bạch kim cỡ ngón tay cái có khắc quốc kỳ và một hình chim mang đậm nét phương Đông. Bạch kim là một kim loại quý hiếm và đắt tiền mà quái vật rất kỵ, nên nhà nước cũng thường dùng nó làm phần thưởng.

Sijin đặt chiếc vòng cổ vào một góc và nói:

“Tôi sẽ tiến hành từ từ cho cậu nhé. Không sao chứ?”

“Vâng.”

Ham Geonwoo trả lời và tự mình bước lên bục tròn. Sijin trước mắt đo nhiệt độ cơ thể của Ham Geonwoo và yêu cầu cậu ta nắm lấy thanh bạc ở hai bên bục.

Kiểm tra tuần hoàn toàn thân là một thiết bị đo tỷ lệ tuần hoàn của sóng xung kích chảy trong toàn thân của dị năng giả. Ham Geonwoo là một dị năng giả cấp A xử lý một lượng lớn sóng xung kích, nên đặc biệt tốn thời gian.

Trong lúc đó, Ham Geonwoo im bặt. Cậu ta hít một hơi thật sâu và nhìn lên một nơi nào đó trên trần nhà. Sijin bắt đầu phát huy tinh thần nghề nghiệp của mình một cách tối đa vì cậu ta đang căng thẳng.

“Tôi sẽ quấn miếng đệm vào tay cậu. Đêm qua cậu ngủ có ngon không?”

“Không ngon lắm.”

“Chắc là cậu lo lắng nhiều khi đến phòng kiểm tra nhỉ.”

“Huu… Tôi không biết nữa. Chắc là vậy.”

“Nhưng cậu vẫn đến kiểm tra như đã hứa. Cậu giỏi lắm.”

“……?”

Vẻ mặt của Ham Geonwoo đang cứng đờ trở nên dãn ra trước cuộc trò chuyện bình tĩnh đó.

Trước mặt cậu ta, Sijin đưa ra một miếng dán tròn có kết nối dây. Sau đó, anh  dán thử một miếng dán lên cánh tay của mình và giải thích một cách dịu dàng:

“Khi kiểm tra bắt đầu, dòng điện sẽ chạy từ từ và da có thể bị châm chích một chút. Nếu cơ thể cậu nóng lên quá mức hoặc cảm thấy không chịu được thì cứ nói bất cứ lúc nào, tôi sẽ cho dừng kiểm tra nhé.”

“…Bác sĩ.”

“Vâng, chúng ta nắm lại thanh đỡ bên cạnh nhé? Vâng, đúng rồi. Cậu giỏi lắm.”

“Trước đây anh  làm ở đâu vậy?”

“Tôi á? Viện nghiên cứu dị năng thanh thiếu niên ấy.”

“……”

Ham Geonwoo ngước nhìn lên không trung một lát, rồi đột nhiên cười một cách thất vọng.

“Tôi 28 tuổi rồi đó.”

“Ừ, cậu kiểm tra cũng giỏi nữa. Cậu đã lớn lên thật mạnh mẽ.”

“……”

Sijin chỉ trả lời một cách ân cần, và bận rộn điều khiển bảng điều khiển rồi quay lại. Ham Geonwoo có vẻ đã bớt căng thẳng hơn, và có vẻ mặt có chút thất vọng. Sijin coi đó là một điều may mắn, và tiếp tục cuộc trò chuyện bình tĩnh trong khi chuẩn bị cho việc kiểm tra.

“Hôm nay kiểm tra xong cậu định làm gì? Tự thưởng cho mình đi chứ.”

“Tôi định uống rượu đến 5 giờ sáng.”

“À, hóa ra cậu của chúng ta cũng 28 tuổi rồi nhỉ.”

Máy trả lời tự động ân cần bị lỗi vì đó không phải là câu trả lời anh  dự kiến. Lúc đó, Ham Geonwoo lần đầu tiên khẽ bật cười. Sijin cũng cười theo, đang dán miếng dán lên lưng cậu ta. Đối với Sijin, việc Ham Geonwoo thoải mái cười trong phòng kiểm tra đã là một phần thưởng rồi.

Ham Geonwoo nhìn xuống Sijin đang bận rộn di chuyển một cách chăm chú, nén cười và lẩm bẩm một mình.

“Trong lúc kiểm tra chắc thầy của chúng ta còn ngạc nhiên hơn cả tôi ấy chứ.”

“Hả?”

“Không có gì.”

Giờ thì Sijin còn bấn loạn hơn cả Ham Geonwoo. Trên tay anh  đang cầm hai chiếc máy tính bảng chồng lên nhau, và chỉ riêng màn hình cần phải xem xét trong suốt quá trình kiểm tra đã có đến sáu loại. Đã vậy, nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, Sijin phải kiểm soát tình hình đối với một dị năng giả cấp A. Vì vậy mà các kiểm tra viên cảm thấy kiểm tra toàn thân là khó khăn và áp lực nhất.

“Tôi bắt đầu đo nhé, mất khoảng 15 đến 20 phút.”

“Vâng.”

“Giờ thì esper Ham Geonwoo không được trả lời gì hết đâu đấy.”

“……”

Ham Geonwoo mím chặt môi và gật đầu. Có lẽ vì căng thẳng mà cậu ta nghe lời hơn hẳn. Cơ bắp cánh tay trên chắc nịch của cậu ta thỉnh thoảng lại giật giật, có lẽ vì cậu ta cảm thấy da mình đang bị châm chích. Sijin thấy thương cậu ta đang căng thẳng, nên anh  đã hạ quyết tâm và đọc chữ trên máy tính bảng.

“Tiêu đề, ‘Hạ gục thầy giáo Omega’. …Sao lại gọi thầy là Omega nhỉ?”

“Khụ…”

Ham Geonwoo, người đang dồn sức vào cơ thể vì căng thẳng, bật cười. Cứ như cậu ta đã nhận ra rằng nơi đây không phải là một nơi đáng sợ vậy. Sijin đỏ mặt đến tận mang tai và vội vàng nói:

“Không được cười trong lúc đo.”

Thế là Ham Geonwoo mím chặt môi như vỏ sò và gật đầu. Có lẽ vì đang cố nén cười mà cậu ta còn hít thở sâu nữa. Sijin lại lắp bắp đọc những dòng chữ xa lạ.

“‘Thầy vốn dĩ đã dễ… ướt như vậy sao?’. Câu hỏi không có câu trả lời. Thầy đã không còn tỉnh táo nữa rồi. Anh  chỉ mải mê liếm cái đó của tôi bằng cái lưỡi nhỏ nhắn và ấm áp, như liếm kẹo vậy.’….”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo