Không khí trong phòng bỗng chốc trùng xuống.
Một tình huống như thế này chắc chỉ có trong những cuốn tiểu thuyết khiêu dâm mà Ham Geon-woo hay mang đến. Đó là điều Si-jin nghĩ trong khoảnh khắc đó.
Không thể không nghĩ vậy. Bản thân anh thì đang trần truồng, còn bên cạnh là Jung Tae-yul cởi trần che chắn cơ thể bằng chiếc chăn. Hơn nữa, lại còn ở trên giường của bạn cậu.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy hả?”
Ham Geon-woo cau mày đáng sợ và cất giọng trầm thấp. cậu ta nhìn Jung Tae-yul rồi lại nhìn Si-jin, rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Vì căng thẳng, mắt Si-jin mở to. anh thấy ánh mắt sắc bén của Ham Geon-woo. Si-jin lại một lần nữa nhận ra rằng Ham Geon-woo thường hay cười nên không ai để ý, nhưng khi cậu ta nghiêm túc thì bầu không khí trở nên đáng sợ hơn bất kỳ ai.
“anh ấy bị thương nên tôi sơ cứu cho anh ấy.”
Nhưng Jung Tae-yul lại bình thản trả lời. Thực tế, giọng điệu của cậu ta như thể việc trả lời cũng là một điều phiền toái. Si-jin trợn mắt nhìn Jung Tae-yul đầy ngạc nhiên. anh muốn nói rằng chỉ tóm tắt lại như vậy thôi sao?
“Sơ cứu?”
Nghe câu trả lời, Ham Geon-woo cười lớn một cách thô lỗ. Sau đó,cậu ta nhìn quanh phòng, xem xét tình huống vô lý này. Yết hầu to lớn của cậu ta rung lên theo. Trước vẻ ngoài đe dọa đó, Si-jin lắp bắp vội vàng nói.
“À, tôi… không. Geon-woo à. Tôi, tôi sẽ giải thích.”
Ánh mắt Ham Geon-woo hướng về Si-jin trở nên sắc bén. Khoảnh khắc đó, Si-jin hoảng hốt ôm chặt chiếc chăn vào lòng khi nó tuột xuống khỏi ngực. Thấy vậy, Jung Tae-yul bên cạnh chế nhạo lẩm bẩm.
“Không phải vừa bảo đàn ông với nhau thì có gì đâu sao.”
Si-jin thậm chí còn chưa kịp nói rằng anh lo lắng sẽ bị hiểu lầm, mà đã vội vàng giải thích với Ham Geon-woo.
“X, xin lỗi. Tôi, tôi dùng phòng tắm của cậu một lát, lỡ làm ngón chân út bị rách. Thế nên guide Jung Tae-yul đã…”
“À…. Ra là vậy.”
Ham Geon-woo ngắt lời và chậm rãi bước vào phòng. Có lẽ do say nên tròng trắng mắt cậu ta hơi đỏ. Điều đó càng khiến cho bầu không khí quanh Ham Geon-woo trở nên dữ dội hơn. Ham Geon-woo đặt mạnh chiếc túi trên tay xuống bàn và nói.
“Bác sĩ đã chữa trị cho ngón chân bị thương, còn lột hết quần áo ra để điều trị nữa chứ.”
“Ừ.”
Jung Tae-yul trả lời qua loa. Chỉ có Si-jin là cảm thấy lòng mình như lửa đốt. Rốt cuộc người này tại sao lại có thể bình thản đến vậy chứ? Trong lúc đó, Jung Tae-yul đã lấy quần áo của Si-jin và ném xuống bên cạnh anh.
Ham Geon-woo dần tiến lại gần hai người. Si-jin cảm thấy rằng bất kỳ lời biện minh nào cũng sẽ không có tác dụng. Đôi mắt ngạc nhiên sau cặp kính mở to. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của Ham Geon-woo, ai cũng sẽ như vậy thôi.
“Bác sĩ.”
“Ừ, ừ.”
“Thật sao?”
“Ơ, ờ. Tôi bị thương ngón chân ở đây nè….”
Si-jin vội vàng cho xem ngón chân bị thương. Quả thật, trên ngón chân út của anh có dán một miếng băng cá nhân xinh xắn. Ham Geon-woo nhìn chằm chằm vào vẻ căng thẳng của Si-jin và bờ vai trắng ngần lộ ra sau lớp chăn.
“Geon-woo à…?”
Si-jin ngước lên nhìn khuôn mặt đó với đôi mắt run rẩy. Lúc này, Ham Geon-woo đang nhìn chằm chằm vào mặt anh. Khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Rốt cuộc là cậu ấy giận sao? Si-jin bồn chồn không yên. Quả thật, việc bị thương ở ngón chân mà lại chữa trị trong tình trạng trần truồng thì trông có vẻ kỳ quặc.
“thôi đi.”
Lúc đó, Jung Tae-yul đã nói một câu lạnh lùng với Ham Geon-woo.
Si-jin muốn ngăn cản Jung Tae-yul nói như vậy, nhưng đột nhiên Ham Geon-woo bật cười như thể không thể chịu đựng được nữa.
“…Tại sao chỉ có hai người vui vẻ mà không có tôi?”
“Hả, hả?”
Cậu ấy vừa cười á? Nụ cười của Ham Geon-woo trông càng thêm rùng rợn khiến Si-jin sững sờ.
Ngay sau đó, Ham Geon-woo cười toe toét hẳn lên. Gương mặt tinh nghịch, lại thêm chút men say, lộ rõ.
“Tại sao hai người lại vui vẻ mà không có tôi?”
“Tôi, chờ một chút. Geon-woo à? Á á!”
Si-jin vội vàng nói. Ham Geon-woo vùi mặt vào đầu gối Si-jin. Cậu ta còn nhiệt tình cọ đầu lên đùi anh, vốn chỉ được che chắn sơ sài bằng chiếc chăn. Với sức nặng đó, Si-jin vội vàng nắm lấy bờ vai vững chãi của cậu ta.
“Tên này say bí tỉ rồi.”
Jung Tae-yul cau mày và đẩy Ham Geon-woo ra bằng chân, nhưng cậu ta cứ đứng lên như con lật đật nên cậu đành bỏ cuộc. Vẻ mặt của cậu ta như thể đã lường trước được chuyện này.
“À, bác sĩ… Tôi thật sự đau đầu chết mất.”
Ham Geon-woo lẩm bẩm bằng giọng nói sền sệt vì men say. Vẻ nghiêm túc ban nãy đã biến mất trong chớp mắt. Chỉ có Si-jin là vẫn còn bối rối.
“Kia, Geon-woo à, cậu nặng quá…”
“Bác sĩ bị thương sao? Cứ nói đi. Jung Tae đánh anh đúng không.”
“Không phải, thật sự cậu ấy đã chữa trị cho tôi mà. Nhưng bỏ tay ra, cậu…!”
Si-jin giật mình và thò tay vào trong chăn. Bàn tay lén lút luồn vào ôm lấy eo trần của Si-jin. Si-jin nắm chặt cổ tay thô ráp của cậu ta nhưng cậu ta vẫn không hề nhúc nhích. Ham Geon-woo có vẻ thích cảm giác ấm áp của da thịt nên rên rỉ một cách thích thú. Sức nặng của cái đầu tựa vào đùi anh cũng không hề nhẹ. Si-jin cảm thấy như có một con thú lớn đang bám lấy mình.
Lúc đó, Ham Geon-woo đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.
“Gì cơ? Chờ đã. Jung Tae đích thân chữa trị cho anh á?”
“Hả…? Ừ.”
Si-jin giật mình gật đầu muộn màng. Ngay sau đó, Ham Geon-woo quay sang nhìn Jung Tae-yul với vẻ mặt khó tin.
“Khi tôi bị gãy tay, chẳng phải cậu đã đánh ngất tôi vì tôi ồn ào quá sao?”
“Đây là khoảnh khắc tôi cảm thấy biết ơn nhất vì mình là guide đấy.”
Jung Tae-yul trả lời qua loa rồi tùy tiện mở chiếc túi mà Ham Geon-woo đã mua. Bên trong có thuốc giải rượu và đồ ăn được gói kỹ lưỡng. Nhìn cái hộp tròn, có vẻ như là món canh nóng hổi.
“Cái đó không phải của cậu. Của bác sĩ đó.”
Nghe lời Ham Geon-woo, Jung Tae-yul không hề lưu luyến. cậu ta bỏ mặc chiếc túi và đặt hộp sơ cứu lên bàn, không phải vị trí cũ của nó.
“Bổ sung cái này đi.”
Sau đó, cậu ta dặn dò Ham Geon-woo và viết một mảnh giấy lớn với nội dung: “Bổ sung – trước ngày mai”. Kỹ năng điều khiển cá voi sát thủ của cậu ta thật xuất sắc.
“Nhưng bác sĩ này. À… Tôi định hỏi gì ấy nhỉ.”
“Hả?”
Ham Geon-woo không thèm nghe và hỏi Si-jin. Bạn bè với nhau thì những điều này thật giống nhau.
“Đúng rồi. Vụ tai nạn mà tôi đã cứu anhi ấy.”
“…Ừ.”
“anh chỉ cần nói cho tôi biết đó là ở đâu được không? Tôi nghĩ nếu vậy thì tôi có thể nhớ ra. Dạo đó có nhiều vụ sập nhà quá nên tôi lẫn lộn.”