Báu Vật Của Guide - Chương 40

Ham Geon-woo hỏi. Trước câu hỏi nặng nề đó, Si-jin chỉ có thể chớp mắt.

Đúng như lời cậu ta nói, 10 năm trước, các vụ sập nhà đã diễn ra liên tục. Vì đó là thời kỳ mà thế lực phản đối các thí nghiệm về người dị năng đã thực hiện các vụ khủng bố. Vì vậy, đã có nhiều vụ sập nhà của các viện nghiên cứu dị năng hoặc các cơ quan chính phủ. Đó là một ký ức đau buồn của đất nước này. Và cũng là của Si-jin.

Si-jin không thể trả lời ngay và nắm chặt bàn tay đang giữ lấy chăn. Thấy vậy, Ham Geon-woo nhíu mày hỏi lại.

“Bác sĩ? …anh ổn chứ?”

“……..”

Si-jin mấp máy môi. Sau đó, anh cúi đầu và nở một nụ cười gượng gạo. Si-jin không thể đối diện với ánh mắt của Ham Geon-woo và nói.

“Tôi xin lỗi. Chuyện đó… tôi khó mà nhớ được.”

“Không sao đâu. Tôi không nên hỏi làm gì. Anh giật mình đúng không.”

Ham Geon-woo lo lắng nói. Trước vẻ mặt hối lỗi đó, Si-jin cười như thể mình ổn. Ngay sau đó, Ham Geon-woo ngước nhìn Si-jin và nói.

“Tiếc thật đó.”

“……..”

“Tôi cũng muốn nhớ về bác sĩ.”

Nghe những lời đó, Si-jin mấp máy môi. anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng thật trớ trêu là anh không thể nói gì cả. Có lẽ vì say nên biểu cảm của Ham Geon-woo trở nên phong phú hơn bình thường. Nhìn đôi mắt tiếc nuối của cậu ta, cảm xúc của Si-jin cũng bị lây lan. Đây là cơ hội để cùng nhau chia sẻ quá khứ. Tiếc thật.

Người phá vỡ bầu không khí đó là Jung Tae-yul.

“Không đi à? Định sống trần truồng vậy à?”

Si-jin giật mình kinh hãi và nhìn sang bên cạnh. Jung Tae-yul đang nhìn xuống anh với vẻ mặt không hài lòng.

Cậu ta lại dùng chân đẩy bờ vai của Ham Geon-woo đang bám lấy đùi Si-jin ra.

“Đi thôi. Để tôi cho cái này ngủ.”

“Cái này” mà Jung Tae-yul nói đến là Ham Geon-woo. Mặc dù vậy, Ham Geon-woo vẫn tiếp tục bám lấy Si-jin một cách tinh nghịch. Si-jin cười khó xử và nói.

“Geon-woo, cậu thật sự phải ngủ thôi. Tôi đi mặc quần áo đây.”

Si-jin vất vả gỡ Ham Geon-woo đang bám lấy anh một cách tinh nghịch. anh cố tình hành động nhanh nhẹn để ý đến Jung Tae-yul. Anh vừa mới thân thiết hơn một chút, không ngờ lại phải để ý đến cậu ta như thế này.

Si-jin cẩn thận gấp áo choàng của Ham Geon-woo lại và chỉ kịp lấy chiếc khăn tắm rồi đứng dậy khỏi giường. anh vội vàng lấy quần áo, Jung Tae-yul liền mở cánh cửa dẫn sang phòng của mình và nhếch cằm ra hiệu cho anh đi qua. Si-jin lại sợ bị mắng nên nhanh chóng bước sang phòng bên cạnh.

“Ồ….”

Tuy nhiên, từ phía sau, Ham Geon-woo đang nằm chống tay trên giường đã thốt lên cảm thán. Những lời cảm thán tiếp theo chỉ có thể nghe thấy khi Si-jin đã sang đến phòng của Jung Tae-yul.

“Tôi đã thấy mông của bác sĩ rồi. Thật sự đáng yêu.”

Ngay khi nghe thấy, một tiếng hét nghẹn ngào của Ham Geon-woo vang lên. Si-jin vội vàng mặc quần áo với hai tai đỏ ửng. Rượu là gì chứ. Hôm nay cậu đã cho cả hai người xem mông của mình rồi.

Và Si-jin thầm quyết tâm. Sẽ không bao giờ, không bao giờ tùy tiện uống rượu với esper cấp A nữa.

——-

Sau khi mặc quần áo xong, Si-jin chạm mặt Ham Geon-woo đang đợi ngoài cửa.

“Tôi đưa bác sĩ về nhé. Tôi phải đi lấy khăn tắm nữa.”

“À… Khăn tắm cuối cùng tôi dùng rồi. Xin lỗi.”

“Ôi, có gì đâu mà phải xin lỗi chứ.”

Si-jin vừa ngại ngùng vừa đi cùng cậu ta đi lấy khăn tắm. Khăn tắm có thể là đồ dùng cá nhân, và có thể lấy ở phòng giặt ủi do ký túc xá cung cấp.

Hai người cùng nhau xuống cầu thang. Thật ra, nói là đưa về thì cũng hơi ngại vì khoảng cách không xa lắm. Si-jin đang ở trong cùng một tòa nhà mà.

Thay vào đó, Si-jin đã đến phòng chờ cùng Ham Geon-woo để lấy nước và cà phê, và lấy thêm khăn tắm ở phòng giặt ủi. Ham Geon-woo có bàn tay lớn nên đã giúp Si-jin mang đồ nặng hơn, vì Si-jin chỉ mang được lắt nhắt. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả nên mất một lúc sau mới đến được ký túc xá của Si-jin.

Dù vậy, Si-jin cảm thấy tiếc nuối khi đứng trước cửa ký túc xá của mình vì cuộc trò chuyện khá vui vẻ.

Khi Si-jin mở cửa ký túc xá, Ham Geon-woo hỏi.

“Bác sĩ ngủ thêm à?”

“Ừm, mấy giờ rồi nhỉ…. Đã 6 giờ rồi. Cậu ổn không?”

Si-jin nhìn đồng hồ và giật mình kinh ngạc. Ham Geon-woo đã uống rượu đến tận 5 giờ sáng. Si-jin lo lắng nhìn Ham Geon-woo trông có vẻ tỉnh táo. anh càng lo lắng hơn vì cậu.

“Geon-woo à, uống vừa phải thôi. Tôi không ngờ cậu lại uống nhiều như vậy.”

“……..”

“Cậu sẽ không uống cho đến lần kiểm tra của tôii chứ? Cứ như vậy thì cơ thể sẽ hỏng mất. Không cần phải kiêng hẳn, chỉ cần giảm bớt lượng rượu thôi. Được không?”

“……..”

“…Ham Geon-woo?”

Dù cậu hỏi, Ham Geon-woo vẫn không trả lời. cậu ta chỉ chăm chú lắng nghe những lời líu lo của Si-jin. Cậu ta dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ sâu sắc.

Ham Geon-woo mở miệng khi sự im lặng bao trùm xung quanh. Giọng nói của cậu ta trầm xuống một cách điềm tĩnh.

“Bác sĩ.”

“Ừ?”

“Ban nãy tại sao tôi lại tức giận như vậy nhỉ.”

“…Hả?”

Trước câu hỏi xa lạ đó, Si-jin ngơ ngác ngước lên nhìn cậu ta.

Ham Geon-woo đứng tựa đầu vào cánh cửa. cậu ta mở to mắt nhìn Si-jin một cách lặng lẽ. Bình thường cậu ta hay cười nên không ai để ý, nhưng khi cậu ta không có biểu cảm gì thì bầu không khí trở nên trầm mặc, nghiêm nghị. Si-jin lại cảm thấy bầu không khí mạnh mẽ và thô ráp như lần đầu tiên gặp Ham Geon-woo.

Ngay sau đó, đèn cảm biến ở hành lang tắt. Chỉ còn ánh sáng xanh xao của buổi sớm lọt vào giữa hai người. Dù ánh sáng lờ mờ nhưng cả hai vẫn không rời mắt khỏi nhau. Đó là một khoảnh khắc dường như sẽ được ghi nhớ mãi.

Ham Geon-woo nhếch mép cười ngây ngô vì say.

“Tôi thật sự không biết nữa.”

“……..”

“Chuyện này chắc bác sĩ cũng không biết đúng không?”

Si-jin không thể trả lời. anh chỉ có thể nhìn cậu ta với đôi mắt hơi run rẩy. anh cứ tưởng cậu ta chỉ tức giận đùa thôi, hóa ra không phải vậy sao?

Và Ham Geon-woo dường như vẫn còn cảm thấy cay đắng ở đâu đó. Có thể thấy điều đó qua đôi mắt đen lại của cậu ta. Si-jin bị cuốn vào một cảm giác căng thẳng xa lạ, hồi hộp.

Si-jin khó khăn lắm mới mở miệng được.

“Ý cậu là… lúc cậu về phòng sao?”

“Ừm…”

Ham Geon-woo nheo một mắt và suy nghĩ. Gương mặt đẹp trai của cậu ta có rất nhiều biểu cảm. Trong lúc Si-jin nhìn cậu ta với đôi mắt căng thẳng, Ham Geon-woo liền nói một cách thoải mái như bình thường.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo