Báu Vật Của Guide - Chương 42

Trong đó, tỷ lệ tương thích mà cậu ta đo được gần đây với Seo Gyu-ho chỉ là 28%. Nếu so sánh với giá trị dưới 20% chỉ xuất hiện khi đo với quái vật hoàn toàn khác, có thể thấy con số này thấp đến mức nào.

“Chỉ số dao động vẫn không tốt chút nào….”

Si-jin nhíu mày nhìn tài liệu rồi hỏi Shin Da-young.

“Tỷ lệ tương thích của guide Jung Tae-yul ấy mà. Tiếp tục là 28% với esper Seo Gyu-ho sao ạ?”

Shin Da-young là người đã thực hiện kiểm tra tỷ lệ tương thích vào ngày hôm đó. Shin Da-young cùng xem tài liệu bên cạnh Si-jin và gật đầu.

“Vâng ạ! Hôm đó em đã đo hai lần mà vẫn là 28%, vì thấp quá nên em đã đo lại vào ngày mà esper Seo Gyu-ho có tình trạng tốt hơn. Nhưng lúc đó kết quả vẫn y hệt ạ.”

“Ừm….”

Si-jin chìm vào suy nghĩ. anh tạm thời xem xét lại tỷ lệ tương thích tổng thể của Jung Tae-yul, Shin Da-young nói từ bên cạnh.

“Vốn dĩ tỷ lệ tương thích của guide Jung Tae-yul thường thấp ạ.”

“À…. Kiểm tra viên không được nghĩ là ‘vốn dĩ là vậy’. Không có chuyện gì là ‘vốn dĩ’ đối với esper cả. Bằng cách nào đó cũng sẽ có lý do thôi.”

Si-jin vừa xem tài liệu vừa ân cần nói. Shin Da-young từng nói rằng cô thích học hỏi được nhiều điều từ Si-jin. Cả hai thường mang đến những ảnh hưởng tích cực cho nhau khi làm việc cùng nhau.

Si-jin vừa xem tài liệu vừa nói.

“Tỷ lệ tương thích của guide Jung Tae-yul… thấp hơn 9% so với guide trung bình của Hàn Quốc.”

Thoạt nhìn, đó là một con số có thể bỏ qua vì “đó là một kiểu người như vậy”. Hoặc là người đó cảm thấy ác cảm với việc guiding esper, hoặc là esper có người khắc ấn, hoặc là guide yếu đuối về mặt tâm lý nên tỷ lệ tương thích trung bình thường thấp. Nhưng Jung Tae-yul dường như không phải tất cả những điều đó….

Cuối cùng, Si-jin quyết định nên xem xét thêm.

“Chưa bắt đầu kiểm tra toàn bộ đúng không ạ? Vui lòng tổng hợp cho tôi các số liệu kiểm tra tỷ lệ tương thích gần đây của guide Jung Tae-yul nhé?”

“Có nên đính kèm cả tài liệu kiểm tra sức khỏe không ạ?”

“Vâng, làm như vậy giúp tôi nhé.”

Si-jin gật đầu và nhờ vả. May mắn thay, cuộc kiểm tra toàn bộ bắt đầu từ buổi chiều nên vẫn còn thời gian. Vẫn còn.

Si-jin nhìn danh sách hơn 100 esper và vặn cái cổ mỏi nhừ. Giờ cậu không còn thời gian để dao động bởi cơn say hay cảm xúc nữa.

—–

Ngày 1 của cuộc kiểm tra.

Vẫn có thể cầm cự được. Vì là đội lần đầu phối hợp với nhau nên có chút lệch nhịp, nhưng dù sao mọi người vẫn làm theo sự chỉ dẫn của Si-jin rất tốt. Ngay cả khi có esper coi thường kiểm tra viên,thì Ham Geon-woo hoặc Jung Tae-yul xuất hiện thì mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống trong chớp mắt. Có vẻ như tin đồn về việc Park Jae-seung gây sự với Si-jin lần này đã bị dạy cho một bài học thích đáng đã lan truyền. Nhờ đó, Si-jin có thể tiến hành cuộc kiểm tra một cách dễ dàng hơn.

Và Ham Geon-woo bắt đầu có những hành động khá khác lạ. cậu ta đặt một chiếc túi giấy lớn và sang trọng vào phòng chẩn đoán vào buổi tối muộn.

“Bác sĩ, khi nào tôi đi thì mở ra xem nhé.”

“Hả…? Cái gì vậy?”

Dù Si-jin hỏi, Ham Geon-woo vẫn chỉ cười toe toét. Sau đó, cậu ta nhanh chóng biến mất, nói rằng Jung Tae bảo cậu ta đừng làm phiền bác sĩ. cậu ta cũng không quên dặn dò những esper đang xếp hàng cuối cùng phải nghe lời bác sĩ.

Sau khi Ham Geon-woo đi, Si-jin mở những chiếc túi giấy mà cậu ta để lại. Bên trong có những hộp cơm trưa sang trọng của khách sạn, đủ số lượng cho các kiểm tra viên.

[Nhớ ăn no nhé – Người đáng yêu]

Cùng với đó là một mảnh giấy viết bằng chữ xấu. Nhìn thấy nó, Si-jin cảm thấy mệt mỏi tan biến. Các kiểm tra viên không ngừng trầm trồ khen ngợi vì cá voi sát thủ làm chuyện này. Si-jin tuy mệt mỏi về thể xác nhưng cảm thấy vui vẻ nên không ngừng cười.

Và chỉ một lát thôi, Si-jin cảm thấy tâm trạng mình trở nên thoải mái. anh cảm thấy như thể người yêu mình đã chăm sóc cả những người ở nơi làm việc. Nghĩ đến điều đó, Si-jin vội vàng tỉnh táo lại và nhìn xung quanh. Đó là thói quen của anh mỗi khi có những suy nghĩ như thế này. anh kiểm tra xem Jung Tae-yul có ở gần đó không.

Ngày 2 của cuộc kiểm tra.

Không biết đã kiểm tra bao nhiêu mà thiết bị kiểm tra bị quá tải và hỏng hóc.

Si-jin khẩn cấp dừng cuộc kiểm tra và bắt đầu tự mình sửa chữa. Các kiểm tra viên khác bảo anh nên đợi kỹ thuật viên sửa chữa, nhưng may mắn thay, Si-jin là người đã tham gia vào giai đoạn phát triển của máy móc nên anh có thể sửa chữa nó một cách nhanh chóng. Si-jin nhận được sự tôn trọng từ các kiểm tra viên khác. Cùng với đó là sự mệt mỏi tăng lên gấp đôi.

Hôm đó, Si-jin không hề hay biết rằng có một vết đen trên trán và làm việc song song giữa kiểm tra và tư vấn cho đến tận sáng. Chính Jung Tae-yul là người đã lau đi vết bẩn đó khi cậu ta thở dài. cậu ta cằn nhằn nói rằng anh làm đủ thứ chuyện rồi giúp đỡ anh đủ điều.

Chỉ là Si-jin đã trở thành một cái xác không hồn vào thời điểm đó nên ký ức của anh rất mơ hồ.

“Ấm áp quá….”

Một điều chắc chắn là Jung Tae-yul đã đắp chăn cho Si-jin đang ngủ gật trong phòng chẩn đoán. Ngay cả trong giấc ngủ, Si-jin cũng nghĩ rằng cậu ta đáng sợ nhưng anh không thể ghét cậu ta được.

Ngày 3 của cuộc kiểm tra.

“Baek Si-jin…. Con ong chăm chỉ của trung tâm.”

Đôi mắt thâm quầng của Si-jin lấp ló sau cặp kính. Ngày thứ 3 anh phải chịu đựng sự mệt mỏi quá độ. Anh đã bỏ bữa nên việc anh trông như vậy là điều đương nhiên.

Dù vậy, phần lớn cuộc kiểm tra toàn bộ đã kết thúc nên anh đã có thời gian để ngủ. Chỉ khoảng ba tiếng thôi, nhưng đó vẫn là khoảng thời gian nghỉ ngơi quý giá.

Lúc đó, anh nghe thấy giọng của Ham Geon-woo vọng đến từ bên ngoài cửa sổ. Si-jin quay đầu lại và nở một nụ cười trên khuôn mặt phờ phạc. Dạo này anh bận quá nên không thể đáp ứng việc Ham Geon-woo liên tục bảo anh đi ăn cùng. Chỉ cần nhìn thấy cậu ta như thế này thôi là anh đã cảm thấy mệt mỏi tan biến.

“Có chuyện gì vui à?”

Sự can thiệp của ai đó ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Si-jin giật mình và ngẩng đầu lên.

“Chỉ có cái bản mặt của Ham Geon-woo thôi.”

“Jung Tae-yul, ,…..guide.”

Si-jin biết rằng Jung Tae-yul đã trở nên thân thiện hơn kể từ vụ việc trước đó. Chỉ là cậu ta trở nên thân thiện trên bề mặt thôi, còn thái độ khó chịu thì vẫn không hề thay đổi.

Jung Tae-yul nở một nụ cười rồi hỏi dồn.

“Bác sĩ Baek. Chẳng lẽ anh đang nhìn Ham Geon-woo đấy à?”

Si-jin vội vàng trả lời như thể mình có tội gì đó.

“Không, không phải.”

“Vậy thì sao?”

“Vì cảnh quan đẹp ….”

“Hoa cũng chết hết rồi mà.”

Vừa hay vườn hoa đã bị esper Seo Gyu-ho đốt trụi vì chơi trò chơi đốt lửa trại. Lúc đó, kiểm tra viên Shin Da-young đã lau nước mắt và dỗ dành anh. Bây giờ Si-jin cũng vô cớ oán hận Seo Gyu-ho.

Thêm vào đó, khi anhcố tình thể hiện vẻ mệt mỏi, Jung Tae-yul đã nói.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo