lịch update: thứ chủ nhật
Si-jin ngập ngừng rồi trước khi ngồi xuống đã kéo áo mình lên lấy thẻ ID ra. Jung Tae-yul cất giọng khàn khàn hỏi.
"Sao lại cởi áo?"
"Tôi đi lấy dụng cụ kiểm tra ở phòng."
"...Sống như vậy không mệt sao?"
Jung Tae-yul thở dài hỏi. Có vẻ như cậu thấy khó chịu khi anh vừa tỉnh dậy đã lao vào công việc. Nhưng Si-jin cũng không muốn như vậy.
"Nếu ai đó khỏe mạnh thì tôi cũng đỡ mệt hơn..."
Si-jin vừa nhìn sắc mặt cậu vừa nói hết những gì muốn nói. Anh đang trách móc Jung Tae-yul vì tình trạng không tốt của cậu. Nghe thấy vậy, Jung Tae-yul híp mắt lại rồi không đến gần mà chỉ đưa tay ra.
Si-jin nghi ngờ nhìn Jung Tae-yul. Nếu bị tước thẻ ID trong trung tâm này thì sẽ không thể tự do đi lại được.
Jung Tae-yul chỉ vào bàn và nói.
"Tôi đi lấy cho, anh cứ ăn cơm đi."
"Tôi đi cũng được mà."
"Anh làm gì cũng không tự đi được nên đưa đây đi."
Nghe vậy, Si-jin chợt nhớ ra mình là đối tượng cần được bảo vệ. Dù vậy, ngay cả đến phòng trong cùng tòa nhà cũng không cho đi sao. Quả nhiên dù nghĩ thế nào thì cũng thấy cậu bảo vệ thái quá.
Nhưng cậu đã nói sẽ đi lấy giúp mình, nên không có lý do gì để từ chối. Si-jin đưa thẻ ID cho cậu. Rồi anh chợt nhớ ra điều gì đó và vội hỏi.
"Hôm nay Geon-woo có dùng năng lực nhiều không? Thế nào rồi?"
"......"
"Geon-woo cũng không đến phòng kiểm tra sau khi về đúng không? Trông cậu ấy có khỏe không?"
Jung Tae-yul vẫn chỉ quay lưng lại, không trả lời câu hỏi của anh.
Si-jin chờ đợi câu trả lời, khó xử đảo mắt rồi lại bất an nhìn tấm lưng của Jung Tae-yul. Chẳng lẽ cậu sẽ trách mình vì làm việc sao?
Nhưng Jung Tae-yul lại hỏi một câu hỏi khiến anh bất ngờ.
"Tôi có chuyện muốn hỏi."
"Vâng?"
"Sao anh không nói trống không với tôi?"
Si-jin không nghĩ ra được điều gì để nói. Jung Tae-yul quay lại nhìn Si-jin và hỏi.
"Tôi khó gần lắm à?"
"Cậu còn phải hỏi sao..."
Si-jin cạn lời. Anh tự hỏi không biết Jung Tae-yul có biết lý do mà vẫn hỏi hay không.
Thật ra nói trống không thì dễ thôi. Si-jin cũng quen với việc nói trống không khi đối xử với những đứa trẻ sở hữu năng lực. Anh cũng không cảm thấy có khoảng cách dù có dùng kính ngữ.
Nhưng anh vẫn không thể dễ dàng nói trống không với Jung Tae-yul. Anh đã tin tưởng cậu đến mức cảm thấy an tâm, nhưng Jung Tae-yul vẫn là một người khó gần đối với Si-jin.
"Tôi, tôi không phải là người câu nệ chuyện nói trống không hay không."
"Vậy thì nói trống không với tôi cũng được mà."
"Không phải vậy..."
"Và dạo này người không khỏe hơn là tôi mà."
"...Vâng?"
"Vậy mà anh chỉ quan tâm đến Ham Geon-woo thôi."
Jung Tae-yul vừa nói vừa cười khẩy. Nghe vậy, Si-jin đột nhiên cảm thấy tức giận.
Jung Tae-yul đang so sánh việc mình bị ốm với bạn bè, và nói về sự phân biệt đối xử với anh. Si-jin tuyệt đối không phân biệt đối xử với những người sở hữu năng lực. Nếu ai đó ốm thì anh sẽ dốc toàn lực chăm sóc, nếu ai khỏe thì anh sẽ liên tục quan tâm để duy trì sức khỏe. Vậy mà cậu lại so sánh chuyện đó với bạn bè.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên sợi dây lý trí của Si-jin dễ dàng bị buông lỏng. Lần này ánh mắt của Si-jin trở nên dữ tợn.
"Cậu thật là... thật là muốn ăn đòn hả?"
"...Gì cơ?"
Jung Tae-yul có vẻ giật mình hỏi. Nhưng Si-jin không quan tâm mà nghiêm khắc nói.
"Sao cậu lại so đo ai ốm hơn chứ? Phải nghĩ đến việc cùng nhau khỏi bệnh chứ, đó là chuyện để so sánh với bạn bè sao?"
"......"
"Tôi lúc nào cũng bận đến phát điên vì chỉ số của guide Jung Tae-yul, những việc khác cũng không làm được... nhưng Tại sao..."
Giọng của Si-jin đang nghiêm khắc bỗng khàn đi một cách thảm hại. Là vì sự thất vọng hơn là tức giận. Dạo này dù bận tối mắt tối mũi vì đợt kiểm tra toàn diện, anh vẫn luôn tự mình xem xét chỉ số của Jung Tae-yul. Vì chỉ số của guide một khi đã giảm thì sẽ khó quản lý hơn cả esper.
Vậy mà cậu lại dễ dàng nói ra những lời như vậy.
Si-jin định nổi giận hơn nữa, nhưng lại không đủ sức. Cuối cùng anh nghiêm khắc nói lần cuối.
"Từ nay về sau mà còn so sánh như vậy nữa thì... Jung Tae-yul?"
Si-jin đang tức giận bỗng ngơ ngác hỏi.
Jung Tae-yul đột nhiên bật cười thành tiếng.
Bầu không khí nghiêm trọng tan biến trong nháy mắt. Chẳng mấy chốc, đuôi mắt của Jung Tae-yul cong lên uyển chuyển, rồi cậu nghiêng đầu sang một bên. Cậu cắn môi dưới như đang cố gắng nhịn cười.
Si-jin quên cả giận mà ngẩn ngơ nhìn cậu. Thường ngày cậu lúc nào cũng cau có và đáng sợ như vậy, nhưng một khi đã cười thì lại đẹp trai đến mức khiến người ta xao xuyến.
Si-jin cảm thấy má mình nóng ran. Đột nhiên bầu không khí dịu dàng của Jung Tae-yul trở nên xa lạ. Si-jin ngập ngừng hỏi.
"Sao... sao lại cười."
"......"
Jung Tae-yul dường như không trả lời. Cậu vuốt cằm như đang cố gắng nhịn cười, rồi dịu giọng nói mà không hề tức giận với Si-jin.
"Tôi sẽ không so sánh nữa. Ăn cơm đi."
Si-jin thắc mắc, trong lúc đó Jung Tae-yul cầm thẻ ID rồi rời khỏi phòng. Si-jin cô đơn ở lại trong phòng, rơi vào sự hỗn loạn.
"Chẳng lẽ trên mặt mình dính gì sao. ...Hay là mình nổi giận buồn cười lắm sao?"
Si-jin sờ soạng mặt mình xem có gì không. Rồi không biết đã nổi giận đến mức nào, anh mệt mỏi ngồi phịch xuống.
"Mình thấy cậu ta cười cũng đẹp thật..."
Si-jin thở dài mệt mỏi. Jung Tae-yul, nếu lúc nào cũng cười như vậy thì tốt biết mấy...
Si-jin lắc đầu rồi lôi hộp cơm ra. Jung Tae-yul đã mua một suất đậu phụ hầm. Là một bữa ăn thanh đạm mà Si-jin thích. Si-jin không thèm ăn lắm, nhưng vì là món mình thích nên anh vui vẻ cầm đũa lên.
"......"
Rồi Si-jin giật mình khi nhìn thấy tấm gương bên cạnh.
Mặt anh sưng húp, hai má phúng phính, vì thói quen nằm nghiêng khi ngủ nên chỉ có một bên tóc là rối bù. Trông chẳng khác gì một con cún con bị vểnh một bên tai.
"Ít nhất cũng phải nói cho mình biết chứ..."
Si-jin vội vàng sửa sang lại tóc tai. Rồi anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa. Anh cảm thấy oán trách Jung Tae-yul vì đã không nói gì mà chỉ cười. Hơn nữa chỉ toàn cho mình thấy vẻ tức giận. Si-jin không còn sức để nhớ lại, thở dài rồi cầm đũa lên.
Khi Si-jin ăn hết được nửa bát cơm, Jung Tae-yul quay trở lại phòng. Có vẻ như cậu đã đi lâu hơn dự kiến, nhưng Si-jin không quan tâm.
Và trên tay Jung Tae-yul là một chiếc hộp nhôm màu bạc. Bên trong là thiết bị kiểm tra cơ bản.
"Cậu tìm được rồi à. Cảm ơn nhé."
Si-jin nói lời cảm ơn rồi nhận lấy chiếc hộp. Anh định kiểm tra Jung Tae-yul ngay lập tức. Gửi Jung Tae-yul đến phòng kiểm tra cũng được, nhưng có lẽ phòng kiểm tra vẫn còn là một chiến trường do ảnh hưởng của đợt kiểm tra toàn diện. Thật ra Si-jin chỉ an tâm khi tự mình kiểm tra tình trạng của cậu.
Si-jin vừa lấy dụng cụ kiểm tra ra, Jung Tae-yul đã nhăn nhó nói.
"Ăn cơm trước đi."
"Tôi không sao. Tôi ăn hết rồi."
Si-jin là người kén ăn. Và nếu có chuyện gì khiến anh bận tâm thì cơm cũng không trôi xuống được. Jung Tae-yul híp mắt nhìn bát cơm còn lại, nhưng không hề trách móc anh. Ngược lại, cậu ngoan ngoãn đưa một cánh tay cho Si-jin. Si-jin đã lo lắng rằng cậu sẽ từ chối, nên cảm thấy yên tâm và tiến hành kiểm tra cơ bản.
[-70%]
Quả nhiên là vậy. Đúng như dự đoán. Si-jin thở dài. Chỉ số dao động bình thường của guide là từ -40 đến -60%, vậy mà lại giảm nữa rồi. Jung Tae-yul lúc nào cũng dính lấy esper có tỷ lệ tương thích tốt, vậy mà tại sao chỉ số lại cứ giảm vậy nhỉ. Si-jin chìm vào suy nghĩ.
"Tôi sẽ kiểm tra tỷ lệ tái tuần hoàn một lần nữa."
Chẳng mấy chốc, Si-jin lấy thêm một thiết bị kiểm tra nữa rồi bắt đầu ấn vào khắp cơ thể Jung Tae-yul. Đó là một thiết bị để tìm ra những nơi trên cơ thể bị tổn thương do dao động. Nguyên lý là cố tình làm xáo trộn dao động của các bộ phận trên cơ thể để kiểm tra xem dao động trở lại vị trí ban đầu trong thời gian bao lâu. Đó là một cuộc kiểm tra khá đau đớn, nhưng Jung Tae-yul không hề có phản ứng gì, chứ đừng nói đến việc kêu đau.
Bíp.
Rồi chỉ số bất thường xuất hiện ở vai trái của Jung Tae-yul. Đó là một chỉ số mà người ta sẽ phải kêu la vì đau đớn, nhưng Si-jin nhíu mày nói.
"...Ở đây đau đúng không."
"......"
"Ai cho cậu giấu bệnh."
Si-jin tuy bù xù nhưng ánh mắt lại nghiêm nghị. Vì Cậu đã giấu bệnh với người kiểm tra sức khỏe. Si-jin thở dài rồi đứng dậy nói.
"Không được rồi. Hôm nay cậu phải đeo máy tuần hoàn rồi ngủ thôi."
"Nếu đeo cái đó thì người kiểm tra sẽ không ngủ được đúng không?"
"Đúng vậy."
Jung Tae-yul biết rõ vai trò của người kiểm tra. Như lời cậu nói, nếu người sở hữu năng lực đeo máy tuần hoàn thì người kiểm tra phải trực tiếp kiểm tra theo giờ. Đương nhiên là Si-jin sẽ không ngủ được.
"Thôi đi. Tôi đeo cái đó cũng không khỏe lên bao nhiêu đâu."
"Dù vậy cũng phải làm mọi thứ có thể chứ. Đi thôi."
"Anh không biết nghĩ cho bản thân mình sao?"
Jung Tae-yul cau có hỏi như thể có điều gì đó khiến cậu khó chịu. Nhưng Si-jin không nghe thấy. Anh chỉ lo lấy quần áo của mình và nói những điều mình muốn nói.
"Trước mắt tôi sẽ cấm cậu làm nhiệm vụ đã. Và hôm nay uống một viên thuốc an thần thôi. À, phải xem chỉ số của Geon-woo nữa."
Lo lắng, Si-jin vừa thu dọn dụng cụ vừa đứng dậy. Jung Tae-yul cau mày, rồi nắm lấy cổ tay trắng nõn của Si-jin.
"Jung Tae-yul...?"
Si-jin đang bận rộn giật mình ngước nhìn cậu.
Jung Tae-yul ngơ ngác như thể chính cậu cũng ngạc nhiên trước hành động của mình, rồi cậu ngập ngừng không nói gì mà chỉ đảo mắt.
Rồi cậu thở dài và thuyết phục Si-jin.
"Vậy thì làm thế này đi."
"Vâng?"
"Tôi cũng không gấp lắm nên trước tiên tôi sẽ uống thuốc rồi ngủ một giấc cho khỏe. Vậy được chứ."
"Ừm... Vâng. Tôi hiểu rồi."
Thấy cậu hợp tác, Si-jin ngơ ngác gật đầu.
Rồi anh nhìn sắc mặt cậu và lại đi về phía cửa. Lần này anh bị chặn đường một cách công khai.
"Đi đâu đấy."
Jung Tae-yul chống một tay lên tường và chặn đường anh. Si-jin thầm nghĩ mình đâu có đi gặp quái vật đâu mà cậu lại chặn mình như vậy. Khi đứng gần, hơi thở của Jung Tae-yul lướt qua tai anh. Cậu lại nói nhỏ.
"Bác sĩ Baek. Chúng ta hãy nghỉ ngơi một ngày thôi. Nhìn tôi này."
Có phải cậu đang dùng mỹ nhân kế không. Sao cậu lại dỗ dành mình như dỗ dành trẻ con vậy. Đôi mắt của Si-jin đảo nhanh khi ngước nhìn cậu. Thấy vậy, Jung Tae-yul chỉ vào chiếc giường êm ái và cười dịu dàng.
"Và ngày mai anh muốn cấm tôi làm nhiệm vụ hay làm gì tùy thích. Thế nào."
Si-jin cảm thấy như thể mình phải đồng ý với bất cứ điều gì.
Si-jin ngập ngừng rồi như bị thôi miên nói.
"À... Tôi hiểu rồi. Dù sao tôi cũng mệt và muốn ngủ."
"Ừm. Vậy thì nằm xuống đi."
"Xem chỉ số của Geon-woo trước đã..."
Nghe vậy, Jung Tae-yul thở dài rồi khẽ hỏi.
"Anh chỉ xem chỉ số cơ bản, nếu không tốt thì sẽ gửi đến phòng kiểm tra đúng không?"
"Ừ, vâng."
Si-jin định tự mình xem những chỉ số khác nữa, nhưng trước mắt anh gật đầu. Cậu
không muốn tranh cãi với Jung Tae-yul thêm nữa để lãng phí thời gian.