Báu Vật Của Guide - Chương 56

lịch update: thứ chủ nhật

"Cứ đi đi. Tôi sẽ nói là tôi đã cho phép các cậu đi. tôi cũng sẽ không nói là hôm nay các cậu đã đến thành phố đâu."

"Thật ạ!?"

"Ừ. Thay vào đó... Bây giờ là 4 giờ rồi, hứa với tôi là sẽ đến trước 9 giờ nhé."

"Thà để bọn tôi uống rượu thâu đêm ở đây còn hơn..."

Vai của Kim Seung-won vừa nói điều không nên nói đã bị đẩy ra. Si-jin cảm thấy tình huống hiện tại giống như một trò chơi Mafia, mỗi lần mình lên tiếng thì một người lại chết.

Si-jin vừa khó xử nhìn các học viên vừa dỗ dành nói.

"Ngày mai các cậu cũng phải trinh sát mà. Phải nghĩ đến thể trạng rồi đến sớm chứ. Đừng uống quá nhiều rượu nhé."

"Vâng ạ..."

"Bọn tôi biết rồi ạ..."

Dù vậy, tất cả vẫn ngoan ngoãn nghe lời khi Si-jin dỗ dành. Dù có vẻ hơi tiếc nuối, nhưng vì đã bị bắt gặp bởi Si-jin là người kiểm tra sức khỏe nên ít nhất cũng phải có những hạn chế như thế này. Si-jin có thể bỏ qua những thứ khác, nhưng anh không thể lơ là sức khỏe.

Sau đó các học viên đã vui vẻ chơi đùa bên cạnh Si-jin. Hiếm hoi có dịp anh trò chuyện rôm rả với các cậu, Si-jin cũng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

"Nghe nói quy định bảo vệ cấp quản lý lần này đã thay đổi hoàn toàn ạ."

"Bác sĩ Baek là người đầu tiên ở trong cùng tòa nhà ký túc xá với người sở hữu năng lực đúng không ạ?"

"Anh có biết việc ra vào trung tâm cũng trở nên khó khăn hơn không ạ? Họ còn lục lọi từng cái bánh kẹo mà bọn tôi mua nữa đấy ạ."

"Vậy à?"

Si-jin cảm thấy lo lắng vì dường như các quy định càng lúc càng trở nên nghiêm ngặt hơn. Phải thôi. Nếu nghĩ đến vụ bắt cóc người kiểm tra sức khỏe thì đó là một việc không thể tránh khỏi.

"Cứ thế này thì Bác sĩ Baek của chúng ta sẽ trở thành Rapunzel mất."

"Baekpunzel. Baekpunzel."

"Baekmillejong bị nhốt trong tòa tháp của trung tâm."

Khó mà theo kịp được cuộc trò chuyện của các học viên. Si-jin đã mất hết sức lực từ lâu, anh chỉ vui vẻ cười và ngoan ngoãn nhận lấy gà rán. Anh cảm thấy như đang trải qua những năm tháng cuối đời cùng với các cháu của mình.

Lúc ấy các học viên sực nhớ ra và đưa cho Si-jin một thứ.

"À phải rồi, bác sĩ Baek! Bọn tôi thấy cái này giống anh nên đã lấy về đấy ạ."

"Lại làm gì nữa đây..."

Si-jin bất an hỏi. Sau đó Seo Gyu-ho vừa lấy một con búp bê ra từ bên trong chiếc túi lớn vừa nói.

"Cái này có ở khu trò chơi bắn súng, anh biết thực lực của bọn tôi mà đúng không ạ? Bọn tôi đã bắn liên tục để có được nó đấy ạ."

"Đúng vậy. Bọn tôi thấy nó giống bác sĩ Baek nên đã nhắm đến nó để phải có được nó bằng mọi giá."

"Đến cả khu bắn súng cũng đi nữa à... Đây là gì vậy?"

Thứ mà bọn họ đưa cho Si-jin là một con búp bê cá heo màu xanh da trời. Con búp bê đội mũ cử nhân và đeo kính, nở một nụ cười hiền hòa. Đó là một kích thước vừa phải lọt thỏm trong lòng anh, và trên nhãn có ghi như thế này. 'Linh vật của Tổ chức giáo dục an toàn hàng hải trẻ em'...

Có lẽ một con búp bê bị bỏ rơi đã trôi dạt đến tận khu trò chơi bắn súng.

Đó là một câu chuyện đáng thương, nhưng anh vẫn không biết con búp bê giống mình ở điểm nào. Si-jin bật cười rồi hỏi.

"Này, các cậu... Con cá heo này giống tôi ở điểm nào?"

Sau đó các học viên lần lượt nói lên ý kiến của mình.

"Nó cười toe toét như anh."

"Nó cũng đeo kính mà."

"Các cậu, chỉ số dao động sao lại thế này? Lại ăn gì đó lung tung rồi à~."

Seo Gyu-ho vừa bắt chước giọng điệu ân cần của Si-jin vừa lắc lư con búp bê. Tiếng cười vang lên từ khắp mọi nơi. Si-jin cười lớn đáp lại.

"Thôi mà... Không phải đâu. Nó không giống tôi."

"Vậy à... Nhìn kỹ thì nó không giống bác sĩ Baek chút nào cả."

"Anh ăn thêm gà rán nhé?"

Mấy đứa nhóc hỏi con búp bê cá heo.

Si-jin không còn cách nào khác ngoài việc công nhận con búp bê là chính mình. Có vẻ như bầu không khí vui vẻ hơi giống nhau thật.

Thời gian dần muộn, Si-jin cho mấy đứa nhóc về trước. Tuy vui vẻ khi ồn ào, sức lực của anh không theo kịp.

"Thật sự đừng uống quá nhiều rượu nhé. Nhất định phải trở về trước 9 giờ đấy."

"Vâng-!"

Dù vậy, họ vẫn là những đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, tuy cuối cùng vẫn ồn ào nhưng anh đã có thể tiễn họ đi một cách nhanh chóng.

Ngay sau đó, Si-jin ở lại quán cà phê với vẻ mặt khó hiểu nhìn con búp bê cá heo.

"Búp bê khá to đấy chứ... Nhưng nó giống mình ở điểm nào cơ chứ?"

Thật ra chỉ là một con búp bê cá heo phổ biến đội mũ cử nhân và đeo kính. Dù vậy, đó là một kích thước vừa phải để ôm vào lòng, vậy nên Si-jin đã ôm con búp bê mềm mại và thưởng thức bộ phim tài liệu về thiên nhiên. Hiếm hoi có dịp anh thong thả thưởng thức bộ phim tài liệu nên anh cảm thấy rất tuyệt.

Chỉ là có hơi xấu hổ khi rời khỏi quán cà phê với con búp bê cá heo. Vì kích thước của nó mà ánh mắt của mọi người cứ đổ dồn về phía anh. Nhưng con búp bê lại không vừa với chiếc túi đựng laptop của Si-jin, vậy nên Si-jin không còn cách nào khác ngoài việc ôm con búp bê cá heo và hướng về ký túc xá.

Nhưng một cách nực cười, Si-jin đã bị lính canh giữ lại.

"Xin hãy kiểm tra một chút. Đây có phải là vật phẩm đã được xác nhận mang vào không?"

"À, không ạ. Tôi nhận được nó từ các học viên..."

"Vậy thì anh phải nhận giấy xác nhận mang vào."

Si-jin cảm thấy xấu hổ. Anh đã quên mất việc nhận giấy xác nhận mang vào từ các học viên.

"Có lẽ nào con búp bê trông đáng ngờ đến vậy sao?"

Si-jin cảm thấy kỳ lạ. Gần đây các quy định trở nên nghiêm ngặt hơn nên những vật phẩm đáng ngờ đều bị kiểm tra vô điều kiện, nhưng anh không ngờ đến cả búp bê cũng như vậy. Dù vậy, anh không thể từ chối nên đã ghé qua trạm kiểm soát ở cổng sau gần đó.

"Xin hãy bỏ nó vào máy dò kim loại."

"Cái này... Tôi hiểu rồi."

Người lính canh của F12 Center nói với vẻ mặt vô cảm. Cậu đang đeo găng tay cao su trên tay để kiểm tra. Si-jin nghe theo chỉ dẫn và bỏ con búp bê cá heo màu xanh da trời vào máy dò kim loại. Con búp bê cá heo đã hoàn thành việc quét và trải qua quá trình kiểm tra bằng tay cẩn thận của người lính canh, rồi đã có thể chiếm một dòng trong "giấy xác nhận mang vào".

[Búp bê cá heo màu xanh da trời (khoảng 40cm) - Có thể mang vào]

Si-jin cố gắng nhịn cười rồi ôm con búp bê cá heo vào hông. Có lẽ là vì đã được nghỉ ngơi nên dù có hơi khó khăn trong việc bị kiểm tra gắt gao, Si-jin vẫn có đủ sự thong thả để cười xòa cho qua một sự việc nhỏ.

Si-jin chậm rãi bước đi trong trung tâm. Vào một buổi tối hoàng hôn tuyệt đẹp, cảnh quan của F12 Center vẫn thanh bình như thường lệ. Thêm vào đó là sự an tâm vì có lính canh ở khắp mọi nơi. Nhờ vậy mà Si-jin đã có thể thong thả đi dạo trong trung tâm.

"Giờ còn ôm cả búp bê đi nữa cơ đấy."

Cho đến khi gặp Jung Tae-yul.

Si-jin đang cứng đờ người quay đầu về hướng đường chéo nơi phát ra âm thanh.

Bên cạnh tòa nhà có phòng hành chính có một khu vực hút thuốc dưới một cái cây lớn. Nhờ vậy mà người nghiện thuốc như Jung Tae-yul thường đứng ở khu vực xanh tươi đó.

Không biết đã trở về từ khi nào, Jung Tae-yul đang đứng dưới những tán lá xanh tươi với một tay đút trong túi quần. Bên dưới mái tóc nâu xõa tự nhiên là đôi mắt sắc bén và ánh nhìn lười biếng. Cậu đang mặc bộ quân phục chiến đấu màu đen và đeo găng tay hở ngón dùng để guiding vì vừa đi hỗ trợ về. Trên đầu ngón tay nổi rõ các đốt đốt là một điếu thuốc trắng.

"Sao mấy tên ác nhân cứ xuất hiện theo kiểu này vậy."

Si-jin nghĩ đến ác nhân khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đó. Mấy tên ác nhân cứ xuất hiện như ma quỷ vào thời điểm mà nhân vật chính cảm thấy bình yên và đánh thức sự bất an của anh.

Lúc ấy ánh mắt của Jung Tae-yul hướng về con búp bê cá heo. Si-jin đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì con búp bê. Anh thấy ngượng ngùng khi nghĩ đến việc Jung Tae-yul đã nhìn thấy mình ôm con búp bê từ xa đi đến.

Si-jin đang cảm thấy khó xử nên đã vô cớ bắt bẻ chuyện hút thuốc.

"Sao không giảm bớt hút thuốc đi."

"Đây là điếu thuốc đầu tiên của tôi hôm nay đấy."

"...á Thật hả?"

"Ừ."

Dù bị hỏi một câu hỏi đầy hoài nghi, Jung Tae-yul vẫn vừa nhả khói thuốc vừa cười khúc khích. Dù nghe những lời cằn nhằn của Si-jin, cậu vẫn trông có vẻ vui vẻ.

Ngay sau đó Jung Tae-yul đã dập tắt điếu thuốc đầu tiên trong ngày vào gạt tàn ngoài trời. Si-jin nhìn dáng vẻ dứt khoát đó và thầm nghĩ đúng là cậu đã nói dối về việc đây là điếu thuốc đầu tiên.

"Búp bê gì vậy?"

Lúc ấy Jung Tae-yul thong thả tiến đến và hỏi. Si-jin vừa do dự vừa đảo mắt vì câu hỏi khó xử. anh càng cảm thấy run sợ hơn khi cảm nhận được sự khác biệt về vóc dáng giữa anh và Jung Tae-yul khi cậu đến gần.

‘ mình Không được để lộ chuyện mấy đứa nhỏ ra ngoài.

Không được phép để lộ nguồn gốc của con búp bê này. Si-jin đột nhiên lo lắng. Anh biết rõ việc mình không giỏi nói dối.

"là cá heo ạ?"

Trong lúc đó Jung Tae-yul hơi cúi đầu xuống và xem xét con búp bê. Si-jin muốn đưa giấy chứng nhận đã kiểm duyệt, dù đó chỉ là một tờ giấy muốn đưa cho cậu xem để trấn an.

Trước hết Si-jin đã ôm con búp bê một cách vụng về và nói.

"Cái... Này. Tôi nhặt được trên đường."

"Nhặt được trên đường'?"

Jung Tae-yul chế giễu như thể vừa nghe thấy một câu thoại tiểu thuyết vô nghĩa.

Rồi cậu nhướn một bên mày lên và nghiêng đầu, chỉ ra một điểm rùng rợn.

"Lạ thật đấy. Tôi chưa nghe thấy báo cáo có người đi lệch khỏi lộ trình."

"...Cậu theo dõi tôi à?"

"AI theo dõi sẽ báo cho tôi biết nếu có người đi lạc khỏi trung tâm."

Jung Tae-yul quét nhìn Si-jin bằng ánh mắt sắc bén. Si-jin đứng trước mặt cậu và trừng mắt. Anh đang cố gắng hết sức để không trông có vẻ bất thường. Anh lo lắng không biết có phải chính việc đó lại khiến mình trông bất thường hơn không.

Jung Tae-yul nhìn xuống dáng vẻ đó và bật cười. Cậu có thái độ thong thả như đang nhìn một con chuột mắc kẹt trong bẫy.

"Sao anh không thành thật nói ra đi."

"......"

Si-jin nhớ đến những học viên đáng thương. Bọn họ bị tên ác quỷ này hành hạ đến mức muốn nôn mửa mỗi ngày, anh không muốn chỉ vì lộ ra một cuộc đi chơi ngắn ngủi mà đẩy họ xuống địa ngục.

Si-jin lấy hết can đảm và nói.

"Thật ra thì cái này..."

"Vâng."

Si-jin muốn cứu lấy mấy đứa nhỏ. Kể cả bằng việc hiến tế.

Si-jin đưa con vật tế đáng thương cho Cá mập.

"...Để cho guide Jung Tae-yul đấy ạ."

"...Cho tôi?"

"Vâng, vâng."

Si-jin vừa nói một cách vụng về vừa lúng túng đưa con búp bê cá heo vừa mới được đưa vào trung tâm cho Jung Tae-yul. Jung Tae-yul có lẽ hoàn toàn không ngờ đến nên đã nhướn một bên mày lên và cầm con búp bê bằng một tay.

"Bác sĩ đưa búp bê cho tôi ạ?"

"Cái đó thì... Vâng."

"Vì sao ạ?"

Thì đó. Anh không có một lý do cụ thể nào để tặng cả.

Si-jin mở to mắt và cứng đờ như thể bị quá tải, rồi vội vàng nói.

"Đãi ngộ đặc biệt."

"À~. ...Đãi ngộ đặc biệt."

Jung Tae-yul vừa bắt chước lời anh vừa cười hiền lành. Nhưng giữa hai hàng lông mày cậu lại nhíu lại như thể đó là một điều vô lý.

Si-jin cũng biết. Việc đàn ông tặng búp bê cho nhau là một khung cảnh kỳ quái đến mức nào. Si-jin đang bối rối đã khoa trương ra hiệu bằng tay trước khi cậu đáp trả.

"Cậu nhìn kỹ đi. Con cá heo này, nó. Giống tôi mà."

Jung Tae-yul cũng bắt đầu xem xét con cá heo một cách cẩn thận. Ánh mắt của cậu còn sắc bén hơn cả nhân viên kiểm duyệt. Si-jin đột nhiên bắt đầu có một khoảng thời gian quảng bá búp bê.

"Nó cũng là tiến sĩ nên đội mũ cử nhân. Nó cũng đeo kính như tôi, và thân hình của nó cũng có màu xanh da trời mà tôi thích... Với lại nó cũng cười như tôi, à, không. Nó cười mà. Cười toe toét như thế này..."

"Đúng là vậy. Giống thật đấy."

Jung Tae-yul cắt ngang lời anh. Rồi cậu vừa nhìn vào mắt Si-jin vừa cười toe toét.

"Nhìn kỹ thì y hệt nhau đấy."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo