"Cậu đang trêu tôi sao?"
Si-jin vừa nghĩ vừa cứng đờ người tại chỗ như lúc còn đang giải thích. Nhưng để làm gì chứ, trông Jung Tae-yul có vẻ đang rất vui.
Jung Tae-yul đang xem xét con búp bê đã hỏi như để xác nhận lần cuối.
"Hay là anh cũng đưa gì đó cho Ham Geon-woo rồi?"
"Geon-woo á...? Không đâu."
"Vậy thì có nghĩa là anh chỉ đưa cho mình tôi thôi."
Nghe những lời đó, Si-jin đã cứng đờ người một lúc, rồi từ từ gật đầu. Dù sao thì đó cũng là những lời đúng đắn mà.
Cuối cùng Jung Tae-yul đã có một vẻ mặt hài lòng. Cậu vừa nhìn lướt qua con búp bê vừa nở một nụ cười có vẻ thích nó.
Si-jin đứng ngượng nghịu trước mặt cậu. Cái tên Jung Tae-yul đó lại ngoan ngoãn nhận lấy búp bê sao. Có lẽ hôm nay cậu đã đến hành hạ ai đó rồi cũng nên. Hoặc có lẽ cậu thật sự thích món quà búp bê. Dù sao thì có vẻ như mọi chuyện đã qua êm đẹp nên anh cảm thấy may mắn.
Lúc ấy Jung Tae-yul đã đưa con búp bê cá heo lại cho Si-jin và nói.
"Tôi hiểu rồi nên giờ hãy nói lại câu đó và đưa cho tôi đi."
"...Cái gì cơ?"
"Nhặt được trên đường'."
Cậu ấy đang trêu mình thật.
Si-jin nhíu chặt mày. Đồng thời anh đã nhét con búp bê vào tay Jung Tae-yul một cách mạnh mẽ. Jung Tae-yul cười khúc khích và nở một nụ cười Cá mập tươi rói, cậu nhét con búp bê cá heo màu xanh da trời vào hông. Chỉ cần nhìn khuôn mặt tươi sáng đó thôi thì ai cũng nghĩ cậu vừa nhận được quà Giáng Sinh.
Ngay sau đó Jung Tae-yul đã đút tay vào túi quần và đưa tay về phía chiếc túi đựng laptop của Si-jin.
"Đưa túi đây. Để tôi xách cho."
"Tôi sẽ tự xách."
"À, .... Bác sĩ cầm cà phê là được rồi."
Jung Tae-yul đã xách chiếc túi laptop nặng trịch. Si-jin chỉ còn biết cầm mỗi cốc cà phê giấy. Anh cảm thấy như bị tước mất hành lý, nhưng Si-jin cảm thấy tình huống Jung Tae-yul đưa mình về ký túc xá có hơi xa lạ hơn là điều đó.
"Hôm nay anh đã làm gì?"
"Chắc chắn cậu biết tôi đã làm gì rồi mà..."
"Dù sao thì tôi cũng phải hỏi cho có lệ chứ."
Si-jin cau mày trước những lời đó. Cậu hỏi thăm anh thật đáng ghét.
"Tôi chỉ nghỉ ngơi thôi ... Quả nhiên không thể ra ngoài trung tâm nên hơi bí bách."
"Anh bí bách lắm sao?"
"Ừm. Dù sao thì tôi cũng muốn ra ngoài vào cuối tuần..."
"Có lẽ tôi nên đưa anh ra ngoài một chuyến."
"...Tôi làm gì có chuyện phải ra ngoài với cậu chứ..."
"Tôi đâu có nói là tôi sẽ đi cùng anh. Sao thế, anh mong chờ à?"
Jung Tae-yul vừa khoác vai Si-jin vừa ghé sát mặt anh lại. Đồng thời cả nụ cười Cá mập tươi rói đặc trưng cũng hướng về anh. Đẹp trai và xuất chúng thì làm gì được chứ. Si-jin đã đỏ mặt đến tận mang tai trong khoảnh khắc.
"...C, cậu mà cứ như vậy nữa thì tôi giận đấy."
Si-jin vô cớ tỏ ra nghiêm khắc. Nghe vậy Jung Tae-yul bật cười lớn như thể cậu không hề sợ hãi.
Si-jin đột nhiên cảm thấy việc mình trò chuyện bình thường như thế này với Jung Tae-yul thật xa lạ, nhưng có lẽ là nhờ thời tiết mà tình huống hiện tại không đến nỗi tệ. Vào một ngày tháng sáu ấm áp, trung tâm năng lực được cải tạo từ khuôn viên trường học quá đỗi tươi mới so với việc là nơi có những thành viên đội năng lực hàng đầu của quốc gia. Âm thanh nghe như sóng biển mỗi khi lá cây lay động trong gió cũng khá nên thơ.
Có lẽ vì vậy mà Si-jin cảm thấy giọng nói pha lẫn sự tinh nghịch của Jung Tae-yul khá dễ nghe.
"Tại sao anh lại đưa con búp bê đó cho tôi vậy?"
"Cái đó thì... Chỉ là vì nó dễ thương thôi mà."
"Anh đã nói rất nhiệt tình là nó giống anh đấy thôi."
"......"
Jung Tae-yul khúc khích lẩm bẩm. Si-jin ngượng ngùng và mặt đỏ bừng. Bất đắc dĩ anh đã tự mình quảng cáo rằng bản thân mình dễ thương.
Vì ngượng ngùng nên Si-jin nhìn sang bên cạnh, hình ảnh hai người đang đi bộ được phản chiếu trên tấm kính của tòa nhà. Si-jin nhìn con búp bê được đặt bên cạnh Jung Tae-yul. Khác với lúc anh cầm, con búp bê cá heo trông nhỏ hơn rất nhiều. Đột nhiên anh cảm thấy có lỗi với con búp bê cá heo và các học viên đã tặng quà. Dù vậy, Si-jin tự biện minh rằng anh không còn cách nào khác.
Rồi Si-jin cảm thấy kỳ lạ.
"...Có vẻ như chúng ta đang hẹn hò thì phải?"
Si-jin đột nhiên cảm thấy cảm xúc của mình trở nên vi diệu. Nếu Jung Tae-yul không mặc đồ của thành viên đội năng lực thì có lẽ đó là hình ảnh của một buổi hẹn hò. Anh đột nhiên cảm thấy quá quê mùa khi người tặng búp bê lại là mình trước một Jung Tae-yul xuất chúng.
Và khi đến ký túc xá, Si-jin đã nói linh tinh và nhanh chóng bước vào bên trong.
"Vậy thì cảm ơn vì đã đưa tôi về nhé."
"Cái này."
"Cậu chắc hẳn đã mệt mỏi, nên nhớ đến phòng kiểm tra rồi nghỉ ngơi cho kỹ nhé."
Si-jin nhanh chóng đóng cửa lại. Anh đã nhìn vào chiếc gương ở bên cạnh vì cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran, và thật sự mặt anh đã đỏ bừng đến tận mang tai. Si-jin nghĩ thật may mắn vì mình đã nhanh chóng trở về ký túc xá.
Lúc ấy một giọng nói trầm thấp vang lên từ bên ngoài cánh cửa.
"Anh cũng định đưa laptop cho tôi à?"
"...Đưa cho cậu đây. Tôi xin lỗi..."
Si-jin mở cửa với khuôn mặt đỏ bừng.
Và cho đến khi Si-jin nhận lấy chiếc laptop một cách cẩn thận và đóng cửa lại, tiếng cười của Jung Tae-yul vẫn vang vọng bên tai anh. Si-jin đang cảm thấy xấu hổ đã vô cớ đổ lỗi rằng đúng là một vấn đề khi ác nhân lại đẹp trai.
Ngày hôm sau, Si-jin đã thức dậy với một tinh thần tương đối ổn định. Vì anh đã hoàn thành việc tự hợp lý hóa mọi thứ vào đêm qua.
"Jung Tae-yul không có lý nào lại quan tâm đến mấy thứ như búp bê."
Chắc chắn cậu chỉ dùng nó để luyện tập bắn súng. Đột nhiên Si-jin cảm thấy lo lắng cho con búp bê cá heo trông như một phân thân của mình.
Và vào khoảng buổi trưa, một học viên đã tiến đến với vẻ mặt muốn khóc.
"Bác sĩ Baek... Bọn tôi tiêu đời rồi."
"Ơ, ơ? Sao vậy?"
Si-jin vừa trấn an bản thân vừa bắt đầu cảm thấy bất an.
Và nỗi lo lắng mà Si-jin đã ngờ vực đã trở thành hiện thực.
Chỉ là theo một cách hơi khác.
"Bọn tôi đã đến phòng nghỉ vào rạng sáng... Đội trưởng Cá mập đang ôm con búp bê cá heo và xem phim ạ..."
"Sao cậu ta lại ôm nó chứ."
Si-jin vừa nghe câu chuyện vừa có một vẻ mặt như thể hồn đã lìa khỏi xác.
"Vậy nên bọn tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bọn tôi tưởng là bọn tôi đã bị lộ chuyện đến thành phố nên bọn tôi định nói xin lỗi."
"Ừm... Ừ."
"Nhưng Đội trưởng Cá mập đã cắt ngang lời của bọn tôi... anh ấy đã nói là búp bê đó bác sĩ Baek đưa cho anh ấy, rồi bảo bọn tôi câm miệng và biến đi."
"......"
"Chắc chắn bọn tôi đã bị để ý rồi đúng không ạ? Haizz... Bọn tôi cơm cũng không nuốt trôi nữa đây..."
Si-jin cũng đột nhiên cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.
Si-jin đang cảm thấy bối rối. Rõ ràng anh đã dâng hiến nó làm vật tế để bảo vệ các học viên, vậy mà anh không ngờ Jung Tae-yul lại ôm nó và công khai tạo áp lực như vậy. Si-jin bối rối nhưng trước hết đã dỗ dành các học viên.
"Cái đó thì, Seung-won à..."
"Tôi là Seo Gyu-ho ạ. Bác sĩ Baek..."
"X, xin lỗi. Tại giờ đầu óc tôi không được bình thường cho lắm."
Si-jin đã thành thật. Tinh thần của anh không chỉ không ổn mà còn quay cuồng nữa là đằng khác.
Trước hết Si-jin đã dỗ dành Seo Gyu-ho đang mếu máo.
"Tôi đã đưa cho cậu ấy con búp bê thật, nhưng tôi chỉ nói là nhặt được để che giấu chuyện các cậu ra ngoài thôi..."
"...Vậy thì có nghĩa là Đội trưởng Cá mập đã phát hiện ra mọi chuyện và đang cố tình gây khó dễ cho bọn tôi đúng không ạ?"
"Ừm... Nếu là tính cách của Jung Tae-yul thì cũng có thể lắm..."
Si-jin thở dài rồi xoa thái dương đang nhức nhối và nói.
"Haizz. Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ nói giúp các cậu. Đừng lo lắng quá nhé."
"Vâng... Thà anh ấy cứ chửi bọn tôi còn hơn..."
"Thôi được rồi. Các cậu cứ đi đi."
Quả nhiên là một con Cá mập. Dùng cách này để gây áp lực cho tất cả những người đã nói dối chỉ trong một lần...
Và khi Si-jin nhìn xuống cửa sổ từ phòng chẩn đoán, anh đã nhìn thấy Jung Tae-yul.
Cậu đang ngồi uống cà phê trên băng ghế cùng với Ham Geon-woo. Và trên vòng tay rộng lớn đó là con búp bê cá heo như để chứng minh cho mọi người thấy. Bên cạnh cậu ấy là Ham Geon-woo đang trừng mắt nhìn con búp bê với vẻ mặt khó chịu.
Nhìn thấy dáng vẻ đó, Si-jin mếu máo và suy nghĩ.
"Chỉ cần tha cho tôi một ngày thôi mà. Thật đó..."
Si-jin không ngờ anh sẽ phải trả giá cho tội nói dối theo cách này.
Và mỗi lần nhìn thấy con búp bê trông như phân thân của mình, anh lại cảm thấy cảm xúc của mình trở nên vi tế. Anh thật sự cảm thấy như mình đang bị Jung Tae-yul bắt làm con tin. Thật tủi thân.
Ngày hôm sau, sau khi hoàn thành cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Jung Tae-yul, Si-jin đã giữ cậu lại trong phòng chẩn đoán.
Thật ra anh không còn cách nào khác. Đó là vì Jung Tae-yul vừa hoàn thành cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện và đã cho ra một kết quả đáng thở dài.
"Sao dao động bị tụ lại càng nghiêm trọng hơn vậy?"
Chỉ số thì rõ ràng là đã tuân thủ -65%, nhưng dao động tụ lại như chất độc ở vai càng trở nên nghiêm trọng hơn. Trường hợp này thường xuất hiện khi bị căng thẳng, hoặc khi guiding quá nhiều cho người sở hữu năng lực có tỷ lệ tương thích thấp.
"Haizz. Chắc là đã chịu đựng và cứ thế làm dù tỷ lệ tương thích không tốt..."
Si-jin xoa trán. Anh đã gửi Jung Tae-yul đi hỗ trợ guiding, vậy nên anh không thể nói gì cả. Jung Tae-yul thật sự là guide khó quản lý nhất.
Nếu chỉ số dao động giảm xuống mức bình thường thì năng lượng sẽ bị tụ lại trong cơ thể, nếu cố gắng giải phóng năng lượng bị tụ lại thì chỉ số dao động sẽ vượt quá phạm vi bình thường. Si-jin cảm thấy đầu óc mình trở nên đau nhức.
Cuối cùng Si-jin đã đưa ra một biện pháp đặc biệt.
[Guide A cấp: Jung Tae-yul]
[Tình trạng: Cấm thực hiện tất cả nhiệm vụ]
Trước mắt anh đã cấm Jung Tae-yul thực hiện tất cả các nhiệm vụ.
Chỉ số khoảng -65% không đến mức phải cấm làm nhiệm vụ, nhưng Jung Tae-yul đã ở ngoài phạm vi bình thường trong một thời gian quá dài. Si-jin định cho Jung Tae-yul ép buộc nghỉ ngơi bằng mọi giá để thấy chỉ số trở lại bình thường.
Jung Tae-yul có một vẻ mặt đầy bất mãn, nhưng cậu đã trở nên ngoan ngoãn khi Si-jin trực tiếp đưa cậu đến phòng hồi phục và đặt cậu lên giường. Phòng hồi phục là một không gian gắn liền với phòng chẩn đoán. Si-jin vừa đeo máy tuần hoàn vào vai Jung Tae-yul vừa nói.
"Hôm nay mà cậu dám ra khỏi phòng hồi phục thì biết tay tôi."
"Nếu tôi nghỉ ngơi thì Ham Geon-woo sẽ bị bóc lột đấy."
"Cậu cũng biết là không còn cách nào khác mà. Mau nằm xuống đi."
Trước sự hối thúc, Jung Tae-yul đã nằm xuống với một miếng dán phức tạp được dán lên khắp cơ thể. Đó là một thiết bị có chức năng hút năng lượng như nam châm vào những bộ phận trên cơ thể mà dao động không thể tiếp cận được tốt. Dao động phải lưu thông đều khắp cơ thể như máu thì mới không gây áp lực lên cơ thể.
"Không biết việc để cậu ấy nghỉ ngơi bên cạnh lại khiến cậu ấy bị căng thẳng hơn không nhỉ?"
Si-jin lo lắng nên đã thường xuyên đến kiểm tra Jung Tae-yul.
Nhưng một cách bất ngờ, Jung Tae-yul đang ngủ với một vẻ mặt
thư thái. Dù phòng chẩn đoán, nơi mà đủ loại người sở hữu năng lực ghé qua, có hơi ồn ào. Si-jin đã nhìn thấy Jung Tae-yul ngủ ngon đến vậy lần đầu tiên.
‘Lúc ngủ trông như thiên thần ấy...’
Si-jin vừa nhìn Jung Tae-yul đang ngủ vừa suy nghĩ. Chỉ cần nhìn dáng vẻ cậu phanh ngực trần ra ngủ thôi cũng đủ khiến bao người mê mẩn rồi.
Và không hiểu sao người kiểm tra Shin Da-yeong cứ liên tục ra vào phòng hồi phục.
"Hừm. Linh kiện của phòng hồi phục hết rồi..."
"Trước đây cô đâu có để ý đến phòng hồi phục đâu nhỉ?"
"Đột nhiên tôi muốn liên tục kiểm tra nó thôi."