Báu Vật Của Guide - Chương 62

Nghe vậy, cây bút trên tay Si-jin dừng lại.

Lúc này anh mới để ý, Ham Geon-woo đang tỏ vẻ xấu hổ. Không, chỉ là tỏ vẻ xấu hổ thôi chứ ánh mắt cậu ta lộ rõ vẻ mong đợi.

Guiding, 'khắc ấn'. Cậu ta lại nghĩ đến những chuyện bậy bạ rồi.

Si-jin cố nén nụ cười khó xử và tức giận. Đến tài liệu ví dụ cậu ta còn không thèm xem. Tại sao anh lại cảm thấy điều này rất giống Ham Geon-woo chứ.

Trước tiên, Si-jin nói với Geon-woo- Esper khỏe mạnh một cách thẳng thắn nhất:

"Geon-woo này."

"Vâng ạ?"

"Không có chuyện bậy bạ đâu."

"......"

Vẻ mặt của Ham Geon-woo lập tức trở nên ủ rũ. Si-jin có cảm giác như mình vừa cho người ta quà rồi lại cướp đi vậy.

"Cái gì chứ? Thế thì còn gì là Guiding nữa."

"Nghe này. Thầy giáo sẽ cho mọi người thay đổi nhận thức rằng Guiding chỉ có 'chuyện bậy bạ' như Geon-woo nhà ta..."

Si-jin vừa nói vừa cố nén cười, kéo khóa áo khoác ngoài của Ham Geon-woo lại. Vì cậu là đối tượng ví dụ cho một buổi học lành mạnh, nên tốt nhất là giấu kín những cơ bắp vạm vỡ bên trong quần áo.

"Đây là một buổi học để thay đổi nhận thức rằng Guiding chỉ có 'những chuyện bậy bạ'."

"...Thật dị giáo."

"Geon-woo nhà ta không biết rõ nghĩa của từ đó đâu nhỉ."

Si-jin dịu dàng nói. Ham Geon-woo vẫn tỏ vẻ ủ rũ, nhưng khi Si-jin nhờ cậu ta thêm một lần nữa thì cậu ta lại thay đổi sắc mặt. Đó là ý đồng ý.

"Vậy là cậu đồng ý giúp rồi đúng không?"

"Vâng..."

Khác với lúc nãy, câu trả lời thiếu sức sống. Si-jin nén cười. Chắc hẳn Ham Geon-woo, người thích những điều thú vị, đã mong đợi điều gì đó. Dù sao thì cậu ta cũng đã nhầm lẫn là 'buổi học bậy bạ'. Đúng là một sự nhầm lẫn rất giống Ham Geon-woo.

Trong lúc đó, phòng học dần xuất hiện. Hôm nay Si-jin sẽ giảng bài cho học viên theo chỉ thị của cấp trên.

'Lâu lắm rồi mình mới giảng bài...'

Dù anh đã giảng bài vài lần rồi, nhưng mỗi khi đứng trước mặt những người mới, anh vẫn luôn cảm thấy hồi hộp.

Vì lo lắng, Si-jin sờ lên cổ mình. Để chạm vào chiếc vòng cổ mà anh luôn mang theo như một phần cơ thể.

'...Ơ?'

Nhưng cổ anh lại trống trải.

Hoảng hốt, Si-jin vội vàng sờ soạng xung quanh cổ mình.

'Chiếc nhẫn bạch kim của mình đâu!'

Chiếc nhẫn bạch kim mà anh luôn đeo trên vòng cổ, chiếc nhẫn cưới của bố anh, thứ mà Si-jin luôn mang theo bên mình đã biến mất.

Anh đã cố gắng không để mất nó bằng cách đeo nó trên vòng cổ. Trong lúc bận rộn đó, nó đã biến mất từ khi nào vậy chứ. Si-jin thở dài.

"Hà..."

"Sao vậy ạ?"

Si-jin thở dài thất vọng. Thấy vậy, Ham Geon-woo lo lắng hỏi. Si-jin thất vọng nói:

"Chiếc nhẫn biến mất rồi..."

"Nhẫn gì vậy ạ?"

Ham Geon-woo khá nghiêm túc hỏi.

"Nhẫn bạch kim. Có một viên kim cương nhỏ được khảm ở trên..."

Si-jin vừa giải thích vừa bận rộn nhìn xung quanh. Dù đã lục lọi khắp người nhưng vẫn không thấy.

Dạo gần đây anh bận đến nỗi còn không biết là nó đã biến mất. Si-jin nhăn nhó vì không tìm thấy gì trên người. Thấy vậy, Ham Geon-woo cũng giúp anh tìm kiếm xung quanh rồi hỏi:

"Không phải bác sĩ đeo nhẫn ở tay sao?"

"Trước đây tôi đã từng làm mất một lần nên tôi mới đeo nó trên vòng cổ..."

Chiếc nhẫn là của bố anh nên kích cỡ của nó hơi lớn so với ngón tay của Si-jin. Vì vậy nên vài năm trước anh đã từng làm mất nó một lần, nhưng may mắn là anh đã tìm thấy nó trong ghế ô tô nên anh bắt đầu đeo nó trên vòng cổ luôn. Để không bị mất nó nữa.

'Rốt cuộc thì mình đã làm mất nó ở đâu vậy chứ?'

Si-jin buồn bã nhìn xuống cổ mình. Chắc chắn trong lịch trình kiểm tra tổng thể anh vẫn còn đeo nó trên cổ. Vậy thì chắc chắn là anh đã làm mất nó ở ký túc xá của Jung Tae-yul, hoặc là ở bên trong trung tâm.

'Lại còn làm mất di vật của bố nữa chứ...'

Anh lại làm mất nó rồi. Si-jin cắn môi vì sốt ruột.

Trước tiên, anh phải báo cáo mất tích cho phòng quản lý đã. Rồi anh sẽ lục tung phòng của Jung Tae-yul lên.

Thấy Si-jin như vậy, Ham Geon-woo đã an ủi anh:

"Dù sao thì bác sĩ cũng làm mất nó ở bên trong trung tâm mà đúng không?"

"Thì cũng đúng là vậy."

"Thôi nào. Vậy thì chắc chắn sẽ tìm thấy thôi. Lính canh của trung tâm chúng ta bắt được cả con kiến con đấy ạ? Chắc chắn nó đã ở phòng quản lý rồi đấy."

"Chắc vậy chăng...?"

Si-jin mất hết khí lực thả lỏng tay. Bây giờ anh phải vào giảng bài đã. Si-jin thêm lịch trình đến phòng quản lý, rồi cố gắng an ủi bản thân.

"Vâng. Nếu không tìm thấy thì tôi sẽ tìm cho bác sĩ. Nhổ hết cả cây và tòa nhà lên thì chắc chắn sẽ tìm thấy thôi."

Nghe những lời vô lý đó, Si-jin đang mất hết khí lực ngẩng đầu lên. Anh thấy khuôn mặt tràn đầy tự tin đặc trưng của Ham Geon-woo. Nhìn khuôn mặt đó, Si-jin bật cười. Có lẽ Ham Geon-woo sẽ làm thật ấy chứ.

"Cậu nói chuyện thật là... Đi thôi."

Được rồi, nếu làm mất thì tìm lại là được. Lúc này Si-jin mới yên tâm, tăng tốc bước chân.

Lúc đó, Ham Geon-woo nhìn sắc mặt của Si-jin có vẻ lo lắng, rồi đặt tay lên vai anh và lén lút hỏi:

"Nhưng mà không phải là nhẫn đôi đúng không?"

"Ừ. Là nhẫn cưới của bố tôi, tại sao lại làm mất nó chứ..."

"À~ Thì ra là vậy."

Ham Geon-woo rõ ràng tỏ vẻ lo lắng. Si-jin không nói ra lý do quan trọng là vì nó là di vật. Đó là gánh nặng trong lòng mà anh phải gánh vác.

Ham Geon-woo lại hỏi:

"Nếu là nhẫn cưới thì tại sao bác sĩ không mang nhẫn của mẹ theo?"

"Cái đó thì phải cho người sẽ kết hôn với tôi chứ."

"...Đó là chiếc nhẫn mà mẹ anh đeo đúng không ạ?"

"Ừ."

Si-jin vừa nói vừa bận rộn chỉnh lại cổ áo. Chẳng mấy chốc anh đã đến trước phòng học. May mắn là anh đã đến vừa kịp giờ.

Và trước khi mở cửa, Si-jin quay lại vì có cảm giác trống trải.

Ở đó, Ham Geon-woo đang ngơ ngác nhìn xuống tay mình. Anh thấy bàn tay to như cái vung với những đường gân guốc nổi rõ.

"Geon-woo...? Đi thôi."

Nghe lời giục giã, Ham Geon-woo mới đến muộn. Vẻ mặt cậu ta có vẻ ỉu xìu, nhưng Si-jin không có thời gian để bận tâm.

Khi Si-jin bước vào phòng học, ánh mắt của các học viên đổ dồn về phía anh.

"Hôm nay chúng ta sẽ học về Guiding và 'khắc ấn'."

Si-jin đứng trên bục giảng và nói một cách bình tĩnh. Trước mắt anh có hai mươi tám học viên đang ngồi. Ham Geon-woo đang theo dõi Si-jin từ bên cạnh hội trường.

Si-jin sẽ giảng bài cho học viên mỗi tháng một lần. Hai lý do khiến Si-jin bận rộn như vậy vẫn phải giảng bài là: thứ nhất, vì khoản phụ cấp hậu hĩnh và thứ hai, vì những người có dị năng lại không biết về bản thân mình.

Những người có dị năng lớn lên và được học về mức độ nguy hiểm của dị năng của họ.

Vì vậy, những người có dị năng có xu hướng xa lánh những người bình thường và ám ảnh việc Guiding để ổn định cơ thể. Đó là sự ám ảnh mà Si-jin thường cảm thấy tiếc nuối ở những người có dị năng.

Nếu anh có thể dạy họ về bản thân một cách đúng đắn, thì điều đó sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển và kiểm tra của họ sau này.

"Khắc ấn. Vì là người có dị năng nên chắc chắn mọi người sẽ có rất nhiều lo lắng."

Mỗi khi Si-jin nói, ánh mắt tràn đầy ý chí của các học viên lại lấp lánh. Trong mắt Si-jin, họ chỉ đơn giản là đáng yêu, nhưng dù vậy thì đây vẫn là những nhân tài đã gia nhập trung tâm F12, nơi mạnh nhất ở Hàn Quốc. Sau khi huấn luyện, họ sẽ được phân bổ vào 6 đội (A, C, D, F, O, S) tùy theo năng lực.

"Vậy thì, bây giờ...?"

Nhưng sao các học viên lại tập trung quá vậy chứ. Mọi người có vẻ muốn nhìn thấu Si-jin chỉ bằng ánh mắt. Si-jin ngượng ngùng nhìn xung quanh các học viên rồi lén nói:

"...Chán ngắt vậy mà sao mọi người lại tập trung cao độ vậy chứ?"

"Chỉ cần không phải mặt đất bùn lầy thì cái gì chúng em cũng thích ạ~."

"Chỉ cần nghe thôi là được rồi!"

"Giọng bác sĩ Baek hay quá!"

Các học viên đồng loạt la hét. Nghe vậy, Si-jin nở một nụ cười rạng rỡ. Cơ thể thì mệt mỏi, nhưng nếu có sự hưởng ứng như thế này thì ai mà không muốn lên lớp chứ.

"Vì giảng bài thay vì huấn luyện nên mọi người mới thích vậy đúng không."

"Vâng-!"

Câu trả lời rất mạnh mẽ. Trong vài tuần qua, các học viên đã phải chịu đựng những buổi huấn luyện địa ngục. Nhưng buổi huấn luyện buổi chiều bị hủy bỏ chỉ vì một buổi giảng bài của Si-jin thì còn gì bằng. Đối với các học viên, đây là ngày nghỉ đầu tiên sau khi kết thúc những buổi huấn luyện địa ngục.

"Mấy hôm nay mọi người huấn luyện vất vả lắm đúng không?"

"Không ạ!"

"Trước mặt tôi thì mọi người cứ nói thật lòng cũng được."

Si-jin thấy những học viên đó thật đáng yêu nên anh quyết định bắt đầu bằng một câu chuyện nhẹ nhàng để phá vỡ bầu không khí. Vừa hay Si-jin bắt gặp ánh mắt của một học viên đang ngồi ở hàng đầu.

"Hôm nay Seo Gyu-ho nhà ta tập trung quá nhỉ."

"......!"

Seo Gyu-ho cũng là một học viên mới đến trong năm nay. Si-jin thấy Seo Gyu-ho thì mừng rỡ tiến lại gần.

'Sao lại run thế?'

Nhưng khi Si-jin tiến lại gần, Seo Gyu-ho vội vàng cúi đầu. Cậu còn nhìn lén Ham Geon-woo ở bên cạnh. Si-jin thấy khó hiểu, nhưng anh vẫn ôm Seo Gyu-ho vào lòng và xoa đầu cậu một cách dịu dàng. Rồi cậu nhìn đồng hồ và nói với các học viên:

"Vậy thì... tổng thời gian 60 phút đúng không? Tôi sẽ kết thúc trong vòng 40 phút. Thay vào đó, chúng ta hãy tập trung trong 40 phút thôi nhé."

"Woa-!"

Dù là 'treo đầu dê bán thịt chó' nhưng mọi người lại vui mừng quá mức. Si-jin thấy mấy đứa nhóc thật đáng yêu nên anh khẽ cười, rồi lén nhìn xuống Seo Gyu-ho. Bình thường cậu ta chỉ cần nhìn thấy Si-jin là đã nói liến thoắng rồi, vậy mà hôm nay cậu ta lại im lặng và sắc mặt cũng trắng bệch.

"Sao hôm nay Gyu-ho im lặng thế?"

"tôi đang cố gắng ạ..."

"Ơ?"

"À, không có gì ạ."

Có lẽ là do huấn luyện, giọng nói hoạt bát của Seo Gyu-ho trở nên căng thẳng quá mức. Có lẽ do dạo gần đây phải chịu những buổi huấn luyện do chính các đội trưởng đội mình trực tiếp "hành" cho nên cậu ta mới mệt mỏi như vậy. Si-jin thương cảm vỗ nhẹ lên vai Seo Gyu-ho đang nằm trong lòng mình. Rồi anh quay trở lại bục giảng.

'Không hiểu sao Geon-woo lại như vậy nữa...'

Liếc nhìn Ham Geon-woo, anh thấy vẻ mặt cậu tràn đầy vẻ không hài lòng. Cậu cau có nhìn các học viên, rồi khi nhận ra Si-jin đang nhìn mình, cậu mới miễn cưỡng cười. Có lẽ vì họ là những đàn em xa lắc, nên cậu cảm thấy kỷ luật của các học viên có vẻ không được tốt lắm.

Si-jin lo sợ các học viên lại bị huấn luyện thêm, nên anh quyết định từ giờ sẽ hạn chế tối đa những lời nói vô nghĩa và tập trung vào bài giảng.

"Các học viên của chúng ta đều còn trẻ đúng không? Cho nên hẳn là cũng có nhiều trăn trở về 'khắc ấn'. Nhưng nếu hiểu rõ về Guiding và 'khắc ấn', thì phần nào đó chúng ta cũng có thể tìm thấy câu trả lời cho những trăn trở này."

Vừa nói, Si-jin vừa kéo Ham Geon-woo đang đứng bên cạnh mình lại gần. Sau đó anh đặt người Esper đẹp trai bên cạnh màn hình trình chiếu và nói:

"Ở đây có một Esper cấp A rất khỏe mạnh và lớn lên rất tốt đúng không? Hôm nay Esper Ham Geon-woo sẽ làm ví dụ cho chúng ta. Còn tôi sẽ đóng vai trò là Guide."

"Guide của tôi."

Ham Geon-woo khoác vai Si-jin và tuyên bố một cách đường hoàng. Si-jin giật mình khi "ma-nơ-canh" của mình lại tự nhiên lên tiếng. Lén liếc sang bên cạnh, anh thấy khuôn mặt đắc ý của Ham Geon-woo.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo