Báu Vật Của Guide - Chương 63

'Ờ, ừ. Chỉ là ví dụ thôi mà. Tập trung, tập trung nào.'

Si-jin hít một hơi thật sâu và cố gắng trấn tĩnh lại. Rồi anh ý thức được hàng chục cặp mắt đang đổ dồn về phía mình và cố gắng tiếp tục bài giảng.

"Hừm, trước tiên hãy nói về những điều cơ bản nhất. Esper có khí dương mạnh mẽ trong tim, còn Guide có khí âm mạnh mẽ. Ví von một chút thì giống như việc sinh ra với lửa và băng vậy."

Vừa giải thích, Si-jin vừa mang mô hình cục lửa đến trước ngực Ham Geon-woo. Còn trước ngực anh, người được giới thiệu là Guide, thì có mô hình cục băng. Đây là những thứ anh đã chuẩn bị trước.

"Nhưng quá nóng và quá lạnh để cơ thể con người có thể chịu đựng được. Vì vậy chúng ta cần 'Guiding' bằng cách chạm vào nhau để làm dịu và tan chảy trái tim của đối phương."

Vừa nói, Si-jin vừa chạm mô hình lửa và băng vào nhau trên ngực của mỗi người. May mắn thay, các học viên có vẻ đã hiểu một cách dễ dàng. Những người có dị năng thường chỉ hiểu Guiding theo bản năng, nên việc giáo dục trực quan như thế này rất hữu ích.

"Vậy nên Guiding chỉ cần hai trái tim ở gần nhau là được. Những tư thế tiêu biểu là gì? Ôm và, ôm từ phía sau... Hức."

Si-jin đang giải thích thì đột nhiên thở hụt một tiếng.

Từ phía sau, Ham Geon-woo ôm trọn Si-jin vào lòng. Đúng là một ví dụ tuyệt vời, nhưng Si-jin không đủ dũng cảm để tiếp tục bài giảng khi đang bị Esper cấp A ôm như vậy. Hơn nữa, không hiểu có phải vì là Ham Geon-woo hay không mà anh cảm thấy lưng mình nóng ran lên.

Si-jin giật mình mở to mắt, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt các học viên và tiếp tục nói.

"Như, như thế này. Có cái ôm từ phía sau đúng không? Trái tim của hai người rất gần nhau, và đó là một tư thế rất thân mật. Vì vậy Guiding... Thường xuyên dẫn đến tình dục."

Đương nhiên không thể bỏ qua những câu chuyện mang tính tình dục trong Guiding. Giờ thì Si-jin cảm thấy không chỉ lưng mà đến cả gáy cũng nóng bừng lên. Nhưng anh không thể để lộ cảm xúc của mình. Ngay trước mắt anh là những ánh mắt long lanh của các học viên. Họ đang tập trung cao độ như vậy, anh không thể phá hỏng bầu không khí được.

Cười một cách gượng gạo, Si-jin lén quay đầu sang một bên. Ngay lập tức, anh giật mình khi kính của mình chạm vào cằm của Ham Geon-woo. Hơn nữa, anh còn giật mình hơn khi thấy Ham Geon-woo đang nở một nụ cười đắc ý.

Si-jin cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra và gõ nhẹ vào cánh tay nóng rực của Ham Geon-woo, thì thầm:

"Nè... Geon-woo à. Bỏ ra đi?"

"Sao ạ?"

"Tôi,,.... đang giảng bài mà."

"Vâng. Đây là một ví dụ tuyệt vời đấy ạ."

"...Bỏ ra, nhanh lên."

Si-jin chỉ cười mỉm và lẩm bẩm một cách nhỏ nhẹ. Rồi Ham Geon-woo mới buông tay ra. Si-jin, người bị ôm từ phía sau một cách công khai, lau vội gò má đang nóng bừng của mình và cố gắng tiếp tục bài giảng.

"Vậy nên thực tế Guiding không cần đến hành vi tình dục, chỉ cần ôm là được rồi."

Vừa thoát ra, Si-jin đã cười như không có chuyện gì xảy ra. Vừa hay có một học viên giơ tay, nên anh bình tĩnh nhận câu hỏi.

"Vậy... Có nghĩa là Guiding không cần tình dục ạ?"

"Đúng vậy. Thật ra chỉ cần ôm là đủ rồi. Tình dục xâm nhập đúng là có thể làm tăng hiệu quả Guiding, nhưng mà..."

Si-jin suy nghĩ về một ví dụ thích hợp rồi nói:

"Có thể xem như sự khác biệt giữa sạc chậm và sạc nhanh vậy. Dù sao thì dung lượng sạc tối đa cũng giống nhau, nên không cần thiết phải quan hệ tình dục."

"Hả..."

Vài học viên kinh ngạc nhìn nhau. Si-jin đã nhìn thấy rất nhiều người có dị năng còn trẻ, ngay lập tức hiểu ra tình huống. "Khi Guiding với nhau, chúng ta không nhất thiết phải quan hệ tình dục!" - chắc hẳn họ đang cảm thấy bối rối trong tình huống này.

Si-jin làm ngơ và tiếp tục bài giảng.

"Nhưng nếu tỷ lệ phù hợp tăng lên thì sao? Chúng ta có thể thấy chỗ để truyền dao động của mình vào trái tim không ổn định của đối phương."

Si-jin thao tác với bài thuyết trình. Rồi anh cho hiển thị một đoạn phim hoạt hình đơn giản, trong đó một trái tim hình ngọn lửa được bao bọc bởi băng.

"Vì vậy, từ xa xưa, những người có dị năng đã bắt đầu ổn định trái tim của nhau bằng cách truyền dao động của mình vào nhau. Chúng ta gọi hành động đó là 'khắc ấn'."

"Ồ..."

"Những ưu điểm của 'khắc ấn' này là gì? Trước hết, dao động được ổn định nên nguy cơ bùng phát giảm đi rất nhiều. Và chúng ta có thể cảm nhận được vị trí của đối phương, nếu tỷ lệ phù hợp rất cao, thì chúng ta có thể đoán được cảm xúc của đối phương thông qua nhịp tim."

Các học viên có vẻ đã hiểu ngay nên gật đầu. Si-jin hài lòng tiếp tục giải thích.

"Nhưng chắc chắn cũng có nhược điểm đúng không? Khi đã 'khắc ấn', chúng ta sẽ cảm thấy khó chịu khi có khí của người có dị năng khác xâm nhập vào. Dao động đã chiếm chỗ trong tim sẽ 'tuyên bố' rằng đây là chỗ của tôi."

Sau khi giải thích xong phần nào, Si-jin kết thúc bài thuyết trình. Ánh sáng trong hội trường tự nhiên dần trở nên sáng hơn. Si-jin nhìn xung quanh các học viên và nói một cách bình tĩnh:

"Giờ thì mọi người đã hiểu rõ về 'khắc ấn' rồi đúng không? Chúng ta có nên 'khắc ấn' hay không?"

"Tiến sĩ sẽ khuyên chúng em 'khắc ấn' đúng không ạ..."

Một học viên nào đó lẩm bẩm một cách u ám từ một góc. Nhưng vì hội trường quá yên tĩnh nên giọng nói đó lan ra rất lớn. Học viên đó có vẻ giật mình vì mình đã nói ra và liếc nhìn Si-jin.

Si-jin ngồi dựa vào bàn bên cạnh. Rồi anh nhìn xung quanh các học viên còn trẻ đang ngồi trong hội trường và nói với giọng trầm hơn một chút:

"Thật ra, thật sự là như vậy. Nếu tôi nói điều này thì giám đốc sẽ không thích đâu... Nhưng tôi là người phản đối 'khắc ấn'. Vì trên đời này vẫn chưa có phương pháp an toàn để giải trừ 'khắc ấn'."

Nghe lời Si-jin nói, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Vì đất nước tích cực khuyến khích 'khắc ấn' chỉ vì một lý do duy nhất là 'khắc ấn' có thể làm giảm nguy cơ bùng phát của những người có dị năng.

Nhưng 'khắc ấn' sẽ để lại dấu vết trong tim ngay cả khi trái tim của đối phương đã rời đi hoặc đã chết. Tiêu biểu là Esper Yoo Seung-hwa vẫn không thể ly hôn một cách dễ dàng vì 'khắc ấn'.

Hơn nữa còn có những tội phạm lợi dụng 'khắc ấn'.

"Thêm vào đó, trên đời này còn có một trọng tội gọi là 'cưỡng khắc'. 'Cưỡng khắc' là hành vi liên tục lấy lòng đối phương có tỷ lệ phù hợp cao để cưỡng ép 'khắc ấn'. Các học viên của chúng ta còn trẻ nên rất dễ bị lợi dụng bởi những tội phạm 'grooming' như thế này."

Không khí trở nên nghiêm túc hơn bởi những lời nói thực tế. Nhưng Si-jin vẫn nói với giọng dịu dàng:

"Mọi người còn trẻ đúng không? Vì vậy, trước khi 'khắc ấn', tôi mong mọi người hãy suy nghĩ ít nhất ba lần. Thật ra, đối với những người có dị năng, chỉ cần một người có thể ôm mình là đủ rồi..."

Trong khi nói, Si-jin cảm thấy có chút trống trải và nhìn sang bên cạnh.

Ham Geon-woo, người mà anh nghĩ là sẽ đùa cợt một hai lần, lại đang chăm chú nhìn Si-jin từ bên cạnh hội trường. Đó là một dáng vẻ xa lạ mà Si-jin khó có thể thấy ở Ham Geon-woo.

'...Có phải Geon-woo vốn dĩ đã không thích "khắc ấn" rồi không?'

Si-jin nhớ lại những lời của Ham Geon-woo khi anh khuyên cậu ấy "khắc ấn" lần trước.

Nghĩ lại thì, Ham Geon-woo mặc dù rất tham vọng thăng lên cấp S, nhưng cậu lại phản đối "khắc ấn", thứ có thể giúp ổn định khí vận nhất.

Si-jin tò mò về lý do đó, nhưng trước tiên anh phải kết thúc bài giảng đã.

"Nếu lo lắng về 'khắc ấn', hãy đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi luôn có mặt ở phòng chẩn đoán."

"Vâng-!"

Các học viên đáp lại một cách mạnh mẽ với lời Si-jin nói. May mắn thay, mọi người có vẻ đã hiểu rõ bài giảng.

Và cho đến khi Si-jin kết thúc bài giảng, Ham Geon-woo vẫn mỉm cười và nhìn Si-jin.

Ngay sau khi bài giảng kết thúc, Si-jin đã đến phòng quản lý.

"Xin lỗi, nhưng hiện tại vẫn chưa có ai báo mất nhẫn."

Người bảo vệ trung tâm nói. Đáng buồn thay, chiếc nhẫn vẫn chưa được tìm thấy. Si-jin chỉ còn cách dặn dò kỹ lưỡng rằng nếu tìm thấy chiếc nhẫn bạch kim thì hãy liên lạc với anh rồi rời đi.

Có lẽ vì thương cảm cho Si-jin, Ham Geon-woo đề nghị đi bộ một vòng quanh hồ để tìm nhẫn. Hai người họ mua cà phê và thong thả đi bộ quanh hồ. Si-jin cầm một cốc latte ấm, còn Ham Geon-woo thì cầm một cốc americano đá.

Si-jin nhấp một ngụm cà phê và hỏi:

"Thường ngày cậu Geon-woo có tập trung nghe giảng như vậy không?"

Hôm nay Ham Geon-woo còn nghe giảng chăm chú hơn cả các học viên. Nghe câu hỏi mang tính chất khen ngợi đó, Ham Geon-woo cười đùa:

"Hôm nay tôi mới biết được người thầy giảng hay thì quyến rũ đến như vậy đấy ạ. Chỉ cần nhìn thầy thôi là tôi đã tập trung cao độ được rồi."

"Cứ tưởng cậu chăm chỉ nghe giảng lắm..."

"Nếu hồi nhỏ tôi gặp được một người thầy như bác sĩ thì chắc chắn tôi đã học nhất trường rồi."

"Chắc là cậu sẽ vừa xem mấy quyển sách như 'Mối tình vụng trộm ngọt ngào với thầy giáo' vừa..."

Nghe lời than thở đó, Ham Geon-woo bật cười lớn. Vừa cười, cậu vừa dùng niệm lực lục lọi những bụi cỏ bên cạnh. Cho đến giờ vẫn chưa có thu hoạch gì ngoài một vài đồng xu ai đó đánh rơi và thẻ tích điểm của quán cà phê.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo