Báu Vật Của Guide - Chương 96

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Si-jin đã mơ.

Trong giấc mơ, anh bước đi trên một hành lang trắng toát và bước vào một phòng bệnh cô lập, hiu quạnh.

Giữa phòng chỉ có một chiếc giường và một bông hoa đang tàn úa. Và anh nhìn thấy một cậu bé đang ngồi một mình trên giường.

Si-jin dừng lại trước cửa một lúc và nhìn chằm chằm vào cậu bé.

'......'

Cậu bé đang che mắt bằng một chiếc khăn bịt mắt đen tuyền.

Đó là bởi vì nếu một chút ánh sáng nào lọt vào mắt do tác dụng phụ của thí nghiệm, nó sẽ gây tổn hại nghiêm trọng đến thị lực của cậu. Si-jin chỉ nhìn thấy hình ảnh cậu bé không đeo chiếc khăn bịt mắt đó một lần duy nhất, trong lần gặp gỡ đầu tiên lướt qua.

Bên dưới, anh nhìn thấy đôi môi u sầu và chiếc áo bệnh nhân khoác trên người cậu. Theo cái đầu cúi xuống, anh nhìn thấy một miếng bánh kem rơi trên sàn. Họ đã định ăn cùng nhau hôm nay, nhưng cậu bé dường như đã phạm sai lầm. Đó là điều đương nhiên vì cậu không thể nhìn thấy.

Si-jin đứng trước cửa và nói kèm theo tiếng thở dài.

' đã nói là sẽ ăn cùng với anh mà.'

'......'

Si-jin hành động y như trong quá khứ. Anh tiến đến chỗ em ấy, khoác vai an ủi em và dọn dẹp chiếc bánh kem bị rơi vãi trên sàn. Đáng lẽ anh sẽ đút cho em ăn, nhưng em trai anh đặc biệt không thích nhận sự giúp đỡ đó từ Si-jin.

Em trai anh lên tiếng. Cậu cố tỏ ra kiên cường, nhưng giọng nói lại bất ổn.

'...Sao anh đến muộn thế ?'

'Anh vừa đi hỏi thăm mấy đứa khác ấy.'

'Anh đến để gặp em mà.'

Si-jin không hề tức giận trước lời oán trách đó. Bởi vì anh biết em trai anh đã chịu đựng các thí nghiệm suốt cả tuần và chỉ mong chờ ngày cuối tuần anh đến.

Si-jin ngồi xuống cạnh em trai. Sau đó, anh dịu dàng khoác vai em và hỏi.

'Em không thích anh chào hỏi những người bạn khác sao?'

'......'

'Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải đến ngay. Anh sẽ không làm vậy nữa.'

Si-jin an ủi. Nhưng em trai anh không trả lời.

Thay vào đó, em trai anh cắn chặt môi, nắm chặt tay thành nắm đấm. Si-jin biết ý nghĩa của điều đó. Em đang cố gắng kìm nén cơn giận. Em trai anh lo sợ rằng nếu em tức giận, Si-jin sẽ không đến nữa. Mặc dù Si-jin chưa bao giờ có ý nghĩ đó.

Khi em trai anh im lặng, Si-jin lặng lẽ dọn dẹp chiếc bánh kem trên sàn. Chiếc bánh kem lẽ ra là để kỷ niệm sinh nhật của Si-jin, nhưng nó đã phải vào thùng rác mà không được ăn một miếng nào. Si-jin không nói gì khác, để em trai anh không phải bận tâm.

Trong phòng chỉ vang lên tiếng Si-jin lau sàn. Nghe thấy âm thanh đó, em trai anh lẩm bẩm.

'...Em muốn chết.'

'Đừng nói vậy.'

'......'

'Đừng như vậy. Yu-seong à...'

Si-jin tiếc nuối, quỳ xuống sàn và nắm lấy mu bàn tay của em trai. Thật may mắn vì em trai anh không nhìn thấy khuôn mặt đau buồn của anh.

'Anh à...'

Em trai anh u ám gọi anh. Thay vì trả lời, Si-jin lặng lẽ nắm lấy mu bàn tay của em.

'Khi nào em có thể nhìn thấy lại ?'

'...Chỉ cần cố gắng thêm một chút thôi.'

'Em... em có thể khỏi bệnh không ?'

'Tuần sau có tái khám mà. Cố gắng chịu đựng nhé.'

Si-jin cố gắng an ủi ....Đó là điều anh đã nói vô số lần.

Nhưng em trai anh không trả lời. Cậu chỉ cắn môi đau đớn dưới cái đầu cúi xuống. Si-jin không thể giấu được vẻ đau lòng trên khuôn mặt mình. Làm sao anh có thể an ủi một đứa trẻ đang phải đối mặt với nguy cơ mất thị lực do các thí nghiệm mà chúng không mong muốn?

Em trai anh đặt tay lên chiếc khăn bịt mắt đang che kín mắt. Dường như cậu rất khó chịu, cậu nắm chặt chiếc khăn bịt mắt như muốn xé nó ra.

'Tuần trước anh cũng đã nói như vậy .'

'...Yu-seong à.'

Si-jin cẩn thận nắm lấy tay cậu và ngăn cản cậu. Nếu một chút ánh sáng nào lọt vào mắt, khả năng hồi phục có thể sẽ giảm đi.

Một tiếng thì thầm tuyệt vọng lại vang lên.

'Em... có lẽ em sẽ không bao giờ nhìn thấy lại nữa.'

'......'

Si-jin buồn bã cúi đầu. Anh biết rõ rằng các tác dụng phụ mà em trai anh đang gặp phải là những triệu chứng nghiêm trọng. Mất thị lực là tác dụng phụ mà cha mẹ anh, những nhà nghiên cứu, đang gặp khó khăn nhất.

Lúc đó, em trai anh mò mẫm tay về phía trước. Khi Si-jin áp má vào bàn tay đang đến gần, những ngón tay mò mẫm như vẽ lại đôi môi mềm mại và đôi má trắng của anh.

'Em cũng muốn nhìn thấy anh...'

'......'

Đầu ngón tay lạnh lẽo và tha thiết. Si-jin chưa bao giờ trải qua một khoảnh khắc tha thiết như vậy trong đời. Si-jin nhớ mãi cảm giác những ngón tay mò mẫm trên má anh vào thời điểm đó, dù đã 10 năm trôi qua.

Si-jin đứng dậy từ tư thế quỳ gối. Sau đó, anh ôm đầu em trai đang ngồi trên giường vào lòng. Trán em trai anh vùi vào dưới ngực Si-jin.

'Em có thể nhìn thấy lại. Thật đấy.'

'......'

'Em sẽ sớm khỏi bệnh thôi. Khi khỏi bệnh rồi, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời và đi ngắm biển nữa.'

Si-jin đã hứa những lời vô trách nhiệm như mọi khi. Ban đầu em trai anh còn đáp lại, nhưng càng về sau, em càng không trả lời.

Si-jin hối hận vì đã hứa những lời hứa không thể giữ được vào thời điểm đó, ngay cả sau 10 năm.

Dần dần, tầm nhìn của anh trở nên tối sầm lại.

Tách, tách...

Chất lỏng màu đỏ bắt đầu nhỏ giọt trước mắt Si-jin.

Anh bất an ngẩng đầu lên thì thấy bức tường phòng bệnh màu trắng đang nứt ra, máu đỏ chảy ra từ các khe hở. Si-jin hoảng sợ nhìn xung quanh. Những khối bê tông lớn đổ sập xuống, xung quanh bắt đầu bị bao phủ bởi bóng tối.

Si-jin theo bản năng ôm chặt đầu em ấy. Anh bịt chặt tai em trai khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của mọi người xung quanh.

Dần dần, một mùi máu đặc quánh và mùi kim loại cháy khét lẹt xộc vào mũi anh. Đồng tử của Si-jin bắt đầu dao động vì bất an.

'Anh à, đầu em đau quá...'

'Yu-seong à...?'

Một chất lỏng nóng hổi và dính nhớp được cảm nhận trên tay anh đang vuốt ve đầu em trai.

Si-jin từ từ buông tay ra. Anh nhìn thấy bàn tay mình phủ đầy máu và khuôn mặt em trai bê bết máu. Si-jin hoảng sợ, tái mét mặt mày.

'K-không được, không được... Không được...'

Si-jin hốt hoảng cởi chiếc áo khoác ngoài của mình. Sau đó, anh quấn nó quanh đầu em trai đang chảy máu để cầm máu. Mắt anh nhòe đi vì nước mắt, nhưng anh vẫn tuyệt vọng ôm chặt em trai. Nhưng máu không ngừng chảy và từ từ chảy xuống chiếc áo bệnh nhân trắng như rắn độc.

Trong nỗi sợ hãi, một ý nghĩ mãnh liệt lướt qua rằng em trai anh đang chết dần.

Những đầu ngón tay run rẩy cảm nhận được vết thương bầm dập của em trai. Si-jin giật mình kinh hãi và bắt đầu lắp bắp.

'K-không sao đâu. Sẽ ổn thôi...'

'Anh à...'

'Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, chắc chắn sẽ có ai đó đến cứu chúng ta.'

Không biết từ lúc nào, Si-jin đã ôm em trai nằm xuống một nơi chật hẹp hơn quan tài. Si-jin chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời nói rằng sẽ ổn thôi với em trai, cơ thể em ấy đang lạnh dần. Anh không thể tuyệt vọng hơn trước sự thật rằng mình bất lực đến vậy.

Si-jin cảm thấy như mình sắp ngạt thở. Nhưng anh không thể buông em trai ra, người mà máu đang nguội lạnh. Giống như một cơn ác mộng không có hồi kết, máu cứ trào ra từ đầu em trai.

Em trai anh đang chết dần.

Bây giờ em trai anh thậm chí còn không trả lời. Hơi thở của cậu trở nên yếu ớt như sắp đứt và bàn tay nắm lấy eo Si-jin cũng buông thõng. Tuy nhiên, Si-jin đã gọi em trai nhiều lần. Anh cố gắng giữ ấm cho em trai bằng cách ôm chặt cậu và lặp lại những lời nói rằng sẽ ổn thôi.

Lúc đó, một ánh sáng chói lóa len lỏi vào từ trên cao cùng với một âm thanh trầm đục.

'Hãy nắm lấy tay tôi!'

Ham Geon-woo đưa tay ra từ giữa những khối bê tông. Si-jin run rẩy và khóc nức nở, đưa một tay dính đầy máu ra.

Và thế là anh đã sống sót. Để lại cho em trai đẫm máu của mình những lời hứa mà anh không thể giữ được.

Anh à.

Khi nào thì em có thể nhìn thấy ánh sáng?

Giọng nói của người em trai mà anh không bảo vệ được vang vọng hỗn loạn trong đầu anh.

Si-jin tha thiết nói với Ham Geon-woo.

Geon-woo à. Yu-seong ở đó.

Geon-woo à, Yu-seong vẫn còn trong bóng tối...

"G-Geon-woo à..."

Si-jin tiếp tục lẩm bẩm lắp bắp.

Khoảnh khắc đó, lực nắm lấy tay Si-jin mạnh hơn. Si-jin nắm chặt bàn tay lạnh lẽo đó như một sợi dây cứu sinh. Và sau đó, cảm giác rơi xuống vách đá và cảm giác thực tế ập đến.

"A..."

Si-jin cẩn thận mở mắt. Mắt anh ngập tràn nước mắt, khiến tầm nhìn của anh trở nên mờ mịt. Anh không đeo kính nên không thể phân biệt được ngay cả những thứ ở ngay trước mặt.

Khi Si-jin chớp mắt vài lần, anh mới nhìn thấy hình dáng của người đã giúp mình.

"Hức, thả, thả tôi ra..."

Si-jin giật mình kinh hãi mà không biết đối phương là ai. Theo bản năng, anh mò mẫm lùi lại, và đối phương nhẹ nhàng nắm lấy vai Si-jin đang thở hổn hển và nói.

"Là tôi đây. Không sao đâu."

Giọng nói an ủi vô cùng dịu dàng.

Si-jin cứ lùi lại, giờ đã có thể bình tĩnh lại khi cậu ta khoác vai mình. Anh điều chỉnh hơi thở khó nhọc và nheo mắt lại.... .một hình ảnh mơ hồ hiện lên.

"Geon, Geon-woo à...?"

Đối phương cười cay đắng trước lời gọi đó.

Nghe thấy nụ cười chế nhạo đó, Si-jin biết rằng đối phương không phải là Ham Geon-woo. Cậu lau nước mắt cho Si-jin và cẩn thận đeo kính cho anh. Khi Si-jin lấy lại được tiêu điểm, anh có thể đối mặt với một khuôn mặt tuấn tú với mái tóc màu sô cô la và nụ cười cay đắng đó.

"Bây giờ anh đã bình tĩnh hơn chưa?"

"Jung Tae-yul..."

"Ừ. Anh cũng biết tôi là ai rồi chứ?"

Si-jin ngơ ngác chớp mắt trước lời oán trách dịu dàng.

Anh nhận ra, đây là ký túc xá của Jung Tae-yul. Trong phòng ấm áp, đèn dịu nhẹ được bật sáng. Si-jin chỉ nhìn chằm chằm vào không gian yên bình đó bằng đôi mắt sợ hãi. Anh cảm thấy như bức tường sắp nứt ra và máu sẽ chảy ra.

Jung Tae-yul thở dài khi Si-jin không phản ứng, nên đã đặt anh nằm xuống giường trở lại. Anh kéo chăn lên cho Si-jin.

"Ngay cả khi ngủ anh cũng tìm Ham Geon-woo à."

"......"

"tôi thì không thể giết Ham Geon-woo được."

Nghe những lời đó, Si-jin nhận ra rằng mình đã mơ.

Thông thường, anh luôn bị mắc kẹt trong bê tông và tỉnh dậy khi nắm tay Ham Geon-woo, nhưng hôm nay thì khác. Người em trai mà anh đã chôn vùi trong ký ức suốt 10 năm đã xuất hiện.

'Anh à...'

Khi nghĩ đến điều đó, Si-jin bắt đầu khó thở tưởng chừng vẫn còn mắc kẹt trong cơn ác mộng.

Nước mắt nóng hổi trào dâng trong lòng. Anh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực mình. Si-jin khó nhọc thở và gắng gượng đứng dậy. Ngay lập tức, những giọt nước mắt đọng trên mi rơi xuống.

Khuôn mặt của Jung Tae-yul trở nên cứng đờ khi nhìn thấy những giọt nước mắt đó. Cậu hỏi bằng giọng nghiêm khắc nhưng có chút bất ổn.

"...Sao lại khóc?"

"À... không có gì đâu."

Si-jin vội vàng lau mắt bằng mu bàn tay. Ngay lập tức, chiếc kính bị xô lệch, rơi xuống ga giường. Anh mò mẫm trên giường,  Jung Tae-yul khoác vai Si-jin và hỏi.

"Sao lại, ...sao lại khóc?"

"......"

Si-jin không thể trả lời, chỉ thở khẽ.

Em trai đã mất của anh xuất hiện trong giấc mơ. Anh đã rất muốn gặp em ấy dù chỉ là trong giấc mơ, vậy mà bây giờ em ấy mới xuất hiện.

Dần dần, bàn tay nắm chặt ga giường run lên. Si-jin nhìn xuống đôi bàn tay của mình, không thể tin được.... Rõ ràng là bây giờ anh đang nắm ga giường, nhưng anh vẫn cảm thấy như mình đang chạm vào đầu em trai, nơi máu lạnh lẽo đang đông cứng lại.

"Ọe...!"

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy buồn nôn. Si-jin vội vàng dùng tay bịt miệng lại.

Dù đã 10 năm trôi qua, anh vẫn không thể chịu đựng được đứa trẻ đã chết trong vòng tay mình. Anh không thể ghê tởm bản thân hơn nữa, lúc ấy anh chỉ biết nói dối rằng sẽ có ai đó đến cứu chúng ta thôi.....

Jung Tae-yul ôm Si-jin từ phía sau khi anh run rẩy như một con chó sợ hãi. Si-jin giật mình kinh hãi, run rẩy khi cảm nhận được sự dịu dàng đó.

"Ổn không ?"

"...Vâng, vâng. tôi, tôi ổn mà..."

"Nhìn tôi này, Baek Si-jin. Hãy bình tĩnh."

"Chờ... chờ một chút. Hức. Làm ơn..."

Tầm nhìn của Si-jin trở nên mờ mịt , anh nhắm chặt mắt, nhưng anh lại giật mình kinh hãi và mở mắt ra. Vì chỉ có đèn ngủ được bật, xung quanh trở nên tối tăm. Anh cảm thấy như ác mộng và thực tế cứ xen kẽ nhau.

Si-jin nắm chặt lấy ngực mình. Rõ ràng là anh đang thở, nhưng anh cảm thấy như cổ họng mình bị nghẹn lại vì nỗi buồn ...anh sắp ngạt thở. Anh bò bằng cả bốn chân để cố gắng trốn thoát khỏi giường, nhưng anh không đi được bao xa thì ngã xuống. Những giọt nước mắt đau khổ rơi xuống.

Bây giờ Si-jin chôn mặt xuống ga giường.

"Tối quá... Tối quá..."

"tôi đã bật đèn rồi. Nhìn này. Hả? Hãy ngẩng đầu lên nào."

"T-tòa nhà... dường như sắp đổ sụp..."

"Không sao đâu, được không? Ở đây an toàn mà. Làm ơn, có tôi ở đây mà."

Si-jin dùng tay che hai tai lại , muốn bịt kín tất cả. Mỗi khi cậu ta nói, anh lại cảm thấy những tiếng ù tai đau đớn.

'Khi nào thì em có thể nhìn thấy ánh sáng ?'

Một khi những suy nghĩ đó trỗi dậy, chúng sẽ lan rộng không thể kiểm soát. Những ký ức đau đớn trỗi dậy rời rạc đã cố gắng xé toạc trái tim của Si-jin.

Si-jin ôm chặt ga giường, bị dày vò bởi cảm giác tội lỗi.

Em trai tôi. Tôi đã coi em ấy như em trai của mình. Nhưng tôi đã không chăm sóc em ấy nhiều vì bận rộn. Người em trai đã chờ đợi tôi trong phòng cách ly. Đứa trẻ đã trở thành nạn nhân của một vụ khủng bố vô tội vạ trong khi trải qua những đau đớn của một thí nghiệm mà em ấy không mong muốn.

Tôi lẽ ra phải bảo vệ em ấy.

Si-jin nhìn chằm chằm vào chiếc ga giường trắng treo trước mắt. Tự nhiên anh nghĩ đến em trai mình. Em ấy đã muốn nhìn thấy ánh sáng đến vậy. Thị lực của em ấy cũng đang dần hồi phục. Nhưng cuối cùng em trai anh đã không nhìn thấy ánh sáng. Em ấy đã ra đi sau khi chỉ nghe những lời nói dối cho đến phút cuối cùng.

Si-jin sống sót một mình, biết về cái chết của cha mẹ mình ngay khi tỉnh dậy. Anh lại tin rằng em trai mình đã được cứu. Si-jin đã nhận được thông báo tàn nhẫn từ những người thuộc chính phủ.

Họ thông báo rằng đứa trẻ tên Choi Yu-seong đã qua đời.

Vụ khủng bố đã cướp đi tất cả mọi thứ của Si-jin.

Mỗi đêm, Si-jin muốn tan biến vào thế giới như bột phấn vì cảm giác bất lực tràn ngập.  Anh muốn tự xé nát cơ thể mình vì cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng. Đó là những cảm xúc đã khiến Si-jin lao đầu vào công việc mà quên mất bản thân mình trong suốt thời gian qua.

"Ở đây an toàn mà. Được không? Nhìn này, đây là ký túc xá của chúng ta mà."

Lúc đó, Si-jin nghe thấy những lời như ảo thanh. Anh không hiểu vì những tiếng ù tai liên tục, nhưng khi nhìn sang, anh thấy Jung Tae-yul đang ôm chặt mình trong vòng tay và tha thiết an ủi anh.

"Đ-đừng chạm vào tôi. Đừng chạm vào..."

Si-jin cố gắng đẩy tay Jung Tae-yul ra. Ngay cả một kích thích nhỏ cũng khiến Si-jin cảm thấy sợ hãi đến chết người. Anh vẫn lang thang trong ác mộng đó

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo