Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Si-jin bò bằng cả bốn chân trên giường, nhưng trượt tay và suýt ngã xuống sàn. Jung Tae-yul nhanh chóng đỡ lấy anh. Si-jin ngồi an toàn trên sàn, đẩy Jung Tae-yul đang bối rối ra và run rẩy.
Jung Tae-yul không thể chịu đựng được nữa, vội vàng nói.
"Tôi sẽ gọi người đến. Không sao đâu, hãy bình tĩnh."
"Làm ơn... hãy thả tôi ra..."
"Không được, anh sẽ bị thương mất. Cứ nắm lấy tôi đi."
"Chạm vào thì, đau... đau lắm. Hức."
"......"
Jung Tae-yul cuối cùng cũng buông Si-jin ra.
Si-jin đang trong trạng thái hoảng loạn, ngồi co ro trên sàn. Anh cảm thấy như ác mộng và thực tế đang xé nát bộ não của mình. Si-jin cảm thấy chóng mặt và đau đầu, anh cảm thấy như mình sắp chết đến nơi.
Si-jin cố gắng bò đến ban công kính theo bản năng. Jung Tae-yul quỳ xuống trước mặt anh và ngăn lại. Cậu tha thiết hỏi ,vẻ mặt đau khổ.
"Tôi... tôi phải làm gì để anh được an ổn đây?"
"Haa, hức..."
"Ru anh ngủ à? Để anh ngủ ngon lại, được không?"
"K-không, đừng mà... làm ơn... đừng mà..."
"......"
Si-jin nức nở cầu xin. Anh sợ hãi rằng mình sẽ lại gặp cơn ác mộng đó. Si-jin chưa từng ngủ ngon kể từ sau tai nạn vì những cơn ác mộng. Si-jin co ro lại, khóc thút thít.
Lúc đó, Jung Tae-yul đắp một chiếc chăn lên vai anh. Anh cảm thấy ấm áp, dựa vào vòng tay cậu. Nhưng Jung Tae-yul không làm gì, cậu còn khó mà chạm vào được Si-jin.
cậu đau đớn nói.
"Tôi sẽ gọi... Ham Geon-woo đến."
"......"
"Tôi đã... tìm thấy Ham Geon-woo rồi. Tôi sẽ gọi cậu ấy đến ngay..."
Giọng cậu có vẻ rất khó khăn. Si-jin ngước lên nhìn cậu với những giọt nước mắt lăn dài, anh thấy Jung Tae-yul đang có vẻ mặt như sắp sụp đổ. Cậu đau đớn cắn chặt môi
Si-jin khó nhọc thở, lại cúi đầu xuống. Anh muốn nói rằng mình ổn và cố gắng kìm nén sự run rẩy bằng mọi cách. Nhưng anh càng làm vậy, anh càng cảm thấy khó thở hơn. Si-jin nắm chặt chiếc chăn Jung Tae-yul đắp cho anh. Anh cảm thấy như mình sẽ chết nếu không làm như vậy.
Không biết bao lâu đã trôi qua, anh không thể nhận thức được dòng chảy của thời gian. Si-jin ôm chặt chiếc chăn trong vòng tay mình. Có lẽ vì anh cảm thấy ấm áp trong vòng tay mình, không giống như trong cơn ác mộng, anh mới dần bình tĩnh lại.
'Jung Tae-yul, Jung Tae-yul...'
Lúc đó, Si-jin cảm thấy ai đó đến gần mình. Si-jin tỉnh táo lại, mò mẫm tìm kiếm sự ấm áp. Ngay lập tức, ai đó cẩn thận nắm lấy tay anh.
"Bác sĩ... Anh ổn chứ?"
"Haa, ha..."
"Tôi ở đây. Anh vẫn còn khó thở sao?"
Si-jin đang co ro từ từ ngẩng đầu lên. Ham Geon-woo nắm lấy tay anh và cười với anh như trong quá khứ.
Si-jin đan những ngón tay yếu ớt vào bàn tay to lớn. Có lẽ vì hơi thở của anh đã thông suốt, ngực anh bắt đầu dịu lại. Có phải cậu ta đã sử dụng siêu năng lực của mình không, cơ thể đang co ro của anh bắt đầu lơ lửng trên không trung.
Ngay sau đó, Ham Geon-woo nhẹ nhàng dẫn Si-jin đến giường.
"Haa, Geon...woo à...?"
"Vâng, bác sĩ. Tôi đến rồi."
Si-jin nằm lại trên giường, khó nhọc thở và nhìn Ham Geon-woo. Đó không phải là người anh đang tìm kiếm. Si-jin nhìn xung quanh với ánh mắt run rẩy như đang tìm kiếm ai đó khác. Ngay lập tức, nụ cười của Ham Geon-woo dần cứng lại.
Si-jin tìm kiếm Jung Tae-yul bên kia tầm nhìn nhạt nhòa. Cậu đang đứng trước cửa, nhìn anh với đôi mắt đau khổ và méo mó. Jung Tae-yul nghiến răng, rời khỏi phòng khi mắt cậu chạm mắt Si-jin.
"Chờ... Geon-woo à..."
"Bác sĩ, hãy bình tĩnh."
"Bây giờ... Jung Tae-yul..."
Si-jin cố gắng gượng dậy, nhưng Ham Geon-woo bọc anh trong chăn và nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống.
Si-jin đang phải chịu đựng những cơn chóng mặt, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi Jung Tae-yul đã rời đi. Anh liên tục chớp mắt để xác nhận xem cửa đã đóng chưa, Ham Geon-woo lau nước mắt cho anh và nói.
"...Tôi đến rồi mà, bác sĩ. Hãy nằm xuống."
Ánh mắt cậu nhìn Si-jin trầm mặc nhưng mãnh liệt. Cậu cố chấp không nhìn lại cánh cửa hệt như đang phớt lờ thực tế.
Si-jin chớp đôi mắt mệt mỏi, mái tóc đen xõa trên gối. Cơ thể anh chỉ thỉnh thoảng run lên, cơn hoảng loạn đã qua, anh không còn đủ sức để cử động nữa.
Si-jin khó nhọc chớp mắt. Anh nhớ đến Jung Tae-yul, người đã cố gắng hết sức để trấn an mình.
Anh muốn nói với cậu ấy rằng mình ổn rồi, muốn cho cậu ấy thấy rằng nhờ có cậu ấy mà anh đã bình tĩnh hơn một chút. Nhưng đáng buồn thay, anh không thể cử động được cả ngón tay, tựa hồ tất cả máu trong cơ thể đã bị rút cạn.
Jung Tae-yul ôm Si-jin đang vùng vẫy với vẻ mặt đau khổ. Có lẽ vì trái tim cậu kết nối với anh ấy, rõ ràng là cậu chỉ cảm nhận được một phần cảm xúc của anh ấy thôi mà tim cậu đã đập loạn xạ đến mức không thể chịu đựng được.
Jung Tae-yul trở nên lo lắng, cố gắng xoa dịu người mà cậu coi như trái tim của mình.
"Tôi... tôi phải làm gì để anh được an yên đây?"
"Haa, hức..."
"Ru anh ngủ à? Để anh ngủ ngon lại, được không?"
"K-không, đừng mà... làm ơn... đừng mà..."
"......"
Cuối cùng, Jung Tae-yul quỳ xuống trước Si-jin đang bò trên sàn. Khuôn mặt cậu trở nên thảm hại, và hai tay cậu không dám chạm vào anh.
'Anh à...'
Đã 10 năm rồi, rõ ràng là cậu đang ở bên cạnh anh ấy mà. Si-jin vẫn đang phải chịu đựng chấn thương tâm lý. Jung Tae-yul đưa tay ra để xoa dịu anh. Nhưng Si-jin đau đớn , cảm giác như bị dao cứa ngay cả khi chỉ bị kích thích nhẹ. Jung Tae-yul cảm thấy trái tim mình tan vỡ khi nhìn thấy điều đó.
Jung Tae-yul nhớ đến người mà Si-jin đã tìm kiếm đầu tiên khi tỉnh dậy.
Ham Geon-woo. Rõ ràng là anh ấy đã tìm kiếm Ham Geon-woo.
Jung Tae-yul cắn môi. Ngay cả khi người Si-jin cần là một người đàn ông khác, cậu cũng không thể làm gì vào lúc này. Đây không phải là lúc để lo lắng về lòng tự trọng hay cảm giác tự ti.
Cậu phải làm bất cứ điều gì để xoa dịu anh.
"Tôi sẽ gọi... Ham Geon-woo đến."
"......"
"Tôi đã... tìm thấy Ham Geon-woo rồi. Tôi sẽ gọi cậu ấy đến ngay..."
Cuối cùng, Jung Tae-yul đã gọi Ham Geon-woo.
Ngay khi cậu gửi mã phản hồi bằng máy tính bảng, một thông báo cho biết Ham Geon-woo đã đọc nó. Jung Tae-yul chạy về phía cửa khẩn cấp để dẫn đường, nối liền với phòng bên cạnh, với một trái tim đang bám víu vào cọng rơm.
Rầm.
Ham Geon-woo đang đứng ở giữa phòng khi cậu mở cửa. Trên tay cậu là một chiếc máy tính bảng hiển thị lệnh triệu tập đã đến.
Ham Geon-woo mặc đồng phục chiến đấu màu đen. Cậu ta chắc hẳn đã trở về sau khi chỉ huy Đội Alpha thay cho lệnh của cậu.
"......"
Jung Tae-yul đối mặt với cậu với vẻ mặt vô cảm. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Ham Geon-woo lặng lẽ đến gần phòng của Jung Tae-yul. Đó là mệnh lệnh của Đội trưởng.
Ham Geon-woo khựng lại khi nhìn thấy Si-jin đang sợ hãi bên kia cửa.
"Hức... hức..."
Vẻ ngoài của một người đàn ông vốn đã gầy gò co ro và run rẩy trên sàn trông như một con vật nhỏ đang sợ hãi. Nếu một người không biết gì mà nhìn thấy cảnh này, họ sẽ nghĩ rằng anh ta đang bị đe dọa.
Jung Tae-yul không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ hai giờ trước, Jung Tae-yul đã nói với Ham Geon-woo rằng Si-jin đang có dấu hiệu lo lắng nên cậu sẽ trực tiếp hộ tống anh. Nhưng đó là một sai lầm khủng khiếp. Jung Tae-yul đã không thể trấn an người mà anh cần bảo vệ.
Ham Geon-woo không giấu được sự tức giận trên khuôn mặt mình. Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Si-jin đang run rẩy, rồi hỏi Jung Tae-yul đang đứng bên cạnh cửa.
"Cậu nói cậu sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc anh ấy mà."
"......"
"Kết quả là thế này đây hả?"
Jung Tae-yul dừng lại mà không dám nhìn vào mắt cậu. Đôi mắt cậu phủ một bóng tối dưới mái tóc xõa xuống.
"...Anh ấy đang tìm cậu."
Jung Tae-yul khó nhọc nói.
Nghe những lời đó, Ham Geon-woo khẽ cười và lẩm bẩm.
"Với tình trạng này mà cậu vẫn là Đội trưởng hả?"
"......"
Jung Tae-yul nghiến răng. Cậu biết rõ rằng Ham Geon-woo đã bốc đồng nói những lời đó, nhưng cậu cảm thấy như tâm can mình đang bị nghiền nát khi nhận ra rằng mình không thể trấn an Si-jin.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng của Ham Geon-woo từ phía sau.
"Bác sĩ... Anh ổn chứ?"
"......"
"Tôi ở đây. Anh vẫn còn khó thở sao?"
Jung Tae-yul quay lại với đôi mắt run rẩy. Si-jin vẫn thở hổn hển và run rẩy như một con chim cút.
Lúc đó, Si-jin thò bàn tay đang co ro ra, mò mẫm sàn nhà ,tìm kiếm ai đó. Ham Geon-woo nắm lấy bàn tay đó, Si-jin ngẩng đầu lên để xác nhận đối phương.
"Haa, Geon...woo à...?"
"Vâng, bác sĩ. Tôi đến rồi."
Đó là một cuộc trò chuyện dịu dàng. Jung Tae-yul nhìn cảnh đó với đôi mắt run rẩy. Ham Geon-woo nhẹ nhàng di chuyển Bác sĩ Baek lên giường bằng siêu năng lực của mình. Cậu chưa bao giờ thèm muốn khả năng đó trong đời, nhưng bây giờ cậu lại khát khao nó lần đầu tiên.
Si-jin vẫn còn quá chóng mặt để có thể lấy lại được tiêu điểm. Tuy nhiên, anh lại nắm chặt tay Ham Geon-woo. Rõ ràng đó là một bàn tay mà cậu không thể chạm vào.
Bàn tay đó lẽ ra phải là của cậu. Jung Tae-yul muốn chiếm lấy vị trí của Ham Geon-woo ngay bây giờ.
Nhưng người Si-jin cần vào lúc này không phải là cậu. Jung Tae-yul từ từ tiến về phía cửa.
Jung Tae-yul chạm mắt Si-jin trước cửa. Si-jin nằm trên chiếc giường trắng với đôi mắt mệt mỏi chậm rãi chớp chớp.
'Cậu nói cậu sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc anh ấy mà. Kết quả là thế này đây hả?'
Khoảnh khắc đó, lời chỉ trích của Ham Geon-woo, cậu đã nghe thấy một lúc trước, vang vọng bên tai. Cậu đã thông báo rằng mình sẽ trực tiếp chăm sóc Bác sĩ Baek đang gục ngã, và giao lại công việc cho Đội Alpha cho Ham Geon-woo. Nhưng cậu đã không làm được gì cả.
Không gì cả.
Jung Tae-yul vội vàng mở cửa và rời khỏi phòng.
Bước chân cậu đi dọc hành lang nhanh, cậu muốn trốn chạy khỏi thực tế. Thật xấu hổ, hơi thở của cậu trở nên gấp gáp, đôi mắt cậu đỏ hoe.
Cậu lảo đảo bước đi dọc hành lang, ai đó chào cậu. Một vài đàn em muốn báo cáo những công việc khẩn cấp. Nhưng Jung Tae-yul bỏ qua tất cả. Đó là một trải nghiệm gây sốc khi cậu không thể làm gì cho người mình yêu đang đau khổ.
Jung Tae-yul đi thẳng ra ngoài, nắm chặt lan can bao quanh hồ. Cậu cảm thấy như ngực mình sắp nổ tung vì những cảm xúc không thể kiểm soát. Jung Tae-yul thở dốc y như vừa thoát khỏi nước.
Jung Tae-yul đã không ngờ rằng Si-jin vẫn sẽ phải chịu đựng chấn thương tâm lý sau 10 năm. Người anh sống sót đang cảm thấy một nỗi đau không khác gì ngày hôm đó. Không, anh ấy có vẻ đau khổ hơn.
Vậy cậu phải làm gì? Cậu phải làm gì để có thể bảo vệ cả trái tim anh ấy đây?
Jung Tae-yul cố gắng bước đi, dù đôi chân cậu không muốn nhấc lên.
Điểm đến của cậu chỉ có một nơi duy nhất. Đã muộn rồi, nhưng việc cậu phải làm đã rõ ràng.
Phòng Cục trưởng hầu hết vẫn sáng đèn cho đến khuya.
Và nếu một nhiệm vụ đặc biệt đang được tiến hành, thì hầu như không có ngày nào đèn tắt. Jung Tae-yul bước vào phòng Cục trưởng, nơi thư ký đã tan làm, mà không thông báo bất kỳ điều gì. Quả nhiên, Cục trưởng vẫn đang làm việc.
"......"
Cục trưởng chỉ khẽ ngẩng đầu lên để xác nhận đối phương dù có ai đó đột ngột bước vào. Khi mắt họ chạm nhau, đôi mắt của Cục trưởng tràn đầy vẻ không hài lòng. Jung Tae-yul đã lường trước được ánh mắt đó, nên cậu không cảm thấy gì cả.
Cục trưởng lại nhìn xuống giấy tờ và nói.
"Lại có gì bất mãn nữa?"
Jung Tae-yul nghiến răng trước lời chế nhạo. Đây là một lời cậu đã quen thuộc đến mức có thể đoán trước được. Cục trưởng vốn dĩ không phải là người nói những điều tốt đẹp với cậu.
Jung Tae-yul nói thẳng vào vấn đề.
"...Tôi đến vì chuyện của Bác sĩ Baek."
"Ta biết mà."
Cục trưởng lường trước được điều đó. Ngược lại, điều đó càng khiến Jung Tae-yul trở nên bình tĩnh hơn. Trái tim cậu đã tan nát rồi, nên việc nhìn thấy thêm một lời chế nhạo cũng không thay đổi được gì cả.
"Xin cho phép tôi tiết lộ thông tin của mình cho Bác sĩ Baek."
"Ta đã nói câu trả lời của mình nhiều lần rồi mà."
Trong thời gian qua, Jung Tae-yul đã nghe vô số lần cùng một câu trả lời từ Cục trưởng. Chỉ vài giờ trước thôi, cũng vậy. Cục trưởng đã nổi trận lôi đình và ném đồ sứ, thậm chí còn cố gắng điều Jung Tae-yul đi nơi khác vì cậu cứ khăng khăng.
Nhưng Jung Tae-yul không từ bỏ.
"Xin hãy cho phép tôi."
"Thông tin của cậu là bí mật quốc gia. Không phải chuyện cậu có thể dễ dàng xử lý đâu."
Cục trưởng chỉ lạnh lùng trả lời. Cục trưởng đã sống cả đời mình như một người lính, là người có thể bán cả gia đình vì lợi ích của đất nước. Đó là một điều Jung Tae-yul chán ghét.
"......"
Ngay cả khi nghe một câu trả lời dứt khoát, Jung Tae-yul vẫn bướng bỉnh đứng đó với hai tay đặt sau lưng. Đó là một yêu cầu trắng trợn hơn cả lời nói.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm phòng Cục trưởng. Bên trong sự im lặng đó, Jung Tae-yul kiên định đứng vững mà không quan tâm đến thời gian.
Cuối cùng, Cục trưởng thở dài và ngả người ra sau ghế. Đôi mắt sắc bén nhưng thận trọng của ông hướng về phía Jung Tae-yul. Ngay lập tức, một bầu không khí nghiêm trọng bao trùm không gian.
"Vậy ta hỏi cậu một câu."
Cục trưởng thở dài và điều khiển máy tính bảng.
[Bảo mật phòng Cục trưởng]
Ngay lập tức, tất cả các cửa sổ trong phòng Cục trưởng đều chuyển sang màu tối và cửa bị khóa lại. Jung Tae-yul chỉ lặng lẽ đứng đó.
"Tại sao cậu lại muốn cho Bác sĩ Baek biết về cậu đến vậy?"
"Bác sĩ Baek vẫn đang đau khổ vì những chấn thương trong quá khứ. Để tiếp tục bảo vệ anh ấy, sự ổn định tâm lý là điều cần thiết."
"Vậy sao. Cậu nghĩ rằng nếu cậu nói cho Bác sĩ Baek biết về danh tính thật của cậu, cậu ấy sẽ ổn định lại à?"
"......"
Cục trưởng trắng trợn chế nhạo. Jung Tae-yul nghiến răng và vô cảm đứng đó.
Nhưng Jung Tae-yul không rút lại ý kiến của mình. Si-jin cũng muốn điều tương tự như cậu.
Rõ ràng Si-jin cũng đã yêu cầu Cục trưởng cho biết về cơ thể thí nghiệm thành công.
'Không ạ. Làm ơn, ít nhất tôi cũng phải biết.'
Jung Tae-yul nhớ lại bóng lưng của Si-jin khi anh tha thiết nói, và giọng nói nức nở của anh.
Trái tim cậu đã tràn ngập niềm hạnh phúc đến mức cậu quên đi tất cả những đau khổ trong 10 năm qua. Jung Tae-yul chỉ có thể trốn sau bóng tối.
Nếu cậu cho Si-jin biết về sự tồn tại của mình, điều đó có thể mang lại hy vọng cho anh. Jung Tae-yul tin chắc vào điều đó.
"...Ít nhất anh ấy sẽ yên tâm vì sự thật rằng tôi vẫn còn sống. Hiểu rõ tình hình hơn thì việc bảo vệ cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Cậu chỉ có thể nghĩ được một điều thôi à."
Cục trưởng cau mày nói.
Ngay lập tức, ông khoanh hai tay lên bàn, cẩn thận nhìn Jung Tae-yul.
"Vậy cậu có nghĩ rằng Bác sĩ Baek sẽ yên tâm khi biết rằng cậu đã khắc ấn lên cậu ấy không?"
"......"
"Ngay từ đầu, cậu ấy đã rơi vào tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng vì cái khắc ấn đó, cậu nghĩ một người bình thường sẽ yên tâm à?"
Nghe những lời đó, Jung Tae-yul nắm chặt nắm đấm đặt sau lưng. Cậu biết Cục trưởng đang cảnh giác về điều gì.
Có một sự thật mà Si-jin không biết.