“Từ giờ phút này, Leonardo Blaine, đội trưởng phân đội 11 ArmSilver, đơn vị đặc biệt tinh nhuệ của quân đội, bị tước bỏ toàn bộ chức vụ do quân đội trao, giáng xuống cấp bậc thấp nhất và bị tống xuất khỏi quân đội một cách ô nhục.”
Đùng Đùng Đùng —
Âm thanh phán quyết vang vọng bên trong Tòa án Tối cao Quân sự tĩnh lặng. Ngay khoảnh khắc đó, hội trường vốn im ắng bỗng trở nên náo loạn.
Leonardo Blaine, với hai tay bị trói bằng còng tay ma thạch, chỉ nghiêng người ngồi hờ hững trên ghế ở trung tâm phòng xử án, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bục thẩm phán với đôi mắt đỏ ngầu.
“Không thể nào… Đội trưởng, mau nói gì đi chứ. Nói không phải đi, nói là vì bảo vệ chúng tôi nên mới làm vậy đi!”
Từ phía sau, anh nghe thấy tiếng hét của những người đồng đội, nhưng anh không đủ can đảm quay đầu lại nhìn.
Tiếng gào thét của ai đó, tiếng ồn ào hỗn loạn khi những người lính từng là đồng đội giờ chặn đường và đàn áp thuộc hạ của anh, thậm chí cả những tiếng cười giễu cợt thầm lặng hướng về phía anh – tất cả như xoáy vào màng nhĩ, khiến đầu óc anh tạo ra một cơn ù chói tai.
Các thẩm phán quân sự đứng lên, rời khỏi phiên tòa ồn ào như thể họ chẳng còn việc gì phải làm. Khi họ đi, ánh mắt Leonardo cuối cùng cũng rơi vào lá cờ khổng lồ của Đế quốc Raina Logia treo phía sau.
Anh đã từng đeo huy hiệu như thế, khoác lên mình chiếc áo choàng bảo vệ đế chế, xông pha qua bao chiến trường và hiểm nguy – nhưng thứ anh nhận lại chỉ là danh hiệu nhục nhã “Giải ngũ trong ô nhục vì không tuân mệnh lệnh”.
Leonardo bật ra tiếng cười cay đắng. Tất cả dường như trôi qua trong chớp mắt như một cơn gió thoảng thổi qua.
Ý thức anh như muốn trốn khỏi hiện thực, mọi giác quan dần tê liệt, âm thanh xung quanh vang lên ì ù. Cảm giác như không gian và bản thân bị tách biệt, rồi sau đó là tiếng ù tai xé màng nhĩ và một cơn buồn nôn trào lên.
Không thể chịu đựng thêm, anh đạp mạnh ghế đứng bật dậy. Chiếc ghế ngã ầm xuống, mọi người quay đầu nhìn về phía anh.
Leonardo thở gấp, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào lá cờ đế quốc khổng lồ trước mặt. Đối diện với nó, anh cảm thấy một nỗi phẫn uất không thể diễn tả trào dâng trong lòng.
“AAAAAAAAAA!”
Khuôn mặt anh từ tái mét chuyển sang đỏ bừng, những mạch máu nổi lên chi chít trên cổ. Tiếng hét điên cuồng của anh vang lên, xung quanh ngay lập tức bùng lên ngọn lửa khổng lồ. Ngọn lửa dữ dội như muốn nuốt chửng mọi thứ khiến tất cả mọi người trong phòng căng thẳng, lùi lại từng bước.
Anh gào thét đầy căm phẫn, vung tay đập phá khắp nơi để cố gỡ chiếc còng tay. Nhưng không những không mở được, mọi thứ xung quanh còn bị phá hủy tan tành.
“Ngăn hắn lại, ngăn hắn lại ngay!”
Theo tiếng hét của sĩ quan quân đội, những người lính canh xông vào bao vây anh ta. Nhưng ngọn lửa dữ dội cùng những tia lửa đen đáng sợ khiến họ không thể tiếp cận.
Ngọn lửa của Leonardo bùng cháy dữ dội nhưng chúng dường như bị hút vào đâu đó, lúc lớn lúc nhỏ. Chiếc còng tay đang hấp thụ năng lượng ma thuật mà anh phát ra.
Dù vậy, Leonardo vẫn khiến cơ thể bốc cháy, cơn thịnh nộ như xé nát nội tạng.
“Đm, sao chúng mày dám đối xử với tao như thế? Sao chúng mày dám?!”
“Các ngươi làm gì đó? Khống chế hắn ngay!”
Anh bộc lộ cảm xúc cay đắng về sự phản bội đau đớn từ đế quốc mà mình từng hy sinh bảo vệ. Nhưng trong người khác, anh chỉ là tội nhân ngang ngược không chịu khuất phục.
Theo lệnh của sĩ quan, những người lính chớp lấy thời cơ ngọn lửa suy yếu để xông vào Leonardo. Như thể chờ đợi điều này, anh dùng đôi tay bị còng để kháng cự điên cuồng với những đồng đội cũ.
Những cú đấm, cú đá liên tiếp, dù năng lượng bị hút hết nhưng vẫn bùng nổ dữ dội. Những luồng khí lạnh bốc lên, không khí nóng rực làm rung chuyển cả xung quanh.
Cơn gió mạnh nổi lên, ngọn lửa bốc cao, chẳng mấy chốc toàn bộ tòa án quân sự chìm trong biển lửa đỏ sẫm. Các ô cửa kính rung chuyển không ngừng rồi vỡ tan thành từng mảnh vụn như tro tàn.
Giữa căn phòng, đôi mắt vàng lấp lánh của Leonardo ánh lên ngọn lửa rực cháy, nhuốm màu đỏ như máu.
Ngay lúc đó, cánh cửa tòa án bật mở, hàng chục hiệp sĩ ồ ạt xông vào. Đó là Đội Cận vệ Hoàng gia, trực tiếp dưới sự chỉ huy của Hoàng gia Raina Logia, khoác trên mình bộ đồng phục trắng điểm xuyết huy hiệu thêu chỉ vàng và đỏ.
Các hiệp sĩ nhanh chóng tràn vào bên trong phòng xử án, chặn tất cả lối thoát và vây kín Leonardo. Tất cả họ đều được trang bị đầy đủ áo choàng và áo giáp nhằm chống lại các đòn tấn công thuộc tính hỏa, họ giữ tư thế phòng thủ, từng bước siết chặt vòng vây một cách nhịp nhàng như thể đã đoán trước được anh sẽ phản kháng.
Phía sau đội hình, người chỉ huy của họ – Đội trưởng Đội Cận vệ – bình tĩnh xuất hiện.
Trong không khí căng thẳng giữa Leonardo – kẻ đang thở gấp như con thú hoang bị dồn vào chân tường – và các hiệp sĩ, vị đội trưởng tiến lại gần vòng vây mà không chút do dự.
Dường như đã quen biết Leonardo, ánh mắt ông ta không rời đi, kiên nhẫn dõi theo hắn.
“Leonardo Blaine, đầu hàng đi”.
Ánh mắt và giọng nói của đội trưởng hoàn toàn trái ngược – lạnh lùng và băng giá như đang nói chuyện với một kẻ xa lạ.
Leonardo giật mình quay đầu lại, lập tức khiến toàn bộ đội hiệp sĩ, vốn đang giữ thế trận nghiêm ngặt, căng thẳng thêm một bậc.
Khóe miệng Leonardo méo mó trong phẫn nộ. Dường như anh cũng đã quen mặt vị đội trưởng này. Đôi mắt vàng của anh đỏ ngầu, tràn đầy sát khí khi nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Ánh mắt vàng như lưỡi kiếm quét qua khắp phòng xử án, chậm rãi như ngọn lửa sẵn sàng thiêu rụi tất cả.
Rồi anh bật cười khinh bỉ, giọng nói đầy hằn học:
“Nếu là ngươi, liệu ngươi có đầu hàng trong tình cảnh này không?”
Trước lời khiêu khích đầy mỉa mai của hắn, đội trưởng hiệp sĩ vẫn giữ nguyên ánh mắt vô cảm. Một lúc sau, ông ta mở miệng, giọng điềm đạm:
“Đây là mệnh lệnh của Hoàng đế.”
Một khoảnh khắc tĩnh lặng bao trùm.
Ngọn lửa hung hãn trong mắt Leonardo bỗng tắt như bị dội một gáo nước lạnh.
Khí thế dữ dội vụt tan biến. Gương mặt hắn dần biến dạng, tràn ngập sự chấn động và phẫn nộ. Leonardo nhìn chằm chằm vào đội trưởng hiệp sĩ với ánh mắt không thể tin nổi, như một kẻ vừa mất tất cả.
Vị đội trưởng điềm nhiên đón nhận ánh mắt ấy. Khi ngọn lửa trong mắt Leonardo đã tắt hẳn, ông ta khẽ gật đầu ra hiệu cho thuộc hạ bắt giữ.
Hàng loạt hiệp sĩ và binh lính, vốn đang do dự, lập tức xông tới. Họ quỳ gối, đè nén, và trói chặt Leonardo lại.
Dù toàn thân đã mất hết sức lực, đầu và vai bị đè ép xuống đất, Leonardo vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào những đôi chân của những kẻ đang đứng trên mình.
Đội trưởng hiệp sĩ, người đã chứng kiến sự kháng cự vô vọng của hắn, quay lưng bước đi như thể mọi chuyện đã kết thúc. Nhìn theo bóng lưng kẻ rời đi, Leonardo nở nụ cười đầy khinh miệt, lẩm bẩm một câu đầy sát khí:
“Dù ngươi có sống cả đời ngoan ngoãn như thế, cuối cùng cũng sẽ bị vứt bỏ như ta thôi.”
Những lời đầy hận thù, vị Đội trưởng Hiệp sĩ đoàn dừng bước trong chốc lát. Rồi ông quay lại, đối mặt với đôi mắt vàng ánh lên như tia chớp đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khoảnh khắc ấy chẳng kéo dài.
Chẳng bao lâu sau, ông quay người bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vừa đi về phía cánh cửa tòa án vừa lên tiếng:
“Chuyển Leonardo Blaine đến nhà tù Amphitrite.”
Nghe lệnh của Đội trưởng, vị sĩ quan quân đội vốn chỉ hô lệnh chế ngự bỗng lộ vẻ khó chịu. Dù là mệnh lệnh của hoàng gia, nhưng việc Hiệp sĩ đoàn Đế quốc can thiệp vào nội bộ quân đội khiến ông ta tỏ ra không hài lòng.
“Ngay bên cạnh đã có trại giam của quân đội, sao phải chuyển đến nhà tù Amphitrite làm gì?”
Đội trưởng Hiệp sĩ đoàn quay lại nhìn vị sĩ quan với ánh mắt đầy khinh miệt, đáp:
“Hắn ta đâu còn là quân nhân nữa, phải không?”
***
Chỉ huy Đội 11 của Lực lượng đặc nhiệm tinh nhuệ ArmSilver – Leonard Blaine, người anh hùng chiến tranh lừng danh của Đế chế.
Tin tức Leonardo Blaine bị trục xuất khỏi quân đội nhanh chóng lan truyền như sóng vỗ. Hắn bị đưa thẳng đến nhà tù Amphitrite nằm trên hòn đảo đầy đá gồ ghề với những con sóng mạnh. Đội 11 dưới quyền hắn bị giải tán tạm thời sau phiên tòa quân sự.
Vài tháng sau, anh được thả tự do nhưng không còn mang thân phận quân nhân. Trái với lo ngại của nhiều người rằng anh sẽ điên cuồng trả thù khi ra tù, Leonardo chỉ để lại vài tin đồn ngắn ngủi rồi biến mất không dấu vết.
Dù bị đuổi khỏi quân đội trong ô nhục, cả thế giới đều biết Leonardo Blaine là một pháp sư quyền năng. Hơn nữa, Đội 11 của anh từng là lực lượng hùng mạnh thường xuyên được điều động đến các vùng nguy hiểm, khiến các liên minh, công hội và tổ chức săn lùng anh trong suốt một thời gian dài.
Nhưng chỉ có những tin đồn về việc anh làm lính đánh thuê ở đâu đó, hay tham gia nhiệm vụ nào đó – toàn những nơi nguy hiểm và gian nan – chẳng ai có thể tìm ra.
Thỉnh thoảng có người kể rằng đã tận mắt nhìn thấy, nhưng chẳng ai biết đó là thật hay không.
Khi anh biến mất, Đế chế tiếp tục cuộc chiến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Họ liên tiếp mở các cuộc tấn công nhằm chiếm lại vùng lãnh thổ đã thua trận do Leonardo không nghe theo mệnh lệnh, gây ra vô số thương vong. Tuy nhiên, cuối cùng họ đã giành được chiến thắng mà không có bóng dáng người hùng, Đế chế phô trương sự uy tín với các nước láng giềng và xóa sổ hoàn toàn sự tồn tại của vị anh hùng sa đọa.
Tuy nhiên, Đế quốc không trục xuất anh ra, nhằm ngăn chặn quyền sở hữu năng lực ma thuật độc nhất vô nhị này rơi vào tay nước khác.
Thời gian trôi nhanh, vinh quang phai nhạt của người hùng chìm sâu vào dĩ vãng, và cái tên Leonardo Blaine dần bị thế giới lãng quên suốt 3 năm.
Đúng lúc người ta tưởng rằng dấu vết của anh đã hoàn toàn bị xóa sổ, những tin đồn yên bình như mặt hồ về anh bỗng dậy sóng lần nữa.
Bởi một động thái mới đã xuất hiện để săn lùng anh.
Cơn sóng ngày càng lớn, khiến cái tên ấy một lần nữa trỗi dậy trong ý thức mọi người.
Nhưng khác với trước đây, giờ đây cái tên ấy không còn là tên tuổi vinh quang của vị anh hùng nữa.
Anh đã được biết đến là tên pháp sư tàn ác điều chưa từng xảy ra trong quá khứ- kẻ không tuân lệnh cấp trên, phóng hỏa tòa án quân sự, làm nhục hoàng gia và dân chúng Đế quốc.
***
“Vậy là lần này lại để hắn trốn thoát rồi sao?”
“Đội trưởng, tên đó đúng là quỷ! Tất cả chúng tôi suýt nữa đã bị nướng chín bởi lôi kích!”
Hugo nhìn hai thuộc hạ báo cáo với bộ dạng lem luốc cháy xém, thở dài. Một người trong số họ tóc tai cháy rụi trông như vừa bị oanh tạc, thật thảm hại không thể tả nổi. Đây đã là lần thứ bao nhiêu rồi? Việc bắt được tên kia quả thực không dễ dàng gì.
Cau mày, anh tạm thời đảo mắt đi nơi khác, gạt bỏ vẻ mặt bực bội rồi lại hỏi hai người:
“Tình hình lúc đó thế nào?”
“Chúng tôi đã cảm nhận được khí lực của hắn, phong tỏa tất cả lối thoát gần đó và thành công tạo ra thế đối đầu. Nhưng… hắn lại một lần nữa phá vỡ vòng vây và trốn thoát.”
“Sau đó, chúng tôi đã dùng mọi thiết bị để truy vết dao động ma lực của hắn, nhưng lúc đó chẳng còn manh mối gì để đuổi theo nữa. Cứ như thể hắn đã biến mất không một dấu vết ngay tại chỗ vậy.”
“Biến mất không một dấu vết à…”
“Xin lỗi, thưa chỉ huy.”
Một thuộc hạ khác tóc dài búi cao, báo cáo ngắn gọn rồi cúi đầu. Cô ta là đội trưởng đội 8 thuộc tiểu đội 1 thuộc chi nhánh Trung ương của Hội đồng, một người không ai sánh bằng trong lĩnh vực cảm nhận và truy lùng ma lực. Ngay cả một thuộc hạ ưu tú như vậy cũng phải nói ra lời tự trách như thế, Hugo cũng thấy bực bội không kém.
Đoàn quân thuộc Hội đồng mỗi lần đều phái những pháp sư mạnh nhất để truy đuổi hắn, nhưng tên này bị xếp vào nhóm nguy hiểm cấp cao, mạnh đến mức áp đảo. Có lẽ cũng may mắn là mọi chuyện lần nào cũng chỉ kết thúc ở mức độ này.
Nhưng thế giới này luôn chỉ xem trọng kết quả.
Mệt mỏi xoa trán, ánh mắt Hugo chuyển sang đống tài liệu hỗn độn trên bàn. Nội dung trong đó chính là những bức thư thúc giục.
Sau một thời gian dài không bắt được Leonardo Blaine, những tiếng nói nghi ngờ năng lực của Hội đồng ngày càng nhiều, khiến các nghị viên kiêu ngạo cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, Hội đồng mà Hugo có rất nhiều nhiệm vụ đa dạng như duy trì trật tự xã hội của đế quốc, thực hiện các nhiệm vụ khác nhau… nên không thể mỗi lần đều tổ chức một đội quân chỉ để truy lùng tên kia được.
Hơn nữa, thời điểm này lại là giai đoạn đặc biệt xảy ra nhiều sự cố, ngay trước mắt hai người họ cũng không có thời gian nghỉ ngơi mà phải lập tức điều động đến các khu vực khác.
Hugo ngẫm lại những lần thất bại trong quá khứ, cuối cùng đi đến kết luận rằng nguyên nhân nằm ở sự chênh lệch về sức mạnh căn bản. Chỉ sau một tiếng thở dài, anh đã quyết định và đứng dậy khỏi ghế một cách chậm rãi, không tốn nhiều thời gian.
“Ta sẽ tự đi.”
“…Hả?”
Đội trưởng đội 3, người vừa nhăn nhó gọi tên kia là “ác quỷ”, tròn mắt kinh ngạc trước lời của Hugo.
“Đội trưởng sẽ tự đi ư?”
Hugo cầm chiếc áo khoác đồng phục treo trên giá, gật đầu nhẹ. Cử chỉ dứt khoát và nặng nề đó khiến đội trưởng đội 3 có chút rùng mình. Không khí trong phòng làm việc được bao quanh bởi khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ anh.
Cái lạnh đó đến mức khiến đội trưởng đội 3 quên mất những lời phàn nàn vừa rồi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp về kẻ sắp bị bắt.
Dĩ nhiên, anh ta luôn mong Hugo tự mình ra tay, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, tình hình dường như đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu Hugo đích thân đi, có lẽ tên kia sẽ không thể trở về nguyên vẹn. Hắn cũng không phải loại người dễ dàng đầu hàng.
Khoác áo xong, Hugo đeo lại đôi găng tay đặt trên bàn, cài nút cố định ở cổ tay. Trong lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của anh đã dán chặt vào cái tên trên lá thư yêu cầu.
Leonardo Blaine.
Ba năm trước, bị trục xuất khỏi quân đội, hắn trở thành một pháp sư thông thường. Theo luật đế quốc, tất cả pháp sư thông thường ở Raina Logia đều phải đăng ký vào hệ thống quản lý của Hội đồng. Luật này nhằm giám sát và kiểm soát những pháp sư mạnh có khả năng gây rối trong tương lai.
Nhưng ngay sau khi bị tước địa vị và được ra tù tạm thời, hắn đã biến mất. Hội đồng nhiều lần triệu tập hắn đến để đăng ký thông tin cá nhân, nhưng đương nhiên hắn không tuân theo. Mỗi khi có tin đồn về việc nhìn thấy hắn, Hội đồng lập tức truy lùng, nhưng khi đến nơi, hắn đã không còn ở đó.
Vì Leonardo Blaine từng thuộc quân đội đế quốc, thông tin của hắn gần như được bảo mật tuyệt đối. Và việc nắm bắt được nó vẫn là một bài toán chưa có lời giải đối với Hội đồng.
Dù nhiều pháp sư cấp cao của Hội đồng hợp sức truy đuổi, hắn luôn chiếm thế thượng phong trong các cuộc giao chiến, rồi đột ngột biến mất mà không kết thúc trận đấu. Không chỉ không thể đối đầu, hắn còn được đánh giá là có năng lực chiến đấu vượt trội hơn hẳn. Rõ ràng, hắn là một đối thủ cực kỳ mạnh.
Hugo, vị tư lệnh của Hội đồng đã nếm trải vị đắng này nhiều lần, luôn phải chịu đựng cái tên đó một cách khó chịu.
Dù muốn hay không, cái tên ấy đã ám ảnh anh suốt ba năm.
Giờ đây, Hugo nghĩ đã đến lúc nhổ tận gốc. Anh chăm chú nhìn vào tài liệu chứa thông tin cá nhân của hắn với ánh mắt lạnh lùng, rồi nhặt lên một bức ảnh trong đó, chậm rãi chà xát khuôn mặt trong ảnh.
“Chúng ta sắp gặp nhau rồi.”