“Không lẽ…”
Eunjo cảm nhận được bầu không khí trở nên ám muội vì giọng nói trầm thấp, nhanh chóng xoay người lại. Suho không mặc gì, nằm nghiêng nhìn lưng Eunjo, khi hai người chạm mắt thì anh cười.
Không được để bị nụ cười này mê hoặc. Nụ cười vô hại với khuôn mặt hơi sưng húp đã khiến cậu ‘lên bờ xuống ruộng’. Nếu gục ngã ở đây thì hai ngày nghỉ sắp tới cũng sẽ như vậy thôi.
Suho ôm Eunjo vào lòng, đặt cằm lên đầu cậu. Cánh tay dài quấn quanh người như trăn, nhưng lại quá cứng và mạnh so với trăn, dù có cựa quậy cũng khó thoát ra được.
Eunjo vừa tránh những bàn tay đang vuốt ve hông và lưng rồi trượt xuống những chỗ nhạy cảm, vừa luyên thuyên nói gì đó.
“Đi Disneyland không?”
Để bảo vệ ‘vùng dưới’, một nơi tràn ngập ước mơ và hy vọng đã bật ra, quá sức đối với một người cao gần 2 mét. Vì quá nổi tiếng nên nó bật ra. Cậu không biết địa điểm du lịch nào khác.
“Cậu muốn đi à?”
Suho vừa chớp mắt nhìn cậu vừa giả vờ buồn ngủ. Suho dụi mắt hỏi cậu có muốn đi không, rõ ràng là không hề hứng thú, nhưng nếu cậu bảo đi thì chắc chắn anh sẽ không từ chối.
Disneyland hay bất cứ đâu cũng được. Phải ra khỏi giường. Nhưng một khu vui chơi đông đúc có vẻ không giúp ích gì cho việc phục hồi thể lực đã cạn kiệt.
“Không, tôi sẽ tìm chỗ khác. Chờ tôi chút.”
Phải chọn một nơi có chủ đề như nghỉ dưỡng, chữa lành.
Eunjo vừa tìm kiếm vừa bận bịu chống đỡ những bàn tay cứ vén áo và sờ soạng. Cậu không thể tập trung vào màn hình điện thoại.
Suho kiên nhẫn chờ đợi một lát rồi bắt đầu ngồi dậy. Mỗi khi anh cử động, những chuyển động mềm mại của các cơ bắp được chia nhỏ lộ rõ trên da. Thật đáng sợ.
“Quyết định rồi! Dậy đi, ra ngoài thôi!”
Eunjo nhảy khỏi giường, vội vàng mặc quần áo. Eunjo né tránh ánh mắt phản kháng của Suho đang ngồi trên chiếc giường trống không. Không còn cách nào khác. Cứ đến ga rồi quyết định cũng chưa muộn.
Nghe cậu nói không có xe, Suho đòi thuê xe, Eunjo kéo tay anh đến ga. Suho khăng khăng đòi lái xe vì anh có bằng lái quốc tế.
Ki Su-ho đến từ một thiên đường với đường rộng thênh thang và mọi người thư thái, không hề biết gì về tình hình ở đây. Đường hẹp đến nghẹt thở dù có gập gương chiếu hậu lại và đi thật chậm, toàn ngõ ngách quanh co, lái xe ở Nhật Bản dễ bực mình và bỏ xe lại lắm.
Cậu không thích đi du lịch nên không nghĩ ra được chỗ nào đáng đến. Tự tìm kiếm trên mạng mãi cuối cùng cũng tìm được một suối nước nóng.
Dù sao thì anh cũng là người sống ở đây, cậu muốn anh có thể tận hưởng kỳ nghỉ của mình. Nhưng thực tế, Eunjo cũng là lần đầu tiên đến đó.
Ngồi trên tàu, Eunjo vừa nghe Suho nói chuyện không ngớt, vừa đặt khách sạn và tìm kiếm nhà hàng ngon.
“Cậu làm gì thế? Nói chuyện với tôi đi chứ, đừng cứ nhìn điện thoại mãi.”
“Thì anh đừng có im thin thít như thế chứ.”
Cả tuần suốt ngày nhắn tin, Suho không hề nói gì về kỳ nghỉ này.
Chẳng biết từ bao giờ hai người lại trở thành một đôi yêu nhau đến mức cảm động vì có thể ở bên nhau cả tuần như một bất ngờ. Kể cả tình yêu thế kỷ ngăn cách bởi Thái Bình Dương mà đột ngột như vậy cũng thấy khó chịu.
“Đi chơi qua loa cũng được mà, sao còn phải đi tàu làm gì.”
Vấn đề là cái ‘qua loa’ đó chỉ dùng để cắn, xé, nhai và tận hưởng cơ thể ai đó trên giường. Cứ chiều theo cái kiểu chơi qua loa đó thì Eunjo ‘đi tong’ mất.
“Dù sao cũng đi du lịch rồi, đi suối nước nóng đi.”
Eunjo cười như thể cậu thực sự muốn đi tham quan với Suho. Cậu chẳng hề hứng thú với du lịch hay Nhật Bản, dù đang làm việc ở Tokyo, nhưng đó là lựa chọn tốt nhất mà Eunjo có thể làm.
“Tôi đến từ Kona.”
À.
Ki Su-ho là người đến từ hòn đảo núi lửa. Hòn đảo mà đôi khi máy bay còn bị hoãn chuyến vì núi lửa phun trào.
Ở Mỹ có núi lửa nhưng không có hình ảnh người ta thích thú suối nước nóng nên cậu đã quên béng đi. Eunjo lộ vẻ lúng túng.
“Chúng ta xuống nhé?”
Suho nhìn Eunjo đang nói với vẻ bối rối, rồi nhét một chiếc bánh đang ăn dở vào miệng cậu.
“Thôi được rồi. Suối nước nóng cũng hay mà.”
Chẳng có gì suôn sẻ cả.
Cậu đã sống ở Nhật Bản được 5 năm rồi. Eunjo không thích đi du lịch hay ra ngoài, nên những ngày không có việc gì làm cậu thường ở nhà.
Sau khi đến Tokyo, sự tò mò về khu phố mới đã biến mất chưa đầy một tháng. Khu phố đó chẳng có gì thú vị hay đặc biệt cả.
Cậu còn sinh ra những hoang tưởng vô cớ, rằng mình là người xa lạ, là người bị kỳ thị. Cậu không muốn đi lung tung. Sự mệt mỏi từ công việc mà cậu phải cố gắng hết sức để vượt qua khiến cậu không còn thời gian để đến những nơi mới hoặc khám phá điều gì nữa.
Nơi đây không phải là nơi có những kỷ niệm đẹp hay những địa điểm hạnh phúc, nó chỉ là nơi để cậu tiếp tục công việc và cuộc sống, vì vậy cậu thờ ơ và cảm thấy thoải mái với điều đó. Nhưng cậu cảm thấy thật đáng trách khi đã sống ở đây 5 năm mà không tìm được một nơi nào tuyệt vời để dẫn ai đó đến.
Cậu cảm thấy mất tinh thần khi nghĩ suối nước nóng có nghĩa lý gì với Suho, người đến từ hòn đảo mà lịch trình bay tháng trước đã bị hủy hết vì tro bụi núi lửa, nhưng cậu không thể hiện ra ngoài. Eunjo cố gắng tỏ ra không có gì xảy ra và nói.
“…Mất khoảng một tiếng đấy. Ngủ đi.”
Eunjo ngả lưng ghế ra sau và nhắm mắt, vì cậu không muốn tỏ ra buồn bã trước khi khởi hành. Suho ngả lưng ghế theo cùng một góc và nói bên tai Eunjo.
“Có chắc suối nước nóng ở trong phòng không đấy?”
Eunjo nhắm mắt, nhưng khóe miệng cậu lại nhếch lên. Eunjo muốn chứng minh rằng đó không phải là do kỳ vọng vào ‘chuyện gì đó’ trong bồn tắm ở phòng, nhưng khi mở mắt ra, cậu lại quên những gì mình định nói vì biểu cảm mong chờ của Suho quá gần.
“Tôi sẽ không làm chuyện đó trong bồn tắm đâu.”
***
Phòng trải chiếu tatami thật là chó má.
Lần đầu đến Tokyo, vì giá rẻ nên chẳng biết gì đã thuê một căn nhà có phòng tatami cũ kỹ. Cả căn phòng toàn là côn trùng nhỏ hơn hạt gạo bò lúc nhúc. Dùng đủ loại thuốc diệt côn trùng và thuốc đuổi côn trùng của đủ các nhãn hiệu, suýt chút nữa thì con người bị tiêu diệt trước khi diệt được côn trùng.
Eunjo đứng giữa một nghĩa địa với xác côn trùng mắc kẹt giữa các khe hở của chiếu tatami, mặt mày thất thần. Việc loại bỏ xác côn trùng mắc kẹt giữa các khe hở cũng là một việc. Cậu đã có lúc bị cám dỗ muốn đốt sạch đi.
Dù có hút bụi bao nhiêu lần thì những mảnh vụn như rơm rạ vẫn bay ra. Lau nhà bằng khăn ướt thì phòng tatami ẩm ướt bốc mùi khăn chưa giặt. Vì sợ nấm mốc mọc trên sàn nhà ẩm ướt, cậu đã dùng máy sấy tóc sấy kỹ từng ngóc ngách của sàn nhà trong vài giờ.
Sau khi hai cái máy sấy tóc cháy động cơ, và cậu mua cái máy sấy tóc thứ ba thì cậu đã chuyển nhà. Đó là một ký ức ảm đạm.
Phòng tatami mà cậu nhìn thấy sau một thời gian dài không tệ đến thế. Eunjo bước vào phòng và hít một hơi thật sâu. Mùi rơm rạ mà cậu từng cảm thấy chỉ có mùi ẩm mốc giờ lại giống như mùi thảo mộc khô.
Liệu cậu có hạnh phúc trong cái phòng tatami chó má đó nếu có Ki Su-ho bên cạnh không? Không đời nào. Nếu cả hai cùng sấy tóc thì chắc là nhanh gấp đôi thật. Chắc chỉ bớt chó má đi một chút thôi.
Suho sải bước băng qua phòng, mở toang cửa sân thượng. Trên sân thượng nhỏ có một bồn tắm lộ thiên hình tròn. Bồn tắm lộ thiên khá sạch sẽ, có thể dùng ngay, chỉ có hai ba chiếc lá rụng từ cái cây khẳng khiu trồng trên sân thượng rơi vào.
Suho ngồi xuống bồn tắm đang trống nước với vẻ mặt mãn nguyện và mở vòi nước. Nước chảy ra ào ào.
“Giờ tắm à?”
“Phải làm tình ngoài trời vào ban ngày chứ.”
Eunjo hỏi về tắm, nhưng câu trả lời lại là tình dục, Eunjo dựa vào cửa sân thượng nhìn chằm chằm vào ‘chỗ đó’ của Suho với ánh mắt khinh bỉ. Đường nét lồ lộ đến mức xấu hổ đang rung rung. Eunjo lắc đầu nguầy nguậy.
Ngôi làng mà cậu đã nhìn thấy khi cùng Suho đi bộ đến khách sạn là một làng chài nhỏ, không có gì đặc biệt. Một bãi biển nhân tạo thô sơ có thể tắm biển và một nơi có khoảng mười chiếc thuyền đánh cá nhỏ neo đậu không xa nhau.
Dù không có gì tuyệt vời, Eunjo đã tưởng tượng ra những điều như đi dạo gần đó, ngắm biển và đi bộ dọc bờ biển. Cậu cũng đã tìm được một nhà hàng ngon.