Bird Strike - Chương 9

Cậu phải nói rằng anh đang nói gì vậy, trong khi cả hai đã làm tình bét nhè từ tuần trước, nhưng khuôn mặt Suho khi nói rằng hãy thân nhau hơn lại quá nghiêm túc, nên Eunjo đã lỡ miệng nói.

“…Anh nên nói trước mấy chuyện như này chứ.”

Eunjo nói thêm với Suho, người vẫn đang tỏ ra khó chịu vì có lẽ cậu đã ngủ với nhân viên cục quản lý xuất nhập cảnh.

“Tôi không ngủ với ai cả.”

Cậu không muốn làm hỏng khởi đầu kỳ nghỉ của Ki Su-ho.

Khuôn mặt Suho rạng rỡ khi nghe thấy giọng nói nhỏ bé của Eunjo và cười tươi. Eunjo cũng mỉm cười khi sắc mặt dễ đọc của Suho thay đổi.

Đợi vali ở băng chuyền, Eunjo đã nghĩ.

Mình có nên dành cả tuần tới với anh không, hay là không? Anh có gặp ai khác không? Hay là anh sẽ đến Hàn Quốc nhân dịp này? Có phải mình đang làm quá lên với một kỳ nghỉ mà anh đã xin để đi du lịch không? Nhưng trong tình huống này, chẳng phải rõ ràng là tại mình sao.

Sự chân thành bất ngờ của anh đã gây ra sự bối rối, làm quá tải đầu óc cậu.

Chiếc taxi chở phi hành đoàn đã rời đi. Suho đang đứng cạnh Eunjo, người đang nhìn theo chiếc taxi.

Anh đã ngoảnh mặt đi không chút do dự trước khi chiếc taxi chở đồng nghiệp của mình rời đi và thúc giục cậu nhanh lên. Anh dẫn đầu dù không có nơi nào để đi.

Eunjo đã đuổi nhân viên chăm sóc phi hành đoàn quay lại quầy khi đi theo sau Suho như vậy.

“Tôi không về nhà được cho đến khi 3592 cất cánh đâu. Bảo anh ấy cứ ở khách sạn đợi đi.”

“Không sao. Tôi đợi ở đâu đây?”

“Bảo anh ấy đợi ở sân bay á?”

Suho đang tự tin thể hiện một thái độ trơ trẽn rằng cậu đã bỏ chiếc taxi mà không có kế hoạch, và cậu phải tìm một nơi để anh đi.

Vào cái giờ gần 1 giờ sáng, không có nơi nào thích hợp để đi gần sân bay, và cũng không có trong sân bay. Cậu đã không nghe đến hết câu bảo anh cứ thoải mái đợi ở khách sạn. Ki Su-ho rất bướng bỉnh.

Eunjo nghĩ về một nơi mà Ki Su-ho có thể ở trong sân bay. Sân bay mở cửa 24/24, nhưng nhiều quán cà phê và nhà hàng đã đóng cửa vào giờ này.

Nhà ga quốc tế của sân bay Haneda cũng nhỏ, nên không có nơi nào thoải mái ngoài các khách sạn trong sân bay. Cậu không thể bảo anh đợi vài tiếng đồng hồ ở cửa hàng đồ ăn nhanh được.

Eunjo thường nghỉ ngơi trong phòng ngủ hoặc phòng chờ của nhân viên trong khu vực an ninh hoặc trong văn phòng nếu cậu muốn nghỉ ngơi, nên cậu lại càng bế tắc. Thật khó để đưa Ki Su-ho vào khu vực an ninh.

Có vẻ như văn phòng công ty sẽ tốt hơn vì anh là cơ trưởng của cùng một công ty mặc dù cậu không có cấp độ an ninh Haneda. Chỉ cần Ki Su-ho được thông qua là được.

“Anh cứ vào văn phòng đợi đi.”

“Thật á?”

Cả hai đi về phía lối vào không phải là nơi quẹt thẻ an ninh mà có bảo vệ đứng trực tiếp. Người bảo vệ đã cho Suho vào quá dễ dàng với bộ đồng phục cơ trưởng và thẻ nhân viên hãng hàng không, khiến cậu cảm thấy những lo lắng của mình thật vô ích. Anh dường như đã đi qua nhanh chóng mà thậm chí còn không đọc kỹ dòng chữ trên thẻ nhân viên.

Văn phòng nằm sau ba khúc cua ở một hành lang phức tạp như mê cung. Có một tin đồn khó tin rằng khu an ninh cố tình được tạo ra như một mê cung, và khi đi qua, cậu có thể thấy con đường bỗng dưng bị chặn hoặc phải mở một cánh cửa mà ai nhìn vào cũng biết là cửa văn phòng thì lại có cầu thang thoát hiểm. Và có những cánh cửa khi mở ra thì lại thấy bức tường.

Cấu trúc mà cậu có thể làm quen trong vòng một tuần trừ khi cậu bị lạc đường nghiêm trọng, nhưng Suho cứ nhìn quanh trong hành lang với những cánh cửa có hình dạng và màu sắc giống nhau kéo dài sang cả hai bên. Eunjo đã cố tình dọa anh.

“Đi theo toi cẩn thận đấy. Lạc đường là không tìm thấy đâu.”

Không đến mức đó. Sẽ không khó để tìm thấy lối vào nếu cậu lạc một chút.

Eunjo nói đùa, nhưng Suho có vẻ mặt nghiêm trọng đã tình cờ phát hiện ra sơ đồ gắn trên tường và nhìn chằm chằm vào nó như thể đang cố gắng ghi nhớ đường đi.

“Cái đó là giả đấy anh.”

“Sao người ta lại cho tôi vào đây nhỉ.”

Đúng là như vậy. Có rất nhiều điểm sơ hở trong khu an ninh. Cậu nghi ngờ không biết người bảo vệ khu an ninh sân bay đã nhìn thấy thẻ nhân viên của cơ trưởng hãng hàng không nước ngoài bao nhiêu lần, và làm thế nào mà họ lại cho qua chỉ với một cái nhìn lướt qua một chiếc thẻ có màu sắc và hình dạng xa lạ.

Chắc chắn là họ đã cho anh vào vì tin Eunjo, người thường xuyên qua lại và quen mặt họ.

Nếu cứ quen mặt thì cho qua thì không cần bảo vệ nữa rồi. Sẽ không có hồi kết nếu cứ tranh cãi.

Eunjo để Suho bên ngoài một lát và mở cửa văn phòng. May mắn thay, không có ai ở văn phòng vì việc làm thủ tục cho chuyến 3592 đã gần đến hồi kết. Hôm nay chỉ có Boyun và Eunjo đến làm vào giờ này.

Cậu dọn dẹp sơ qua trên bàn và kéo ghế ra cho anh. Suho ngồi vào chỗ của Eunjo và quan sát bàn làm việc một cách tò mò, Eunjo mang nước ép đến và bị Suho ôm eo.

Sự chào đón nồng nhiệt tràn đầy sự dịu dàng đã tan thành từng mảnh trong giây lát.

“Bỏ tay ra.”

“Trong văn phòng có CCTV không?”

CCTV chỉ chiếu vào lối vào văn phòng và tủ đựng tài liệu, chứ không có chiếu vào bên trong nơi có bàn làm việc của nhân viên. Tuy nhiên, Eunjo đã ngậm miệng khi nhận ra ý định của anh.

****

“Không có chỗ nào muốn đi thử à?”

“Không hẳn. Chắc cũng không khác Seoul là mấy.”

Suho nói một cách thờ ơ, tay anh luồn vào bên hông áo phông. Bàn tay to lớn, có đường cong rõ ràng vuốt ve bụng phẳng lì của Eunjo, rồi từ từ trượt lên trên.

Eunjo cố lờ đi, dù biết anh hứng thú với những thứ khác hơn là du lịch. Phải ra ngoài, đi đến bất cứ đâu.

Suốt 3 ngày liền, Eunjo đều tan làm và đi làm từ phòng khách sạn của Suho. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của Eunjo vọng trong hành lang, Suho đã mở cửa chào đón. Lại còn nhiệt tình nữa.

Hôm kia, định đi làm thì bị bắt ngay trước cửa, bị lột mỗi quần và phải chịu nhục nhã khi bị ‘ăn’ bằng miệng. Suốt buổi đi làm, chân cứ run rẩy như hươu con mới sinh.

Khi trở về khách sạn sau một ngày làm việc mệt mỏi, Suho đã đợi sẵn. Suho không đi đâu đặc biệt. Chỉ thỉnh thoảng ra ngoài khi Eunjo đi làm. Mà đó cũng là để mua đồ lót, tất cho Eunjo vì cậu bảo không có đồ để thay, và bảo cậu “Mau đến đây ngay!”.

Nhìn đống đồ lót được bày ra như triển lãm trên giường, toàn loại lưới với màu hồng huỳnh quang, Eunjo định quay lưng bỏ đi thì bị tóm lấy gáy. Suho nhất quyết mặc cái quần đó cho cậu, rồi dùng ngón tay kéo rộng ra và xâm nhập. Thậm chí lời cầu xin đừng cởi ra cũng bị phớt lờ.

Cứ thế, 3 ngày trôi qua, Eunjo bị cuốn vào công việc và tình dục cả ngày lẫn đêm, cuối cùng cũng đến 2 ngày nghỉ. Cậu cảm động vì cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, nhưng vì là đêm trước ngày nghỉ nên đêm qua Ki Su-ho còn quái gở hơn bình thường.

Eunjo hối hận vì đã nghe theo bản năng như chó Pavlov, đến thẳng phòng khách sạn của Suho thay vì về nhà. Nằm sấp đấm vào giường thì chỉ phát ra tiếng bông bị đánh, thật vô nghĩa.

Eunjo luôn nghĩ Suho chỉ làm theo ý mình, nhưng nhìn cách anh chẳng hề thương xót đêm qua, cậu nhận ra bình thường anh vẫn còn nương tay. Eunjo chìm vào giấc ngủ như ngất đi. Một đêm vất vả.

Eunjo xoay người, quay lưng lại với Suho và thở dài khe khẽ. Cậu cố tránh né, quay lưng lại và nhích người ra xa, bàn tay vô định lang thang trong áo cũng tự nhiên rút ra.

Khi cử động mạnh, Eunjo nhăn mặt vì cảm thấy đau nhức khắp người.

Vùng da thịt bên trong mông chỉ cần chạm vào thôi cũng thấy rát. Cảm giác nóng rực không hề dịu đi. Vẫn còn cảm giác căng tức và nặng nề. Ngay cả khi áo phông cọ xát, đầu nhũ hoa cũng nóng bừng.

Hơn hết, buổi sáng thức dậy mà ‘chim nhỏ’ không hề cương cứng. Eunjo cẩn thận luồn tay vào trong quần thể thao để kiểm tra bằng xúc giác. Hoàn toàn không có phản ứng.

Mình không phải là người vô lễ như vậy, cậu nghĩ. Cũng có những ngày mệt mỏi thì ‘chào buổi sáng’ qua loa, nhưng chưa bao giờ bỏ qua cả.

Eunjo nhìn xuống ‘chim nhỏ’ im lìm như chết và nghĩ.

Không được, không thể tiếp tục thế này.

Suho lại dính chặt vào lưng cậu, dùng ngón tay miết dọc cột sống, đếm từng đốt một.

“Dù có đếm kỹ đến đâu thì cũng không khác những gì anh đang có đâu.”

“Hình như hơi cong đấy.”

“Chắc là do tôi cứ nhấc mông lên khi ‘địt’ thôi.”

Nếu không phải do tư thế đó thì không có lý do gì cột sống lại cong cả. Eunjo cộc cằn đáp lại những lời vô nghĩa của Suho, Suho kéo eo cậu lại, dính chặt vào người không một khe hở, rồi ghé môi vào gáy cậu nói.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo