Bird Strike - Chương 17

Eunjo đã định ngăn anh lại, nhưng vì Suho đã mở toang ngăn kéo một cách thô bạo nên cậu đã từ bỏ. Dù sao thì cũng không có thứ gì hào nhoáng như chiếc quần lót lưới màu hồng huỳnh quang mà Ki Su-ho đã mua và bắt cậu mặc cách đây không lâu, và cậu cũng không có đồ lót nào khác để giấu.

Suho chọn một chiếc quần lót cotton màu xám từ giữa những chiếc quần lót đơn điệu, không màu sắc và lấy nó ra.

“Cái này chắc gợi cảm lắm đấy.”

Nó không gợi cảm chút nào.

Chiếc quần lót cotton màu xám đơn giản, không có hoa văn nằm trong hộp đồ lót có hai chiếc màu trắng, xám và đen. Cậu đã chọn một chiếc mà không nghĩ gì, nhưng sau đó cậu hầu như không bao giờ dùng đến những chiếc trừ màu đen nên cậu đã mua một hộp có ba chiếc màu đen. Vì vậy, đó là một trong hai chiếc quần lót cotton màu xám duy nhất trong nhà cậu.

Có một lý do chắc chắn tại sao Suho lại chọn cái quần đó là gợi cảm. Quần lót màu xám dễ thấy nhất khi bị ướt. Nếu nó ướt một cách xấu hổ, màu sắc sẽ đậm hơn và cậu không thể giấu nó đi. Anh chắc chắn sẽ bắt cậu xuất tinh khi vẫn đang mặc quần lót.

Eunjo đã dần quen với sở thích và những gì đang diễn ra trong đầu Suho. Anh thích làm người khác xấu hổ.

Suho nhét chiếc quần lót màu xám vào túi quần sau. Sau đó, anh nói khi định đóng ngăn kéo quần lót.

“Cho tôi một cái đi.”

“Đừng có nói linh tinh.”

“Tôi không mang gì từ khách sạn ra cả nên không có quần lót.”

“Có cái mới kìa.”

“Cho tôi cái đã qua sử dụng đi. Để làm kỷ niệm.”

“Anh có vừa đâu.”

Eunjo đưa cho Suho đang đòi quần lót của mình dù thể trạng cả hai khác nhau một hộp quần lót mới trong ngăn kéo. Tình cờ có một cái cậu đã được tặng làm quà sinh nhật nhưng vì kích cỡ lớn quá nên cậu không mặc được.

“Sao cậu lại có quần lót mới mà không vừa với cậu chứ.”

Suho ngay lập tức nghiêm mặt lại, khiến cậu bỏ lỡ thời điểm để giải thích.

Suho im lặng đóng tủ quần áo lại. Eunjo chỉ bỏ qua vì cậu nghĩ rằng mình sẽ trông ngu ngốc nếu giải thích vì cậu không phải là kiểu người không thể vứt đồ và giữ lại quần lót của người khác.

Suho đi về phía cửa sổ ban công và mở toang rèm ra. Vì trời tối đen nên cậu không thể nhìn thấy gì cả.

Suho cầm bình tưới cây và phun nước vào chậu cây trầu bà đơn độc bên cửa sổ.

“Có vẻ như lá hơi khô rồi.”

“Cây giả đấy.”

“Vậy sao lại có bình tưới cây?”

“Thỉnh thoảng tưới để cho có không khí thôi.”

Đó là một trong những thói quen của Eunjo sau khi thức dậy.

Vì công việc nên cậu không có một lịch trình thường xuyên và giờ giấc ngủ giấc thức bị xáo trộn, nên cậu đã quyết định có những hành động nhất định mà cậu làm trước khi ngủ và ngay sau khi thức dậy. Giống như việc tẩy não cơ thể rằng đây là thời gian đi ngủ, đây là thời gian phải thức dậy.

Việc tưới cây ngay sau khi thức dậy, và khi cậu biến nó thành một thói quen, cậu đã không thể đối phó với việc tưới nước mỗi ngày và rễ cây chết vì thối rữa.

Vì vậy cậu đã chọn một cây trầu bà nhựa. Nó hoàn hảo để tạo không khí chăm sóc cây xanh trong căn phòng hoang vắng.

“Không có gì đặc biệt nhỉ?”

Suho lướt qua căn bếp không có gì đặc biệt và đi về phía phòng tắm.

Eunjo cười khi nhìn thấy Suho cau có vì bồn tắm nhỏ đến nỗi dù chỉ có một người ngồi vào cũng đã chật kín.

Cậu có thể nhìn thấu tâm can anh.

“Cho dù cái bồn đó có lớn bằng cả phòng cậu, tôi cũng sẽ không làm ‘chuyện đó’ trong đó đâu.”

“Nếu có một cái bồn tắm lớn bằng cả phòng thì suy nghĩ của anh sẽ khác thôi.”

Suho mở ngăn kéo bồn rửa mặt. Có đồ dùng tình dục trong đó, nhưng cả hai không hề ngần ngại gì.

Suho tỉ mỉ kiểm tra từng hộp gel và bao cao su được xếp gọn gàng trong ngăn kéo dưới bồn rửa mặt. Anh nghiêm túc như thể đang phân tích thành phần. Hầu hết đều là gel và bao cao su có mùi hương dễ chịu và không quá nồng.

Suho phát hiện ra một dương vật giả tự đứng thẳng như một cây cột ở phía trong hơn và nhặt nó lên.

“Cậu đã giấu bạn trai cũ ở đây này.”

Đó là một món đồ cậu đã quên mất sự tồn tại của nó. Eunjo bắt đầu biện minh với vẻ mặt khó xử khi nhìn thấy Suho nhặt nó lên.

“Tôi không dùng nó lâu rồi.”

“Cậu đã ngoại tình với nó trong khi đang hẹn hò với tôi à?”

“Không phải.”

“Nó có làm cậu thỏa mãn không? Chỉ với nó thôi á?”

Cậu đã không động đến nó kể từ khi gặp Suho, nên cậu đã quên mất sự tồn tại của nó.

Dương vật giả silicon mà cậu đã mua vì tò mò khi mới đến Nhật Bản có vẻ như có thể cố định trên sàn và sử dụng, nhưng để làm được như vậy, cậu phải ngồi xổm và di chuyển lên xuống, và nó đòi hỏi sức mạnh thể chất không hề nhỏ.

Không nói đến việc nó đau và khô rát vì cậu không quen với nó, chân cậu đã sắp nổ tung nên cậu đã dùng thử một lần rồi vứt xó mà không cảm nhận được gì. Nó đã xuất hiện trở lại ở đây.

Cậu đã định vứt nó đi, nhưng cậu không thể vứt nó đi trong khi vẫn còn gel bám vào, nên cậu đã rửa sạch. Khi cậu ngâm nó để rửa, dương vật giả silicon trở nên ấm hơn do nhiệt độ của nước ấm, và nó tạo ra một sự chân thực kỳ lạ.

Eunjo đã mân mê cái dương vật giả đã ấm lên và quyết định dùng nó trong bồn tắm, và quyết định không vứt nó đi. Cảm giác như ‘của quý’ thật có nhiệt độ cơ thể thật đến mức cậu đã quyết định sẽ không vứt nó, cho dù cậu có bỏ mặc nó ở sâu trong ngăn kéo bồn rửa mặt đi chăng nữa.

Eunjo lao vào cố giật lấy dương vật giả từ tay Suho, nhưng Suho đã nhấc tay lên cao trước, khiến cậu không thể chạm tới. Cậu nhón chân lên, nhưng Suho càng nhấc tay lên cao hơn.

Suho đẩy Eunjo vào tường và đưa dương vật giả ra trước mặt cậu và nói.

“Giải thích xem cậu đã chơi với cái này như thế nào đi.”

“Đó là người yêu cũ lâu lắm rồi nên tôi quên hết rồi.”

“Vậy sao cậu không vứt nó đi?”

“Tôi không biết tại sao nó lại ở đó nữa.”

Suho đã hôn cậu một cách ngắn gọn và nói trong khi môi vẫn đang chạm vào nhau.

“Cậu có thói quen nói rằng cậu không nhớ khi bị bất lợi đấy.”

“Thật mà.”

“Thử lại xem rồi cậu sẽ nhớ thôi.”

Eunjo khoác tay lên cổ Suho, người trở nên xấu tính hơn nếu anh muốn gì đó.

“Không phải người đàn ông đó mà là người đàn ông khác cơ.”

Suho ném cái dương vật giả silicon xuống bồn rửa mặt.

“Giờ thì chỉ cần mặc quần lót xám là được rồi.”

“Được cái gì mà được.”

“Mặc cho tôi nhé?”

Bàn tay của Suho đang ôm eo Eunjo và cọ xát vào người cậu nhẹ nhàng xoa bụng rồi từ từ trượt xuống dưới. Eunjo ước gì anh cởi quần cậu ra thì hơn vì da nhạy cảm của cậu bị đau vì cọ xát vào chiếc quần jean dày, nhưng Suho cứ tiếp tục chạm vào chỉ trên quần jean.

Anh còn cho tay vào sâu bên trong háng để chạm vào, nhưng cũng chỉ trên quần jean. Một chiếc quần lót mỏng không thể ngăn được kết cấu thô ráp của chiếc quần jean, và Suho dùng thêm lực để xoa bóp như thể đang nhào nặn.

Suho đặt tay lên khóa quần và hỏi.

“Hôm nay cậu mặc màu gì thế?”

“…….”

Trớ trêu thay.

Trớ trêu thay đó lại là màu xám.

Chiếc quần lót xám đã mất đi màu sắc ban đầu như mong đợi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo