Bird Strike - Chương 20

Thời điểm thật không tốt. Su-ho sắp phải đối mặt với chuyến bay kéo dài chín tiếng. Dù tinh thần của anh không dễ bị lung lay bởi những chuyện như thế này, nhưng vẫn phải cẩn trọng. Eunjo lo lắng nhất là Su-ho phải nghe những lời này trước chuyến bay.

Seungjin “ném bom” xong rồi biến mất vào cổng, bên trong khu vực xuất cảnh không có không gian yên tĩnh để trò chuyện. Bất cứ đâu cũng quá thoáng đãng, quá mở để cả hai có thể tâm sự riêng.

Su-ho đã nổi bật, giờ lại còn mặc đồng phục cơ trưởng nên càng thu hút sự chú ý. Không thể nào gây gổ tình ái đồng tính ngay giữa khu vực xuất cảnh được.

Eunjo vội vàng đảo mắt tìm một nơi yên tĩnh. Gần đó có nhà vệ sinh và phòng cho con bú. Dù là không gian kín nhưng không phù hợp, Eunjo ra hiệu cho Su-ho đi theo mình.

Đi xuống bằng thang cuốn nằm chếch về phía bên trái của khu vực mua sắm miễn thuế trung tâm ở tầng 3, khu vực xuất cảnh, có một vài cổng mở nơi phải di chuyển bằng xe buýt limousine đến máy bay. Đó là những cổng ít được sử dụng cho các chuyến bay thường lệ.

Khi Eunjo tiến lại gần, thang cuốn đang dừng bỗng khởi động trở lại do có người đến gần. Việc thang cuốn dừng cho thấy dường như hiện tại không có ai sử dụng khu vực này.

Xuống đến nơi, trừ ánh sáng khẩn cấp thì đèn cũng tắt hết, không có ai trên những chiếc ghế chờ trước cổng.

Vì nghĩ rằng cần phải nói chuyện, Eunjo đã dẫn Su-ho đến một cổng trống không, nhưng chính cậu lại không biết phải nói gì. Dù muốn bào chữa, Eunjo thậm chí còn không hiểu rõ ý nghĩa lời Seungjin nói.

Cậu tự hỏi, “Mình có thực sự gặp gỡ hai người cùng một lúc không nhỉ?” Ngay cả khi có, Im Seungjin cũng không thể biết chuyện riêng tư của cậu.

Nhưng những điều đó không quan trọng. Su-ho cần phải bay một cách thoải mái.

Trong lúc Eunjo đang lựa lời để nói, Su-ho đã lấy ra một chiếc phong bì từ túi áo khoác và đưa cho Eunjo. Nhận phong bì của hãng hàng không, Eunjo quên cả những lời định nói.

Mở ra, bên trong là vé máy bay. Một vé đã được đặt cho hành trình từ Haneda đến Kona.

Thứ Năm, tên hành khách in trên vé là Woo Eunjo.

Cậu chớp mắt và xem lại ngày, tự hỏi liệu có phải anh đang muốn cậu đi cùng ngay bây giờ không. Su-ho cũng có xu hướng hành động bộc phát. May mắn thay, ngày khởi hành là vào tuần tới.

Eunjo nhìn chằm chằm vào tấm vé một lúc rồi nói.

“Cái này thật hả?”

“Chứ giả chắc?”

“Công việc của tôi thì sao?”

“Cậu được nghỉ mà.”

Su-ho thậm chí còn nhớ rõ lịch nghỉ mà Eunjo cũng chẳng nhớ nổi. Vì Eunjo thấy phiền khi Su-ho cứ hỏi đi hỏi lại khi nào cậu được nghỉ, nên đã gửi cho anh lịch trình một tháng, không biết anh đã xem nó bao nhiêu lần mà Su-ho thuộc lòng lịch trình của Eunjo.

“Nghỉ hai ngày rồi đi Hawaii á?”

Eunjo hỏi với vẻ ngớ ngẩn.

“Xin nghỉ phép thì càng tốt.”

Su-ho nói như không phải chuyện của mình, mắt nhìn đi chỗ khác, Eunjo hơi cau mày vì bực. Anh ta cứ làm theo ý mình. Việc đột nhiên bảo là sẽ ở Nhật Bản một tuần cũng là vào ngay ngày cậu vừa đến.

“Đột nhiên xin nghỉ phép…”

Cậu có thể xin. Số ngày phép chưa dùng còn dư quá trời. Cứ vứt đi chẳng tiếc. ANL sẽ tự xoay sở.

Su-ho dang rộng hai tay lên tựa lưng ghế, ngón tay gõ gõ vào đó. Trông anh có vẻ thoải mái nhưng lộ rõ vẻ nôn nóng. Eunjo lại một lần nữa xem kỹ tấm vé trên tay.

Eunjo cứ nghĩ Su-ho sẽ nổi giận vì lời vớ vẩn của Seungjin, nhưng Su-ho lại làm cậu bối rối theo một nghĩa khác. Dù sao thì việc anh báo trước một tuần cũng là điều đáng cảm ơn.

Không nhìn vào mắt anh mà chỉ nhìn ra xa ngoài cửa sổ, Eunjo nắm lấy một bàn tay của Su-ho và nói.

“Tôi sẽ thử xin nghỉ phép.”

Su-ho di chuyển bàn tay đang bị nắm lấy và đan các ngón tay vào nhau. Những ngón tay to lớn và thô ráp lồng vào giữa các ngón tay của Eunjo.

Cảm giác không vừa vặn cũng có, nhưng Su-ho vẫn nắm chặt tay và giả vờ như vừa khít. Các ngón tay của Eunjo bị ép đến mức đau điếng.

Eunjo nhìn chằm chằm vào bàn tay đang lồng vào nhau, còn Su-ho thì vẫn nhìn về phía trước. Dù không có ai ở đây nhưng cũng chẳng có góc chết nào của CCTV. Chẳng có gì tốt nếu lỡ phải lòng nhau ở đây cả.

“Nếu tôi không đi thì anh định làm gì với vé?”

“Định nhờ chuyển đến cổng.”

“Định Quảng cáo chắc ?”

“Muốn quảng cáo đấy.”

Su-ho nói với giọng chân thành tột độ.

Nhìn cách Im Seungjin hành xử thì quảng cáo cũng chẳng có gì tệ. Eunjo hỏi câu hỏi nhẹ nhàng nhất trong số những điều cậu tò mò.

“Anh không giận à?”

“Tôi được phép giận hả?”

Su-ho quay sang nhìn Eunjo, mặt anh tiến lại gần. Vẻ mặt Su-ho nặng trĩu. Vẻ mặt mà Eunjo đã thấy trước Seungjin không phải là ảo giác.

Eunjo vừa thấy may mắn vì anh đã kìm nén cơn giận, vừa nghĩ thà anh cứ nổi giận còn hơn. Đây là một phần mà cậu muốn làm rõ ít nhất một lần. Nếu anh nổi giận, cậu cũng có nhiều điều để hỏi.

Nhưng không phải bây giờ.

“Đi thôi. Bọn họ sẽ tìm cơ trưởng ddấy.”

“Mấy cái máy bay vớ vẩn.”

Eunjo bật cười. Su-ho, người say mê máy bay hơn bất kỳ ai, lại nói như vậy, nghe cứ như thật lòng.

Trên thang cuốn đi lên, hai người buông tay nhau ra. Su-ho khẽ hỏi.

“Hôm nay mặc quần lót màu gì?”

Vì tinh thần của anh trước chuyến bay, Eunjo đã kìm nén tất cả những gì cậu muốn nói và muốn hỏi, giờ cậu nhìn anh với vẻ cạn lời.

“Cái anh mua cho tôi.”

Cái quần lót mà Su-ho đã mua cho cậu chỉ có mỗi cái màu hồng lưới. Hơn nữa còn bị cậu mặc gượng ép để làm tình, bị xé rách tả tơi rồi cậu vứt vào thùng rác. Đó là nói dối.

Không biết Su-ho đang tưởng tượng gì mà anh không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

“Giờ đi Hawaii luôn không? Khoang lái còn ghế phụ.”

Su-ho hỏi một cách chân thành.

Eunjo tha thiết cầu xin Boyun đổi ca nghỉ phép cho cậu. Dù không phải mùa cao điểm nhưng trưởng chi nhánh cũng có vẻ ngớ người khi nghe tin cậu đột ngột xin nghỉ. Nhưng vì bình thường ai cũng biết cậu làm việc hết mình nên trưởng chi nhánh đã chấp nhận với vẻ mặt không hài lòng.

Boyun bất ngờ nói cứ đi chơi thoải mái. Cô ấy còn đi cùng cậu đến trung tâm mua sắm để chọn quần áo mặc ở Hawaii. Eunjo định xem áo bơi dài tay của các nhãn hiệu thể thao, nhưng Boyun lại kéo cậu đến một nơi khác.

Cô ấy lựa hết bộ này đến bộ kia những bộ cánh hở hang và rối mắt mang đậm phong cách gay ở một cửa hàng kỳ lạ. Có những bộ đồ bơi khiến cậu nghi ngờ liệu đàn ông có thể mặc được không.

Cứ mỗi lần Boyun đưa cho cậu một món, Eunjo lại cẩn thận treo nó lại lên móc áo và dẹp nó khỏi tầm mắt, nhưng cậu không thể làm ngơ trước ánh mắt kỳ lạ của nhân viên cửa hàng.

“Ít nhất cũng phải mặc thế này chứ. Đi nghỉ dưỡng mà.”

“Mặc thế này ở Ibiza cũng bị bắt vì tội làm ô uế thuần phong mỹ tục đấy.”

“Vậy cái này thì sao?”

Vải vóc cứ ngày càng ít đi. Có vẻ như cô ấy không có ý định chọn cho cậu một món đồ tử tế. Eunjo bắt đầu có cảm giác rằng Go Boyun đang trả thù vì đã sẵn lòng chấp nhận cho cậu nghỉ phép.

“Thôi đi ăn cơm. Chỗ kia cũng bán nhiều đồ bơi mà.”

“Tôi đảm bảo chỗ đó còn lòe loẹt hơn.”

Về màu sắc và hoa văn thì có thể. Dù sao thì cũng chỉ là hình cây dừa, quả dứa hay hoa dâm bụt thôi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo