Bird Strike - Chương 22

“Đổi chỗ cao cấp cho Eunjo đi. Biết rồi chứ?”

Trưởng chi nhánh ban ơn nói rằng hãy cung cấp miễn phí một chỗ ngồi rộng rãi hơn một chút mà có thể mua có trả phí trong hạng phổ thông.

“Cậu ấy hạng thương gia mà. Có nên hạ xuống không ạ?”

“À, vậy à? Ồ, giàu có ha? Đi vui vẻ nhé!”

Trong văn phòng không còn trưởng chi nhánh, Eunjo cởi chiếc áo an toàn – có đường viền huỳnh quang – đang mặc và ném nó lên bàn làm việc của trưởng chi nhánh.

“Chỉ thế thôi á? Đồ khốn nạn… Giàu có. Phải cho thời gian tiêu tiền thì mới tiêu được chứ.”

“Nếu trưởng chi nhánh bị cướp máy bay khi đi công tác ở Hàn Quốc thì biết là ai làm nhé.”

“Những người khác có tội gì. Chờ chút thôi, tôi sẽ gần như giết hết rồi.”

“Gì cơ?”

“Cậu biết trưởng chi nhánh bị cao mỡ máu đúng không? Dạo này mỗi khi ăn cơm, ông ta toàn rủ tôi đi ăn ramen tonkotsu với há cảo chiên thôi. Chắc chắn luôn, lần khám sức khỏe này xem đi. Sắp tới rồi.”

“Ừ, cảm ơn.”

“Mà cậu đi ra không thấy à? Im Seungjin với Ki Su-ho, đang ở quán cà phê tầng 2 đó.”

“Không ra sảnh đến nên không biết.”

Có vẻ như Su-ho vẫn còn ở sảnh đến. Cậu đã bảo anh đừng đợi mà anh vẫn ở sân bay khiến cậu lo lắng.

“Không đi xem à?”

“Tôi bận. Cậu biết mà.”

“Không định đi phá đám à?”

Ki Su-ho đã nói rằng có thể gặp cậu ở sảnh đến, chẳng đời nào anh lại đợi ở đó với một người đàn ông khác, còn việc Im Seungjin tự ý bám theo là chuyện thường ngày ở huyện.

“Uống một ly cà phê thì có gì đâu. Cũng đâu có đi khách sạn.”

Nhìn Eunjo đang tập trung vào màn hình, Boyun vừa xoay bút vừa thử dò ý Eunjo.

“Mọi người uống một ly trà, ăn một bữa cơm, uống một ly rượu rồi đi khách sạn cũng là chuyện thường.”

Boyun vô tình khiến Eunjo, người đột ngột bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ ở khách sạn, cảm thấy cắn rứt. Thậm chí một người biết chuyện như cô ấy lại nói như vậy, Eunjo hoàn toàn không thể nhìn Boyun.

Trà, cơm hay rượu, tất cả đều là sau khách sạn. Thậm chí hoàn toàn ngược thứ tự.

“Ừ. Vậy thì đến lúc hai người đi khách sạn thì nói lại cho tôi biết nhé, tôi sẽ đi phá đám.”

Eunjo nói như không quan tâm và tập trung vào màn hình máy tính. Boyun đọc được ý chí không muốn nói chuyện nữa từ khuôn mặt cậu và nhún vai.

“Đừng có kìm nén rồi bùng nổ, cứ chạy ngay đến quán cà phê và đổ cà phê lên đầu Im Seungjin đi.”

“Căng thẳng quá thì ăn đồ ngọt đi. Đừng có rình mò xem ở đâu chiếu phim truyền hình buổi sáng nữa.”

“Lộ rồi hả? Định đi theo quay lại rồi xem đi xem lại mãi đấy.”

Hôm nay Boyun đặc biệt rảnh rỗi và buồn chán. Bởi vì công việc của cô ấy không liên quan gì đến máy bay chở hàng.

Ngược lại với bình thường, Eunjo bận đến không ngóc đầu lên được. Hiếm khi có ngày cả hai cùng bận.

Eunjo nghĩ rằng cậu muốn nhét bánh vào miệng Boyun để cô ấy im lặng. Đây là một cơ hội tốt để cậu suy ngẫm về hành vi của mình khi Boyun bận rộn. Ngồi không bên cạnh một người đang làm việc chăm chỉ không phải là việc một con người nên làm.

“Tôi thật sự xin lỗi. Xin cậu đấy, im đi.”

Trong lúc Eunjo bận rộn làm việc thêm khoảng hai tiếng, cậu nhận được tin nhắn từ Su-ho rằng anh đang ở khách sạn.

Ngay khi đến giờ ăn trưa, Eunjo liền cởi cà vạt và nhét vào ngăn kéo bàn, khoác ngay chiếc áo khoác treo trên móc và rời khỏi văn phòng. Boyun, người đang chọn món và chờ cậu cùng ăn cơm, bĩu môi lộ rõ vẻ thất vọng.

“Cậu đi đâu vậy!”

“Tôi ra ngoài một lát thôi.”

“Cho tôi đi cùng với!”

Khách sạn của phi hành đoàn hôm nay là một khách sạn cách đó 30 phút đi taxi, nên cậu có thể dành khoảng 30 phút với Su-ho. Cậu phải trực tiếp nói với anh rằng họ không thể ở bên nhau tối nay và có thể không thể đi vào ngày mai nếu có chuyện gì xảy ra.

Không phải là không thể đi, nhưng cậu muốn đề phòng trường hợp xấu nhất. Vì cậu không thể ôm Su-ho đang thất vọng nếu cậu báo tin qua điện thoại.

Thực ra, điều khiến cậu bận tâm nhất là việc cậu đã không đáp lại lời yêu cầu gặp mặt ở sân bay.

Xuống taxi, Eunjo soi mình vào cửa sổ khách sạn. Bên trong áo khoác là chiếc áo sơ mi đồng phục, nhưng nếu tháo cà vạt ra thì nó chỉ là một chiếc áo sơ mi trắng cứng đờ, nên nếu không biết thì cũng không sao. Mái tóc rối bù vì gió đã trở nên ổn thỏa sau khi cậu vuốt lại bằng tay.

Tuy nhiên, Eunjo không thể đến gần khách sạn mà cậu đã quen thuộc và dừng lại.

Là Im Seungjin.

Seungjin dường như đã quyết tâm cứ vướng víu trước mắt Eunjo hôm nay, anh ta đã liên tục xuất hiện ở sân bay và giờ lại còn đến tận khách sạn.

Chuyện đó có thể xảy ra. Đây là khách sạn có cơ sở vật chất sạch sẽ nhất gần sân bay.

Lý do anh ta đến khách sạn không thể nào là vì Ki Su-ho được.

Họ không nói với nhau, nhưng giữa họ có một niềm tin ngầm. Tuy nhiên, có vẻ như sẽ chẳng có gì tốt nếu chạm mặt nhau, Eunjo tạm thời dựa vào một cái cột và quay lưng lại cho đến khi không còn thấy Seungjin nữa, sau đó cậu xác nhận Seungjin đã đi xa.

Cậu cảm thấy một nỗi hổ thẹn khó hiểu khi phải trốn tránh, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Eunjo lại hướng về phía khách sạn.

Lúc đó, Eunjo nhìn thấy một người đàn ông đi ra từ sảnh khách sạn. Là Su-ho.

Eunjo dừng bước và chớp mắt vài lần. Giống như vụ án giết người bằng insulin tuần trước, những tưởng tượng đáng ngại tiếp tục nảy ra trong đầu cậu. Cậu hy vọng không phải vậy, nhưng những sự trùng hợp cứ tích tụ và chồng chất lên nhau.

Lời của Boyun cũng hiện lên trong đầu cậu.

“Mọi người uống một ly trà, ăn một bữa cơm, uống một ly rượu rồi đi khách sạn cũng là chuyện thường.”

Cậu nghe nói họ đã uống trà hai tiếng trước, và chỉ trong chớp mắt hai người đã ở khách sạn. Có lẽ cậu nên xông vào và lật tung mọi thứ lên khi họ còn ở quán cà phê như lời Boyun nói để chuyện này không xảy ra?

Eunjo nghĩ rằng Boyun nên thực sự được thần nhập.

Không biết phải mở lời như thế nào ngay cả khi đứng đối diện nhau, Eunjo chỉ chờ Su-ho. Vẻ mặt Su-ho có chút lúng túng.

Thời gian cứ trôi đi trong lúc Eunjo chờ Su-ho lên tiếng. 30 phút là rất eo hẹp, và Eunjo không có nhiều thời gian để chờ đợi.

Eunjo lên tiếng trước.

“Tôi đến đây vì có điều muốn nói.”

Cậu định nói những gì mình muốn nói rồi rời đi.

” thấy rồi à?”

Tuy nhiên, Su-ho lại nói những điều khác. Đó là chủ đề mà cậu cố gắng né tránh.

“Thấy gì?”

“Đừng giả vờ không biết, là Im Seungjin.”

Không biết phải phản ứng như thế nào, Eunjo cố gắng cho qua một cách ngầu lòi.

“Thôi đi. Tôi không giận mấy chuyện đó đâu.”

“Sao lại không giận?”

Phản ứng lại với thái độ cứng nhắc của Su-ho như thể cậu đã nói sai, khiến Eunjo bực mình.

Su-ho đứng xiêu vẹo, mặc một chiếc áo phông cộc tay và quần thể thao không phù hợp với thời tiết. Nhìn Su-ho vừa ra khỏi phòng và tiễn ai đó đi, Eunjo lại có những suy nghĩ không hay.

Eunjo cố gắng gạt bỏ những tưởng tượng bẩn thỉu đang lấp đầy đầu óc cậu, và ngăn chặn những lời truy vấn đang chực chờ tuôn ra.

“Phải có quan hệ gì thì mới được giận à? Nói thẳng ra là mối quan hệ của chúng ta có gì đâu? Chỉ là ngủ với nhau vài lần thôi mà.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo