Bọ Trong Hổ Phách - Chương 21

Chương 21

Isaiah về đến nhà, cố gắng không nhìn xác chết ở cửa, thẳng tiến vào phòng ngủ. Cậu ngã vật lên giường, kết quả khẩu súng trong túi sau quần đâm vào eo. Cậu không kìm được mà chửi thề, ngồi dậy. Sau khi ném khẩu súng xuống đất, cậu lại nằm xuống.

Tâm trạng tệ hại. Nhắm mắt lại, chuyện xảy ra trong vườn lại hiện lên trong đầu trong vô thức. Gilman vừa chửi rủa vừa điên cuồng vung tay, thoáng chốc đã yếu ớt ngã xuống, mắt trợn trừng nhìn vào hư không, cảnh cuối cùng đó mãi không phai.

‘…Không, không đúng.’

Dù bắt đầu từ Gilman, nhưng cuối cùng đọng lại trong tâm trí cậu lại là Bran. Cử chỉ anh bình thản chĩa súng vào ngực Gilman, ánh mắt lạnh lùng khi nhìn xuống xác chết nằm dưới đất. Và cả…

‘Isaiah.’

Biểu cảm của anh khi đưa tay về phía mình.

“…”

Không thể chịu đựng được nữa. Isaiah từ giường bước xuống, đi nhanh về hướng phòng tắm. Cậu muốn tắm rửa, có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn.

Nhưng khi nhìn thấy bản thân trong gương phòng tắm, tâm trạng càng tệ hơn, lần này là vì nguyên nhân khác. Quá xa lạ. Từ màu da đến chiều cao, vóc dáng, khuôn mặt, tất cả đều xa lạ.

Trong lúc không để ý, đôi mắt trong gương đang chằm chằm nhìn mình. Đôi mắt với đồng tử to và đen khác thường. Đột nhiên, cậu nhớ đến cảnh cuối trong đoạn video Chester cho xem. Đôi mắt của Isaiah Cole bình thản nhìn vào ống kính CCTV. Ngay trước đó vừa giết ba người, nhưng lại có đôi mắt trong veo xinh đẹp đến khó tin. Giống hệt đôi mắt trong gương lúc này.

‘…Chết tiệt, lại nữa rồi.’

Thời gian trong phòng tắm không lâu nhưng đột nhiên cậu cảm thấy chóng mặt. Isaiah vặn núm vòi hoa sen, xoay sang phải. Chẳng mấy chốc, nước lạnh từ vòi xối xả đổ xuống. Isaiah dùng dòng nước mạnh hơn xối lên gương.

Sau khi tắm xong bước ra, tâm trạng vẫn không khá hơn. Isaiah để tóc nửa khô, nằm lên giường.

Có lẽ nước lạnh thật sự khiến đầu óc tỉnh táo hơn. Giờ nhắm mắt lại, hình ảnh Gilman không còn hiện lên mà thay vào đó là Bran. Anh thản nhiên rút súng, bắn vào ngực, biểu cảm lạnh lùng khi nhìn xuống xác chết thuộc hạ.

“…”

Anh ta là một tên xã hội đen, điểm này cậu rất rõ. Anh từng dùng súng chĩa vào cậu, còn yêu cầu cậu bắn súng trong căn hộ ở trung tâm thành phố không có bất kỳ biện pháp cách âm nào. Cử chỉ và lời nói của anh ta trái ngược với cách nói chuyện tao nhã, từng câu từ tràn đầy sự áp bức, giống mệnh lệnh tự nhiên hơn lời yêu cầu.

Nhưng mà…

‘Isaiah.’

Anh ta có biết không? Khi đưa tay về phía cậu, biểu cảm của anh đã như thế nào. Rõ ràng là người lạnh lùng nhìn xác chết như vậy. Trong chốc lát lại trở nên dịu dàng. Là để an ủi cậu đang hoảng loạn sao? Bran cứ thế dùng giọng nói ôn hòa hơn bình thường, dịu dàng gọi tên cậu.

Đáng lẽ cậu phải cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với một người có thể thay đổi biểu cảm trong chớp mắt như vậy. Đáng lẽ phải khiến người ta rùng mình nhưng sự thật lại không phải vậy. Ngược lại cậu còn cảm thấy vui mừng. Vừa giết người trước mắt cậu, còn là giết thuộc hạ của chính mình, một người lạnh lùng vô tình như vậy. Thế nhưng anh lại dịu dàng với cậu như thế, điều này không khỏi khiến cậu cảm thấy vui mừng và may mắn.

Điều này thật khiến cậu thấy sợ hãi. Quả nhiên, cậu tự cảm thấy bản thân thật không bình thường. Dù là Isaiah Cole, hay Isaiah Diaz, rõ ràng đều không bình thường. Vì vậy mới lộ ra biểu cảm không phù hợp với hành động, cảm nhận được cảm xúc không phù hợp với tình huống. Giống như một bệnh nhân tâm thần vậy.

Nhưng cậu không định nói với Bran về tình cảm không bình thường này của mình. Dù sao người Bran cần là Isaiah Cole. Isaiah Cole mới có ích với anh. Dù anh thật sự có cảm tình với cậu, thì nhân vật chính của thứ tình cảm đó cũng nhất định là Isaiah Cole. Isaiah Diaz vô dụng tốt nhất nên biến mất càng sớm càng tốt.

Vì vậy, cậu không muốn làm chuyện vượt quá giới hạn, cũng không muốn tham lam. Cậu chỉ muốn nhanh chóng trở lại thành Isaiah Cole, muốn giúp đỡ Bran. Như vậy là được rồi…

Một hồi suy nghĩ làm cơn buồn ngủ ập đến, Isaiah không biết từ lúc nào đã chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Isaiah biến thành một đứa trẻ. Cụ thể mấy tuổi không rõ, chỉ có thể suy đoán từ đôi giày trên chân. Đó là một đôi giày da đánh bóng loáng, trên khóa giày trang trí đồ trang sức lộng lẫy, loại hàng cao cấp này chỉ mặc khi còn ở trong ngôi nhà đó. Lúc đó cậu còn được gọi là Cleveland, cha mẹ nuôi coi sự tồn tại của cậu là sự cứu rỗi.

Isaiah nhỏ đang ở trong vườn, ngồi xổm dưới gốc cây lớn mà khóc. Đột nhiên, có thứ gì đó “rơi” xuống đầu cậu. Trời sắp mưa sao? Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời vẫn trong xanh, tương phản rõ rệt với khuôn mặt buồn bã của đứa trẻ.

Lúc này, lại có một giọt nước to “rơi” xuống trán đứa trẻ. Cậu dùng ngón tay lau lau, chất lỏng màu vàng óng chảy ra. Lúc đó cậu không biết đó là nhựa cây thông mà mình đang ngồi dưới gốc, chỉ tưởng là mật ong. Màu vàng nhạt như mật ong, sánh đặc, nếm thử có vị ngọt đậm.

Lúc này, đứa trẻ mới phát hiện xung quanh gốc cây mình đang ngồi đầy mật ong. Cậu vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa có chút kinh ngạc, lắc lắc đầu. Hóa ra mật ong lại từ trên cây rơi xuống như vậy.

Đúng lúc đầu ngón chân đứa trẻ tích tụ một vũng mật ong nhỏ, dù chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng cũng đủ để thu hút côn trùng. Bị hương thơm ngọt ngào của nhựa cây hấp dẫn, lũ côn trùng bất chấp tất cả lao vào thế giới vàng óng trước mắt. Nhựa cây sánh đặc quấn lấy chân lũ côn trùng, chúng nhận ra không thể dễ dàng thoát thân và bắt đầu giãy giụa, nhưng cạm bẫy đã hình thành không thể thay đổi.

Đứa trẻ nhìn thấy những con côn trùng nhỏ bé đang giãy giụa để sinh tồn, trong lòng dâng lên lòng thương cảm, đưa ngón tay vào vũng nước. May mắn thay, một con côn trùng gắng sức bò lên ngón tay cậu, tiếp đó lại một con, lại một con. Trong chớp mắt, lũ côn trùng xếp thành hàng, bò lên cánh tay và gáy đứa trẻ, thậm chí bò lên cả mặt.

Cảm giác ngứa ngáy khắp người khiến đứa trẻ cố gắng phủi bỏ tụi côn trùng, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được, thậm chí không phát ra được âm thanh. Dù có hét thế nào, trong cổ họng như bị bịt kín, chỉ có âm thanh vang vọng trong cổ họng.

‘Cứu tôi với, ai đó giúp tôi với.’

Dù vậy, cậu vẫn dốc hết sức lực hét lên trong vô thanh.

_______

“Này.”

Cảm giác bị chạm vào má khiến Isaiah bật mở mắt. Chưa thể lập tức tỉnh táo, tầm nhìn mờ ảo đầy màu vàng óng. Không phải vũng nước trong giấc mơ, mà là màu vàng sâu hơn, đậm hơn. Bị mắc kẹt trong đó mà không ngừng giãy giụa…

“Côn trùng…”

“Hả?”

“Trong mắt anh có côn trùng…”

Bran nghe thấy lời nói như mơ của Isaiah, hơi kinh ngạc mở to mắt.

“Quá đáng quá.”

Ngay sau đó, hắn khẽ mỉm cười.

“Đây chỉ là sắc tố lắng đọng thôi.”

Bran vừa nói, vừa vén mái tóc ướt nửa vời của Isaiah.

“Sắc tố lắng đọng…?”

“Ừ, giống như tàn nhang trên da vậy.”

Trong mắt có tàn nhang? Vốn chỉ cần nghĩ như vậy là được, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút đáng yêu. Isaiah vì vậy mà cảm thấy hơi tức giận, đúng thật là không thể cứu vãn.

“Nhân tiện, đây là mồ hôi à? Không có sốt.”

“Không phải… tóc chưa khô…”

“Vừa tắm xong à?”

“Ừ, có lẽ cũng đổ mồ hôi…”

Isaiah lẩm bẩm, lại nhắm mắt lại. Cậu muốn tiếp tục cảm nhận bàn tay đang vuốt ve trán mình. Ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình đang làm nũng, chỉ muốn mượn cớ chưa hoàn toàn tỉnh táo để tận hưởng thêm chút đãi ngộ khó tin này.

Bàn tay Bran rất lớn, và ấm áp hơn tưởng tượng. Tại sao ban đầu lại nghĩ mọi thứ của người đàn ông này đều lạnh lùng nhỉ? Thật ra anh có bàn tay ấm áp như vậy…

Nội dung giấc mơ đã không còn nhớ rõ, nhưng bàn tay vuốt ve trán an ủi kia quá ấm áp, Isaiah không nhịn được muốn khóc. Dù trong lòng nghĩ làm vậy không ổn nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi:

“Tại sao phải giết hắn…?”

“Ai, Gilman à?”

Bran lập tức hỏi lại. Isaiah không trả lời, mà mở mắt nhìn Bran.

“Ừm?”

Bran mỉm cười cúi đầu nhìn cậu. Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc chiếc áo gi-lê vừa vặn, lộ ra đường eo và biểu cảm vô tội đó khiến cảm giác điềm tĩnh thường ngày cũng biến mất, lần đầu khiến người ta cảm nhận anh và Chester thật sự cùng tuổi.

“Vì hắn nói lời khó nghe.”

Isaiah không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, dùng một cánh tay che mặt.

“Chỉ vì vậy…”

Nhưng cậu không thể nhịn được tiếng cười trào ra.

“Chỉ vì vậy.”

Bran cũng cười nhắc lại lời Isaiah.

“Chỉ vì vậy.”

Isaiah vẫn che mặt lẩm bẩm. Chi bằng nói Gilman quá ồn ào, cảm thấy sớm muộn Chester cũng sẽ nghe thấy nên mới giết hắn. Như vậy, cậu sẽ không cảm nhận được niềm vui không thể giấu giếm này, trái tim cũng không đập như muốn nổ tung.

“Hắn là thuộc hạ của anh mà.”

Cuối cùng buông tay xuống, nhìn Bran, Isaiah nói. Bran dùng tay nghịch mái tóc rối bù của Isaiah:

“Chỉ là thành viên băng Kalisz thôi. Ở đây không có thuộc hạ của tôi.”

“Samuel cũng vậy?”

“Samuel cũng vậy.”

“Tại sao? Hắn nghe lời anh như vậy.”

Isaiah hỏi vì không hiểu nổi. Bran lặng lẽ nhìn cậu, sau đó từ từ trượt đầu ngón tay đang vuốt tóc xuống, đi qua mí mắt, gò má, má, cuối cùng dừng lại ở môi.

“Vì tôi là nhân vật số hai của gia tộc Kalisz.”

Bran thì thầm bên tai, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi Isaiah.

“Nghĩ mà xem. Nếu tôi chỉ là một người bình thường, Samuel có nghe lời tôi không?”

“Ra vậy…”

Isaiah lẩm bẩm tùy tiện. Thực ra cậu cũng không biết mình đang nói gì. Cậu đã hoàn toàn bị thu hút bởi bàn tay Bran vuốt ve má và môi mình.

“Đúng vậy.”

Bàn tay vuốt ve môi trở nên thân mật hơn.

“Ra vậy…”

Isaiah khẽ gọi tên Bran.

“Bran.”

“Hửm?”

Anh cũng là một người đáng thương.

Isaiah rõ ràng muốn nói vậy. Không, cậu vốn định nói như vậy. Nhưng mà—

“Làm tình nhé…?”

Không hiểu sao, lời vừa thốt ra đã biến thành như thế.

“Không.”

Bran cười nói. Sự từ chối của anh ta quá dứt khoát, Isaiah thậm chí không kịp cảm thấy xấu hổ.

“Tại sao?”

“Tôi không muốn bị tố cáo.”

“Tố cáo?”

Tố cáo gì? Isaiah vừa chớp mắt, Bran đã dùng ngón tay véo môi cậu, giống như mỏ chim.

“Cậu mới mười tám tuổi.”

“Cái gì… không phải!”

Isaiah vội vàng đẩy tay Bran ra.

“Tôi mười chín tuổi rồi! Và đó không phải tôi, là Isaiah Diaz.”

Bran dường như hiểu ra gật đầu, nhìn Isaiah đang hết sức biện giải.

“Dù sao bây giờ là cậu.”

À… lại đến rồi.

Isaiah trong chốc lát cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ. Không, không phải sự quen thuộc. Vì cậu nhớ rõ lần nào đã từng có cảm giác này. Chính là chiều nay, nửa ngày trước, trước cái tủ kia.

‘Cậu thích màu đen?’

‘Tôi không thích… Không, chắc là tôi thích.’

‘Cậu không thích mà.’

Lúc đó cậu lần đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Cho đến tối qua Bran vẫn coi Isaiah Diaz như chiếc mặt nạ của Isaiah Cole. Thậm chí thẳng thắn nói cái anh cần là người bên trong, mau nhanh chóng tìm cách tháo mặt nạ ra.

Nhưng hôm nay… từ khi ở bệnh viện về, đôi lúc có cảm giác Isaiah Cole và Isaiah Diaz được đối xử riêng biệt.

Chẳng lẽ bác sĩ Ackerman khuyên như vậy? Như thế sẽ có ích hơn cho việc khôi phục trí nhớ ban đầu?

Dù nguyên nhân là gì thì cũng khiến người ta yên tâm hơn một chút. Vì từ nãy đến giờ, từ lúc Bran vuốt ve trán mình cậu đã luôn lo lắng. Chẳng lẽ say rượu nên mới như vậy? Ở nhà Cedric anh lúc nào cũng cầm ly rượu. Thế nên mới lo lắng không biết anh có phải vì say rượu mà nhầm cậu là Isaiah Cole, làm với cậu những việc nên làm với Isaiah Cole không. À, tất nhiên đối với Bran thì không phải nhầm lẫn, bên này thật sự là Isaiah Cole.

Nhưng anh thật sự cũng biết rõ cậu là Isaiah Diaz. Điều này thực khiến người ta yên tâm, còn vô cùng vui mừng. Vui mừng đến mức không thể dùng lời lẽ để diễn tả.

Đang định dùng tay che đi biểu cảm, lại bị Bran nắm lấy cổ tay.

“Tại sao?”

“Không, chỉ là…”

Isaiah nói lấp lửng, lại sợ Bran hiểu lầm, nhỏ giọng bổ sung:

“Chỉ là hơi ngại thôi.”

Nói xong lại càng ngại hơn. Đồng thời, cảm giác không thể khống chế này của bản thân cũng làm cậu tự thấy buồn cười. Rõ ràng còn vừa mới hạ quyết tâm không được tham lam, vậy mà thoáng chốc đã như vậy.

Không, nhưng, chỉ cần cậu không nói ra tình cảm với anh, thì hẳn là không sao. Làm tình cũng không cần thiết… từ chối chứ? Nếu là Bran đề xuất trước, cũng không có lý do để từ chối nhỉ?

“Cậu đã có kinh nghiệm tình dục chưa?”

“Cái gì?”

Từ đang nghĩ trong đầu bỗng nhảy ra từ miệng Bran làm Isaiah không khỏi giật mình. Bran mỉm cười hôn lên mu bàn tay Isaiah.

“Đã có kinh nghiệm tình dục chưa?”

“Không, cái đó, anh không rõ hơn sao?”

Cậu mang vẻ mặt tại sao biết rồi còn hỏi ngẩng đầu nhìn Bran làm anh buông môi khỏi mu bàn tay giải thích:

“Không phải, là cậu.”

“À.”

Isaiah lúc này mới bắt đầu hồi tưởng ký ức của mình, ký ức của Isaiah Diaz. Không phải là ký ức, mà là toàn cảnh hình ảnh não bộ tạo ra, nói chung trong đó lưu lại rõ ràng hình ảnh cậu tụ tập bạn bè, uống rượu, say khướt tiếp xúc thân mật. Nhưng mà…

“Tình dục… hình như… chưa… từng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Bran khẽ đặt tay Isaiah trở lại vị trí cũ.

“A, tại sao!”

Isaiah ngồi bật dậy hét lên.

“Lần đầu quan hệ nên chọn người cùng tuổi.”

“Đó không phải là anh sao!”

“Không, là với tân sinh viên như cậu.”

“Cái gì, điên rồi à? Dù sao tuổi thật của tôi là ba mươi mốt. Tuổi này làm với mười chín tuổi là phạm pháp.”

“Ừ, cảm giác bây giờ của tôi đang chính là như vậy.”

Bran vỗ vỗ bụi trên người đứng dậy, chỉnh lại cà vạt nói.

“Cậu nhìn không chút nào giống tuổi đó. Vốn dĩ đã trẻ hơn tuổi, giờ nội tâm còn chưa chín chắn.”

Ăn vào chắc sẽ đau bụng. Bran cầm áo vest treo trên giường nói. Anh lại cầm áo khoác của Isaiah treo trên giá, ném lên giường.

“Đi thôi.”

“Cái gì? Đi đâu?”

“Về nhà tôi.”

Bran mặc áo vest, bước ra khỏi phòng ngủ. Tiếp đó từ phía cửa ra vào vang lên giọng nói của anh.

“Nếu cậu muốn ngủ cùng xác chết, tôi sẽ không ngăn cản.”

Isaiah vội vàng cầm áo khoác, từ trên giường bước xuống hét lên:

“Tôi sẽ đi!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo