Từ khi rời Mountain Dog, mưa đã rơi rất lớn, khi đến căn hộ của Isaiah, gần như thành mưa như trút nước.
Isaiah vậy mà không có nhà. Trên bàn bếp chỉ có khẩu súng ngắn, điện thoại thông minh và thẻ của Chester. Để lại thẻ chứng tỏ cậu ta không sử dụng phương tiện công cộng, có thể là đi nhờ xe, nhưng với tình trạng hiện tại của cậu thì khó có khả năng này. Trong thành phố này, không ai muốn cho một người có biểu hiện tâm thần không bình thường lên xe, làm bẩn chỗ ngồi của mình.
Nếu đi bộ, cậu ta hẳn chưa đi xa. Tôi lái xe chậm rãi quanh các ngõ hẻm xung quanh căn hộ để tìm kiếm.
Nếu mưa nhỏ một chút, tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn, nhưng cơn mưa không hề có dấu hiệu suy giảm. Nhìn cần gạt nước không ngừng đung đưa, tôi không khỏi nhớ đến chuyện lúc cha qua đời.
Lúc đó tôi còn đang học cấp ba. Đang trong giờ học bị gọi ra ngoài, nhìn thấy hai cảnh sát. Họ nói cha tôi qua đời, hy vọng tôi lập tức cùng họ đến bệnh viện St. Helena xác nhận thi thể.
Ngồi xe cảnh sát đến bệnh viện, mưa rơi rất lớn. Nhìn cần gạt nước chòng chành, các cảnh sát trò chuyện. Tôi ngồi hàng ghế sau nhìn họ, mừng vì sáng nay không mang ô.
Tôi không cảm thấy không chân thực hay khó tin, cũng không nghĩ tại sao chuyện này lại xảy ra với mình. Lúc đó trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ khách quan — sự việc cuối cùng cũng trở nên như vậy, cùng nỗi lo lắng thực tế về tương lai — sau này tôi nên sống thế nào, cuối cùng tôi có bị đưa vào viện mồ côi không.
Cha tôi nằm trong nhà xác. Viên đạn xuyên qua tim ông, nên khuôn mặt ông rất sạch sẽ, chỉ hơi tái nhợt và lạnh lẽo, còn quần áo đã ướt sũng.
Nghe nói cha bị bắn trước cửa quán bar. Ông chủ bên trong nói chuyện xong bước ra, suýt bị thuộc hạ bắn trúng, cha dùng thân mình chắn đỡ. Sau đó xảy ra giao chiến, thi thể cha bị để ngoài mưa rất lâu, quần áo vẫn chưa khô.
Tôi và cha quan hệ không tốt. Chính xác mà nói, tôi đơn phương căm ghét ông. Tôi ghét ông không phải vì ông nghiện rượu, cũng không phải vì nhà nghèo, càng không phải vì mẹ đã bỏ nhà ra đi.
Mỗi người đều có phần không thể chịu đựng. Đối với tôi, khuyết điểm đạo đức của cha chính là như vậy. Nghèo không sao, nghèo không phải tội, chỉ hơi bất tiện, sau này tôi kiếm nhiều tiền là giải quyết được. Những đứa trẻ khác đều có mẹ, chỉ mình tôi không có, cũng không sao. Mẹ đi tìm cuộc sống tốt hơn, đó là chuyện tốt với bà. Chỉ hai người bất hạnh vẫn hơn ba người bất hạnh.
Nhưng cha tôi là một tội phạm, điểm này dù thế nào cũng không thể hợp lý hóa. Thậm chí đây là lựa chọn của chính cha. Tôi thà để chúng tôi nghèo hơn, thà cha làm lao động chân tay ở bến cảng. Dù không kiếm được nhiều tiền, chỉ cần lao động chân chính, nhận phần thưởng tương xứng, tôi tin rằng sẽ hạnh phúc hơn.
Vì vậy, có lẽ tôi càng cố chấp vào sự thật cha thực tế không phải xã hội đen, mà là đặc vụ FBI đột nhập vào xã hội đen. Đối với tôi lúc đó, đó đơn giản là cứu rỗi duy nhất.
Không biết từ lúc nào, cơn mưa đã hơi suy yếu. Dù chỉ từ mưa lớn thành mưa nặng hạt, nhưng vậy đã đủ rồi. Chính vì vậy, sau khi đi quanh căn hộ hai vòng đều không tìm thấy cậu, cuối cùng ở vòng thứ ba tôi đã tìm được.
Isaiah ngơ ngác như bóng ma lang thang trong ngõ hẻm. So với việc có địa điểm rõ ràng, càng giống bị ai đó túm cổ áo lôi đi, bước chân không phương hướng. Điển hình của cừu non lạc đàn. Không biết có phải ngã ở đâu không, dáng cậu ta đi khập khiễng.
Tôi đỗ xe ở chỗ thích hợp, đi theo sau cậu. Cho đến khi tôi đã ở sát ngay sau lưng, cậu đều không phát hiện. Tôi nắm lấy vai cậu nói:
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Isaiah không hề kinh ngạc. Chỉ ngơ ngác quay đầu lẩm bẩm.
“À…”
“Cậu định đi đâu? Mountain Dog?”
Cậu ta do dự một chút, gật đầu.
“Tại sao, Manny gọi cậu à?”
“Manny? Không…”
Isaiah ngẩng đầu nhìn tôi. Đồng tử trống rỗng trong chốc lát tràn đầy ánh sáng rực rỡ. Tôi tưởng là ánh đèn đường, nhưng —
“Để gặp anh.”
“Côn trùng…”
Không phải. Cậu ta đang nhìn tôi. Chính xác mà nói, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi cười hỏi:
“Tôi? Tại sao?”
Cậu ta không trả lời, mà nói vài lời khó hiểu.
“Côn trùng…”
Lời nói chưa dứt, khóe miệng cậu đã nở nụ cười. Trong nụ cười ngây thơ đó, tôi thấy khuôn mặt của Lee trẻ tuổi. Đó là nụ cười tôi chưa từng thấy trên khuôn mặt Lee suốt quãng thời gian ấy.
Trong khoảnh khắc, tôi buộc phải đối mặt với vực thẳm mà mình luôn tìm cách trốn tránh.
‘Tôi mong em không biết.
Tôi mong em không biết mình là cứu rỗi của em.
Tôi mong em không biết cuộc đời em đã kinh khủng thế nào khi một kẻ như tôi có thể trở thành cứu rỗi.
Mãi mãi, em đừng bao giờ biết.’
“Bran. Trong mắt anh có côn trùng.”
Bị cứu rỗi duy nhất của mình phản bội, bị chính hắn giết chết, em không kháng cự, chỉ lấy tay che mắt. Tôi mong em không bao giờ mở mắt ra.
“Nói vậy là quá đáng đấy.”
Tôi cười nói như ngày ấy. Isaiah ngây người nhìn tôi, đột nhiên như được khai sáng bắt đầu lẩm bẩm. Đó là một đoạn trong ‘Lò Mổ Số Năm’. Cảnh trong trang mà Isaiah Cole đã gấp lại. Lời người Trafalmadore nói về con bọ trong quả bí ngô.
“Lò Mổ Số Năm.”
Tôi cởi áo khoác, khoác lên vai cậu nói. Isaiah dường như cuối cùng cũng nhớ ra tên sách. Nơi cuốn sách được đặt, chiếc khung ảnh bên cạnh, và tấm thẻ thân phận kẹp phía sau.
“Tôi cầm khung ảnh lên, phát hiện phía sau kẹp thẻ thân phận. Vì vậy tôi muốn có…”
“Tại sao?”
“Vì là của anh.”
Isaiah nép vào lòng tôi, ngẩng đầu nhìn tôi nói.
“Bran, bởi vì nó là của anh.”
Tôi nhìn cậu ấy, cười gian nói:
“Cậu không nên nói với tôi những điều này.”
“Tại sao…?”
“Tại sao nhỉ. Nghĩ kỹ đi.”
Isaiah mặt mũi ngơ ngác. Cậu dường như hoàn toàn không muốn suy nghĩ. Tôi trực tiếp nói cho cậu đáp án.
“Vì tôi đã giấu cậu.”
“À…”
Lúc này, nhãn cầu cậu chậm rãi chuyển động.
“Đúng. Bran giấu giếm…”
“Ừ. Vì vậy cậu cũng chưa từng nói với tôi.”
“Ừ…”
Isaiah theo phản xạ gật đầu.
“Hôm nay chúng ta không có cuộc trò chuyện như vậy.”
“Đúng không, Isaiah?”
Tôi khẽ nói bên tai cậu.
“Ừ…”
“Cậu ngoan lắm. Thật nghe lời.”
“Tôi ngoan…?”
Tôi vỗ lưng Isaiah nói làm cậu chớp mắt chậm rãi. Dường như đây là lần đầu cậu nghe thấy lời như vậy.
“Ngoan lắm, cậu nghe lời thế.”
Tôi lấy viên thuốc trong túi ra, dùng răng xé túi ni lông nói.
“Há miệng ra.”
Isaiah ngoan ngoãn mở miệng. Tôi đặt viên thuốc trắng lên lưỡi mình rồi hôn cậu. Đôi môi cậu lạnh như băng sau thời gian dài lang thang trong mưa.
Isaiah theo bản năng muốn đẩy tôi ra vì cảm giác dị vật trên lưỡi. Tôi ôm chặt cậu hơn, đẩy sâu lưỡi vào trong khoang miệng. Viên thuốc trơn tru trôi qua cổ họng, đi vào thực quản của cậu.
“Đắng…”
Isaiah vừa mở miệng đã lẩm bẩm. Đặc điểm của Rohypnol là không mùi không vị. Có lẽ đây là do não cậu nhầm lẫn cảm giác trên lưỡi thành vị đắng.
“Em không thích thuốc…”
Isaiah nói với vẻ mặt sắp khóc. Nhưng cuối cùng cậu không khóc. Chỉ thở gấp và lẩm bẩm yếu ớt.
“Em không thích thuốc, Bran.”
“Được rồi, anh xin lỗi. Giờ sẽ không cho em uống nữa.”
Tôi an ủi cậu không khóc rồi lại hôn lấy cậu. Đôi môi vẫn lạnh lẽo, trên lưỡi còn sót lại một ít hạt thuốc chưa tan. Tôi ôm chặt eo Isaiah, dùng lực mút lấy lưỡi cậu.
“Ư, ừm…”
Chiếc ô vốn che chở chúng tôi cuối cùng cũng trượt khỏi tay cậu ta, rơi xuống đất. Ngay cả chiếc ô trong tay cũng buông lỏng, Isaiah cuối cùng dùng cả hai tay ôm lấy cổ tôi. Dù vậy, cậu dường như khá ấm ức vì bị ép uống thuốc, môi vừa rời khỏi đã đẩy ngực tôi nổi giận.
“Lần nào cũng bảo uống thuốc, ở nhà. Dù em nói không thích…, mãi, mãi…!”
“Vậy sao? Đây không phải loại thuốc đó, không sao đâu.”
“Vẫn không thích. Tất cả thuốc em đều không thích…”
“Anh xin lỗi. Giờ tuyệt đối không cho em uống nữa.”
Tôi đảm bảo. Tôi kéo cậu vào lòng thì thầm.
“Dù có chuyện gì cũng không cho em uống nữa.”
“Thật đấy. Em không thích thuốc…”
“Ừ.”
Tôi ôm chặt lấy cơ thể dần mất sức lực của cậu thì thầm.
“Không lạnh sao?”
“Lạnh…”
“Đến xe được không?”
Isaiah không trả lời, mà dựa vào người tôi. Hành động kích động dường như khiến thuốc phát huy tác dụng nhanh hơn. Quả nhiên, trong lúc tôi bế cậu lên xe, cơ thể đã hoàn toàn mềm nhũn, tôi để cậu ngồi ghế phụ rồi lái xe về căn hộ.
Vừa bước vào căn hộ, đã ngửi thấy mùi xác chết thối rữa lúc nãy không để ý. Nhưng xác chết là chuyện để sau. Tình trạng của Isaiah bây giờ là quan trọng nhất, cứ thế này chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Trước tiên cởi bỏ quần áo ướt, dùng khăn lau khô người. Sau đó chỉ mặc đồ lót, để cậu nằm lên giường. Đắp tất cả chăn tìm được lên người cậu, kéo máy sưởi bên cửa sổ đến cạnh giường. Trong toàn bộ thời gian đó cậu không hề mở mắt. Hơn nữa giờ dần nóng lên, vẫn là cơ thể phát nhiệt, khuôn mặt cậu nhanh chóng đỏ ửng.
Tôi định tạm thời quan sát tình trạng của cậu, ngồi xuống cạnh giường. Isaiah vẫn ngủ như hôn mê. Giữa đôi môi hé mở khẽ truyền ra tiếng rên rỉ. Dùng tay sờ trán, nhiệt độ còn không quá cao nhưng cậu lại đang đổ mồ hôi. Tốt nhất nên đi mua thuốc hạ sốt cho cậu uống. Hơn nữa tôi cũng phải tắm rửa trước khi cũng cảm lạnh. Không thể mặc quần áo ướt, còn phải về nhà lấy quần áo. Quan trọng nhất là phải xử lý xác chết trước cửa.
Có rất nhiều việc phải làm. Nhưng không hiểu sao, tôi một chút cũng không muốn động đậy mà chỉ muốn ngồi mãi bên giường. Cứ ngồi như vậy, chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của cậu ấy.
‘Không sao đâu.’
Tôi tự nhủ.
‘Chỉ một lúc thôi cũng được.’
Phải, đâu phải là cả đời. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi. Thật sự chỉ một chút xíu. Trong dòng chảy dài vô tận của cuộc đời, đó sẽ chỉ là cái chớp mắt.
Và màn đêm vừa mới buông xuống.
*Truyện được kể song song trên 2 điểm nhìn – Isaiah và Bran. Ở phía Bran, về xưng hô từ Tôi – Cậu sang Anh – Em ở một vài cuộc đối thoại và trong suy nghĩ của Bran vì suy nghĩ của anh có sự thay đổi. Còn phía Isaiah, vì vẫn ở trạng thái mất trí nhớ nên xưng hô Tôi – Anh không đổi.