Bọ Trong Hổ Phách - Chương 42

Chương 42

Căn phòng cảm giác trông nhỏ hơn tưởng tượng, dù là phòng suite. Nhưng chiếc giường lớn hơn dự kiến, nếu người đàn ông gầy như Chester chui vào, ba người cũng ngủ được.

“Giường lớn đấy.”

Bran cởi áo khoác tùy ý ném lên giường nói.

“Giường nhà tôi cũng cỡ này.”

“Vậy à? Anh một mình ngủ giường lớn thế?”

Isaiah cố gắng dùng giọng vui vẻ nói, nằm lên giường. Nệm mềm khiến toàn thân cậu chìm sâu vào, ngay lập tức cảm giác mệt mỏi trào lên.

Đúng rồi… mình bị ốm, .

Isaiah cuối cùng cũng nhớ ra sự thật mình đã quên. Vì ngủ chung bất ngờ với Bran, ngay cả bệnh cũng quên.

“Ừ, à…”

Nhận ra điều này, toàn thân xương cốt như đang đau nhói. Isaiah ôm trán rên rỉ, Bran hỏi: “Thuốc đâu?”

“Thuốc? À, Tylenol…”

“Ở trong xe.” Isaiah nói trong lúc nhắm mắt.

“Nói với lễ tân, họ sẽ mang thuốc hạ sốt đến.”

“Vậy sao…”

Isaiah tùy tiện đáp. Dù biết nên uống thuốc rồi ngủ, nhưng cảm thấy rất phiền phức, cậu chỉ muốn như vậy chìm vào giấc ngủ.

Thực tế cậu đúng là chợp mắt một chút.

“Dậy đi.”

Đột nhiên bị một bàn tay to nắm lấy vai lắc, Isaiah giật mình mở mắt.

“Ăn chút gì đi, sau đó uống thuốc rồi ngủ.”

Isaiah bị Bran kéo đến phòng khách. Trong trạng thái lơ mơ, cậu phát hiện trên bàn ăn bày đầy đồ ăn, giống như gọi dịch vụ phòng.

“Lại đây.”

Bran để Isaiah ngồi xuống, đẩy một bát canh trong vắt đến trước mặt cậu. Isaiah mơ màng uống một ngụm, bị hương vị ngon không ngờ làm kinh ngạc, trợn mắt lẩm bẩm:

“Chà, cái này là gì vậy…?”

“Phật nhảy tường*.”

*Phật nhảy tường là một món súp nổi tiếng đến từ ẩm thực Phúc Kiến, Trung Quốc. Món ăn này được biết đến với nguyên liệu quý hiếm, đắt đỏ và hương vị đặc trưng

Đây là tên món ăn cậu nghe lần đầu. Dù không biết là món nước nào, nhưng rất ngon. Bản thân canh đã rất đậm đà, rau củ và thịt hầm nhừ, có thể ăn được rất nhiều nguyên liệu.

“Ăn không tệ đấy.”

Nhìn thấy Isaiah gần như ăn hết phật nhảy tường, Bran vui mừng nói.

“Ừ, ăn vào thấy đói.”

“Ăn thêm chút này đi.”

Bran chỉ vào món bít tết mình gọi. Anh ta từ nãy gần như không động vào đồ ăn, chỉ uống rượu. Không có đồ nhắm, chai rượu vơi đi nhanh chóng.

“Không cần đâu, tôi no rồi.”

“Không đủ thì gọi thêm. Đằng sau điện thoại kia có thực đơn.”

“Thật sự không cần đâu.”

Isaiah cầm khăn ăn trên đầu gối lên. Dùng hành động biểu thị không muốn ăn nữa, Bran cũng không khuyên thêm.

“Vậy uống thuốc đi.”

Bran chỉ vào thuốc hạ sốt đặt trên bàn. Khách sạn mang đến là Motrin.

“Ừ… Tắm trước đã.”

Isaiah đặt hộp thuốc xuống, lén đứng dậy.

“Tắm xong uống sau.”

“Không, tắm xong hẵng uống.”

Isaiah chạy vào phòng tắm.

Cố tình tắm thật lâu, vừa bước ra đã nghe Bran:

“Uống thuốc đi.”

“Biết rồi.”

“Anh là bố tôi sao?”

Isaiah vừa buộc dây áo choàng vừa cười.

“Nếu tôi là ba cậu, đã không lải nhải như vậy.”

“Vậy tôi sớm bỏ nhà đi từ lâu rồi.”

Bran cúi đầu rót rượu như đối xử với đứa con trai tuổi teen nổi loạn. Trong lúc tắm rửa có người đến dọn bàn, bàn ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ. Còn thêm một chai rượu.

“Bố, uống ít thôi.”

Isaiah vừa đùa vừa vỗ lưng Bran, bước đến bên cửa sổ.

“Chà, chỗ này đẹp quá. Nhìn được cả hai phía.”

Vì là phòng suite góc, cửa sổ phòng gần như tạo góc 90 độ, một bên có thể nhìn thấy biển rộng, bên kia là bể bơi chính của khách sạn. Vì là tầng cao, còn có thể ngắm cảnh làng mạc bên ngoài khuôn viên khách sạn được bao quanh bởi rừng cây nhỏ. Dù mới khai thác chưa lâu, không có cảnh đêm lộng lẫy hay tòa nhà cao tầng, nhưng vẫn cảm nhận được nét duyên dáng của thành phố cảng cổ kính.

“Xa xa kia là cảng à?”

Isaiah áp sát cửa sổ nói.

“Ừ.”

Câu nói tự độc thoại bất ngờ được hồi đáp. Quay đầu lại, Bran không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Anh vừa uống rượu vừa nhìn về phía cảng. Trước mắt là bể bơi khách sạn rực rỡ ánh đèn, chỉ cần quay đầu là thấy sóng biển êm đềm vỗ vào bãi cát đêm đẹp đẽ, nhưng anh chẳng liếc nhìn. Chỉ chăm chú ngắm nhìn bến cảng chìm trong bóng tối đằng xa.

Nhìn gương mặt anh lúc này, Isaiah chợt nhớ lời Bran trong xe.

“À, anh hay đến Liberty Port à?”

“Sao lại hỏi vậy?”

Bran quay đầu hỏi. Isaiah bị ánh mắt sắc bén của anh làm cho hoảng sợ, ấp úng: “Ờ, thì…”

“Lúc nãy anh không phải bảo nơi này thay đổi nhiều sao? Trên đường từ nhà hàng đến khách sạn ấy.”

Bran lộ vẻ “tôi nói thế à” chớp mắt, rồi thản nhiên nói:

“Trước đây vì công việc đến đây vài lần.”

“Công việc gì?”

“Còn công việc gì nữa.”

“Ờ, chẳng lẽ…”

“Buôn ma túy?” Isaiah hỏi dè dặt. Bran ngạc nhiên trước phản ứng của cậu.

“Sao lại ‘chẳng lẽ’?”

“Vì Chester bảo anh gần như không đụng vào ma túy.”

“Làm xã hội đen mà không bán ma túy à.”

Bran khô khan nói, đặt chiếc cốc chỉ còn đá xuống, nhìn Isaiah cười.

“Sao, thất vọng à?”

“Thất vọng…?”

Isaiah lặp lại lời Bran. Từ này như lần đầu tiên nghe thấy, xoay quanh trong miệng cậu. Làm sao cậu dám thất vọng về Bran. Thật kỳ lạ. Điều này là không thể. Dù anh làm chuyện kinh khủng thế nào, dù anh xử lý bao nhiêu, bao nhiêu loại ma túy, cậu cũng không bao giờ thất vọng về Bran.

Cậu muốn diễn đạt tâm trạng này, nhưng không biết nói thế nào. Nói quá sến sẩm, Bran có thể sẽ phản cảm; nhưng nếu nói nhẹ nhàng, lại có vẻ không chân thành.

Nhưng nghĩ mãi cũng không ra cách diễn đạt phù hợp. Cuối cùng, Isaiah lúng túng nói:

“Tôi cũng từng giết nhiều người, vì vậy…”

Nói xong liền hối hận. Sao có thể dùng lời này an ủi người khác. Lại còn là chuyện không nhớ rõ.

Quả nhiên, Bran cười nói:

“Không nhớ còn nói.”

“Không nhớ… nhưng đúng là tôi làm.”

Isaiah ủ rũ nói, đột nhiên lóe lên ý tưởng, hào hứng nói:

“Đúng rồi, dù không nhớ, nhưng có bằng chứng.”

“Bằng chứng gì?”

“Chester cho tôi xem…”

Lời chưa nói xong đã bị nuốt chửng. Không, là bị Bran nuốt chửng. Lưỡi, môi, lời chưa thốt ra và hơi thở của Isaiah đều bị chiếm đoạt.

“Phù…”

Dù không phải lần đầu hôn, nhưng Isaiah vẫn không biết thở sao cho đúng. Lưỡi Bran quá linh hoạt, cậu làm thế nào cũng không thở được. Vừa tách ra lấy hơi, môi đã dính lại. Isaiah hoảng hốt ôm lấy cổ Bran. Vừa kịp nhớ có thể dùng mũi thở, định chủ động hôn lên đôi môi đẹp trai của Bran thì.

“Đến đây thôi.”

“Cái gì…?”

Bran đột nhiên nắm lấy vai Isaiah kéo ra, nói:

“Phần còn lại đợi uống thuốc xong hẵng nói.”

Bị Bran kéo lôi đến phòng khách một cách vô lý,, Isaiah vừa khóc vừa cười hét lên:

“Không phải, rốt cuộc anh… tại sao cứ muốn tôi uống thuốc thế!”

“Người khác nghe được sẽ hiểu lầm.”

Bran tự tay đặt hai viên Motrin vào lòng bàn tay Isaiah, nói:

“Tôi hy vọng cậu mau khỏe. Cậu không phải ghét bị ốm sao.”

“Giờ tôi không khó chịu lắm! Đỡ nhiều rồi.”

Isaiah dù phàn nàn, nhưng vẫn nuốt thuốc hạ sốt cùng nước. Bran khoanh tay nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu nói:

“Kỳ lạ thật, sao cũng không hiểu.”

“Cậu muốn làm tình đến vậy sao?”

“Anh… anh nói cái gì thế!”

Isaiah lập tức đỏ mặt, để che giấu sự lúng túng, cậu dùng chai nước khoáng trên tay đánh vào cánh tay Bran.

“Anh coi tôi là người thiếu thốn tình dục rồi.”

“Nếu không phải, tôi sẽ xin lỗi.”

Bran miệng nói xin lỗi, nhưng không chút hối lỗi. Isaiah lần đầu tiên thật sự hiểu tại sao Chester ghét Bran.

“Thật sự không phải…”

Giọng cậu run rẩy vì ấm ức.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

‘Mình tủi thân thế mà Bran lại cười, càng thêm khó chịu.’

“Không, thật sự…”

Không hiểu sao, mắt đột nhiên nóng lên. Nếu tiếp tục thế này sẽ mất mặt mất, Isaiah đặt chai nước xuống, bước vào phòng ngủ, đổ xuống giường.

“Này.”

Bran hiếm khi lộ vẻ luống cuống, đuổi theo vào. Isaiah giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt lại.

“Xin lỗi.”

Bran tự nhiên nằm bên cạnh cậu xin lỗi.

“Tôi quá khinh suất. Đa số người mười chín tuổi đều như vậy, tôi tưởng cậu cũng sẽ như thế.”

Đây là sự thật. Đa số người mười chín tuổi đầu óc đều nghĩ đến chuyện đó. Thực tế, mấy ngày trước vừa trở thành Isaiah Diaz, cậu vừa mở mắt đã nghĩ đến chuyện đó. ‘Không biết tối qua có uống quá chén, cuối cùng đã làm với ai.’ Vì vậy không thể hoàn toàn trách Bran. Nhưng mà…

“Tôi không phải muốn làm tình… là muốn làm với anh.”

Dù đã dốc hết can đảm, nhưng giọng nói càng lúc càng nhỏ. Isaiah xấu hổ dùng tay che mặt, chửi một câu.

“Được rồi, tôi sai, chân thành xin lỗi.”

Bran kéo tay cậu che mặt ra, dịu dàng vuốt ve má cậu. Giọng vẫn phảng phất tiếng cười, nhưng có thể cảm nhận Bran thật lòng xin lỗi. Nên việc muốn làm nũng nói mấy lời không cần thiết là sai lầm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo