Bọ Trong Hổ Phách - Chương 41

Chương 41

Bước ra khỏi nhà thờ, bên ngoài đã tối đen, xung quanh tối om. Cậu nghĩ lễ rốt cuộc đã diễn ra mấy tiếng đồng hồ, kết quả lên xe xem, còn chưa đến bảy giờ.

“Thắt dây an toàn đi.”

Bran đặt Isaiah lên ghế phụ, đóng cửa xe nói. Isaiah muốn làm theo lời anh, nhưng dây an toàn luôn trượt khỏi tay. Cậu muốn thử lại, nhưng tay không có sức, làm sao cũng không kéo chặt được.

“Bỏ tay ra.”

Bran vừa lên xe liền tự mình giúp cậu thắt dây an toàn.

“Điện thoại đâu?”

“Trong túi quần…”

Bran lấy điện thoại thông minh từ túi quần Isaiah ra, tắt nguồn, tùy tiện ném lên ghế sau. Anh khởi động xe, lùi ra khỏi bãi đỗ, qua gương chiếu hậu nhìn thấy cửa chính nhà thờ bật mở, Manny hoảng hốt chạy ra.

“Bran! Đợi đã! Bran!”

Manny lo lắng hét lớn chạy đến. Bran phớt lờ anh ta, xoay vô lăng.

“Bran! Đợi đã! Bệnh viện bên kia tôi…!”

Ngay khi tay Manny sắp chạm vào cốp xe, Bran đạp ga. Xe thẳng tiến phóng ra sân trước nhà thờ. Isaiah liếc nhìn Manny ngơ ngác trong gương chiếu hậu, nhắm mắt lại.

Sau đó, trong thời gian rất ngắn cậu đã chìm vào giấc ngủ.

— Brr brr brr

Cơn chấn động nhỏ đột nhiên cảm nhận được khiến Isaiah hơi mở mắt. Nguồn gốc chấn động dường như là từ túi áo khoác của Bran.

“Tỉnh rồi à?”

“Ừ…”

Isaiah xoa trán trả lời.

“Hình như có điện thoại.”

Bran không trả lời, mà lấy điện thoại từ túi ra. Anh từ chối cuộc gọi, rồi chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, ném vào giá để cốc trên bảng điều khiển, nói:

“Mở hộc đựng găng tay xem.”

“Ở đây à?”

Isaiah mở hộc đựng găng tay ghế phụ.

“Có lọ thuốc không? Cần thì uống đi.”

“Đây là…”

Chưa kịp hỏi là thuốc gì, Bran đã nói trước:

“Là Prozac*.”

*Prozac là thuốc được sử dụng để điều trị nhiều rối loạn tâm thần.

“Ừm…”

“Không muốn uống thì thôi.”

Isaiah giả vờ do dự một chút, rồi đóng hộc đựng găng tay lại.

“Cảm ơn, nhưng tôi cố chịu vậy.”

Bran dường như đã đoán trước, khẽ cười một tiếng.

“Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã đặc biệt nói với tôi.”

Khi anh nói là lời thật lòng, Bran nhìn đèn giao thông phía xa thay đổi, hơi giảm tốc độ, nói:

“Tôi vốn định hỏi cậu lúc ban ngày, thuốc cậu lấy ở khoa tâm thần thế nào rồi?”

Isaiah không trả lời.

“Không uống đúng không.”

“Không, không phải cố ý không uống…”

“Tôi biết.”

Bran trả lời ngắn gọn. Giọng điệu khô khan của anh khiến Isaiah rất khó chịu. Rốt cuộc anh biết cái gì? Đó chỉ là sự cứng đầu vô lý mà thôi, nỗi sợ mơ hồ đến chính cậu cũng khó hiểu.

Tại sao bản thân lại ghét uống thuốc đến vậy? Isaiah cũng không hiểu. Prozac uống một viên cũng không gây nghiện, uống vào người lập tức dễ chịu, đau khổ như vậy mà không uống ngược lại càng kỳ lạ.

Nhưng chính là ghét. Không chỉ Prozac, thuốc kê đơn đều ghét. Tylenol* hay Advil* dễ mua ở siêu thị còn được, nhưng thuốc bệnh viện kê thì không muốn uống. Sợ những viên thuốc này sẽ thay đổi cơ thể và suy nghĩ của cậu theo cách nào đó. Nhìn viên thuốc trên tay, Isaiah cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ không tên.

*Tylenol là tên thương hiệu của thuốc chứa thành phần chính acetaminophen. Acetaminophen là một loại thuốc giảm đau và hạ sốt.
*Advil là một loại thuốc giảm đau và kháng viêm không kê đơn, thường được dùng để điều trị các cơn đau từ nhẹ đến trung bình.

Xe đột nhiên dừng bên đường. Isaiah nghi hoặc nhìn Bran, anh tháo dây an toàn nói:

“Đợi chút.”

Bran xuống xe đi về phía siêu thị CVS lớn. Một lúc sau, anh từ siêu thị bước ra, vừa lên xe liền đưa cho Isaiah một túi giấy nhỏ. Bên trong là Tylenol và một chai nước.

“Tylenol được chứ?”

“À, ừ. Cảm ơn.”

“Trước khi uống thuốc uống chút súp đi.”

Súp? Isaiah lục trong túi giấy, phát hiện dưới chai nước 500ml có hai hộp súp, một hộp súp gà, một hộp rau củ, đều còn ấm.

“Cảm ơn anh, Bran. Tôi sẽ ăn ngon miệng.”

Dù không có hứng thú ăn uống, nhưng tấm lòng Bran cố ý mua về khiến cậu rất cảm kích, lập tức uống súp gà. Kỳ lạ là, sau khi uống súp nóng, bụng dễ chịu hơn nhiều. Có lẽ vì cả ngày không ăn gì, cơ thể mới khó chịu như vậy.

Uống xong súp, nuốt hai viên Tylenol, Isaiah cuối cùng cũng tỉnh táo, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời tối đen, hoàn toàn không nhận ra đây là đâu.

“Nhân tiện, đây là đâu vậy?”

“Liberty Port.”

“Cái gì?”

Isaiah kinh ngạc hỏi lại. Bran dường như cũng cảm thấy bất ngờ với phản ứng của cậu, nói:

“Dù sao sáng mai chúng ta cũng phải đến.”

“Đúng vậy… Nhưng như vậy có ổn không?”

“Chỉ là xuất phát sớm thôi.”

Bran vô tư nói, đạp ga. Xe tăng tốc trong bóng tối.

Isaiah luôn cảm thấy Bran lái xe rất giỏi, so với Samuel và Manny đều tốt hơn. Không biết là vì tầm nhìn rộng hay sao, anh nắm bắt tình hình đường rất chuẩn xác, chuyển làn cũng rất trơn tru. Hơn nữa anh giỏi nhất là chen ngang. Vì vậy, họ so với thời gian dự tính của định vị tới sớm hơn rất nhiều, vừa qua tám giờ rưỡi đã đến Blue Shrimp.

Nhưng đáng tiếc là, vì là tối thứ bảy, Blue Shrimp đã ngừng nhận đơn.

“Thời gian gọi món cuối cùng là tám giờ rưỡi.”

Isaiah chỉ vào dòng chữ trên bảng đen nhìn thấy trên TripAdvisor nói.

“Sáng mở cửa rất sớm.”

“Cái này khá giống điểm du lịch.”

Bran khoanh tay khẽ cười.

“Vậy sáng mai chúng ta quay lại nhé.”

“Chỉ có thể như vậy.”

Isaiah tiếc nuối nhìn quanh bên trong nhà hàng.

“Có gì muốn ăn không?”

“Ừ… Không.”

Cậu nói không nhìn ra, Bran gật đầu, dường như cảm thấy cũng có lý.

Bước ra khỏi nhà hàng, Bran trước tiên bắt đầu tìm kiếm khách sạn gần đó.

“Khách sạn năm sao chỉ có một.”

“Thật sao? Đây là thắng cảnh du lịch mà.”

“Không tính là điểm du lịch thật sự.”

Cũng phải. Isaiah dựa đầu vào cửa kính xe lẩm bẩm. Khu vực Liberty Port trở thành thắng cảnh du lịch chỉ là chuyện mười mấy năm gần đây, trước đó chỉ là một thành phố cảng nhỏ ngoại ô Eloy.

“Dù sao cũng không có lựa chọn khác, đi xem thử trước đi.”

Khách sạn nhỏ hơn tưởng tượng. Đến khách sạn năm sao cũng thuộc loại nhỏ, điều này có nghĩa các khách sạn khác càng không cần xem xét. Nói cách khác, đa số du khách đều đổ về đây.

Từ bãi đỗ xe hầu như không còn chỗ trống đã có dự cảm không lành, quả nhiên, phòng cao cấp trở xuống đều hết phòng.

“Đúng vậy, hôm nay vẫn là thứ bảy mà.”

“Dù sao chúng ta cũng ở phòng suite.”

Nghe lời Bran, lễ tân lộ vẻ xin lỗi nói:

“Xin lỗi, hiện tại chỉ còn một phòng suite.”

“Vậy à.”

“Xin đợi chút, tôi kiểm tra xem có phòng nào bị hủy đặt nhưng chưa xử lý không.”

Lễ tân nhanh chónggõ bàn phím nhanh thoăn thoắt:

“Quý khách cần hai phòng suite ạ? Dự định ở đến khi nào?”

“Trước hết đến thứ năm.”

Lời Bran khiến Isaiah kinh ngạc hét lên: “Cái gì?”

“Có cần ở lâu thế không?”

Isaiah liếc nhìn xung quanh, áp sát tai Bran khẽ nói:

“Không phải… thứ Tư này sẽ công bố chuyện đó sao? Chính là người kế nhiệm ông chủ ấy.”

“Đặt trước đi, không biết lịch trình sẽ sắp xếp thế nào.”

Hai người trò chuyện, lễ tân hoàn thành kiểm tra phòng, vẫn xin lỗi nói:

“Hôm nay thực sự không còn phòng trống. Hiện có một phòng góc suite, từ ngày mai có thể đặt hai phòng deluxe king suite, hoặc phòng suite hài hòa tầng 23 – đây là phòng giường đôi.”

“Vậy ngày mai đổi phòng, hôm nay ở tạm phòng suite góc.”

“Như vậy được chứ?” Bran hỏi Isaiah.

“Cái gì?”

“Ngủ chung.”

“À, ừ, được.”

Isaiah hoảng hốt dùng giọng hơi khàn trả lời.

“Dù sao giường cũng lớn.”

“Rất lớn.”

“Vậy là được rồi.”

Isaiah cố tỏ ra thoải mái nói, nội tâm lại đang hét lên. Cầu nguyện tiếng tim đập mạnh này chỉ mình mình nghe thấy, Isaiah giả vờ chỉnh lại áo khoác, dùng cánh tay che ngực.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo