Bọ Trong Hổ Phách - Chương 50

Chương 50
 
"Có chỗ nào muốn đến không?"
 
Bran để Isaiah lựa chọn. Dù đã giảm tốc, nhưng như vậy cũng không nhìn rõ gì. Hơn nữa vừa rồi chỉ nhìn thấy quán rượu bảng hiệu phai màu, giờ nhìn đâu cũng thấy ổn. Vừa nhìn thấy một nhà hàng trước cửa trang trí cây thông Noel lớn, Isaiah liền chỉ ngay vào đó.
 
"Đến đó đi? Chỗ có cây thông Noel kia."
 
"Brasserie... là nhà hàng Pháp à? Được đấy."
 
Bran xác nhận làn đường đối diện không có xe, không chút do dự rẽ vào. Bãi đỗ xe nhà hàng bất ngờ hầu như không còn chỗ trống.
 
"Mọi người đều bị cây thông Noel thu hút sao?"
 
"Cũng có thể là nhà hàng nổi tiếng mà chúng ta không biết."
 
Nhà hàng có chỗ ngồi ngoài trời, nhưng vì trời lạnh, không có khách sử dụng. Hai người tự nhiên bước vào trong. Bran mở cửa để Isaiah đi trước, rồi theo sau bước vào, không nói quá khi tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía họ.
 
"Giờ em biết tại sao anh bắt em mua quần áo rồi chứ?"
 
Khi đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ duy nhất còn trống, Bran nói. Quả thật, hai người đàn ông cao lớn mặc đồ tang xuất hiện, dù ở đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý. Tất nhiên, cũng có thể chỉ cho rằng họ mặc vest đen...
 
"Như vậy cũng không ổn. Ở khu du lịch này, thanh niên mặc vest đen, không phải tín đồ Mormon* thì chỉ có xã hội đen."
 
*Mormon: Mặc Môn giáo (Mormonism) hay đạo Mặc Môn là giáo thuyết và truyền thống tôn giáo, thần học thuộc phong trào Thánh hữu Ngày sau của những người theo chủ nghĩa Phục hồi Cơ Đốc giáo được bắt đầu từ Joseph Smith ở Tây New York vào những năm 1820 và 1830. Mặc Môn giáo có một số điểm khác biệt về giáo lý khá gây tranh cãi so với giáo lý Công Giáo nên thường được coi là tà giáo.
 
Khi kéo ghế, Bran nói.
 
"Không nghĩ là tín đồ Mormon sao...?"
 
Isaiah vừa ngồi xuống vừa hỏi lại. Bran khẽ cười, giả vờ đẩy ghế cúi xuống, chỉ để Isaiah nghe thấy khẽ nói:
 
"Áo sơ mi đen của em."
 
Isaiah cúi đầu nhìn áo sơ mi đen của mình. Quả thật, tín đồ Mormon chỉ mặc áo sơ mi trắng.
 
Bran ngồi xuống, nhân viên phục vụ lập tức đến ghi món.
 
"Đây là nhà hàng nổi tiếng sao?"
 
Isaiah hỏi, nhân viên phục vụ với vẻ mặt cực kỳ khiêm tốn trả lời:
 
"Không biết nhà hàng chúng tôi có nổi tiếng không, nhưng hương vị tuyệt đối đỉnh cao."
 
Giá trên thực đơn nhìn qua đã thấy không ngon mới lạ. Isaiah nhận lời đề nghị của nhân viên, chọn set menu với món chính là xúc xích cassoulet*. Bran thì trong cùng set menu đó đổi món chính thành bít tết cá tráp.
 
*Cassoulet xúc xích là một món ăn Pháp truyền thống kết hợp xúc xích, đậu trắng (hoặc đậu lăng) và các loại thịt khác như thịt lợn, thịt vịt, thịt cừu... tất cả được hầm cùng trong một nồi.
 
"Cần thêm gì nữa không?"
 
"Trước hết cho tách cà phê, đậm đặc một chút."
 
Vừa mới uống cà phê ở khách sạn xong, có vẻ như lượng caffeine đã tiêu hao hết. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Isaiah cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quay ra nhìn cửa sổ. Cây thông Noel được trang trí sớm, không biết là để thu hút khách hàng hay do bóng đèn quá sáng, nhấp nháy chói mắt. Isaiah đang lặng lẽ ngắm nhìn những ánh đèn trên cây lấp lánh ngay cả ban ngày, bỗng nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Bran:
 
“À, anh là tín đồ Tin Lành à?”
 
“Làm sao có thể.”
 
Nghe giọng điệu thờ ơ của anh, hình xăm trên ngực chắc không liên quan đến ý nghĩa tôn giáo.
 
“Sao đột nhiên hỏi vậy?”
 
Bran cởi áo khoác vest và hỏi. Isaiah do dự một chút, rồi tùy tiện đáp:
 
“Chỉ là hôm qua trong buổi lễ, thấy anh rất quen thuộc với lời cầu nguyện.”
 
Isaiah không nói thật vì có vẻ Bran không thích chủ đề này. Hôm qua anh cũng tự nhiên ngăn Isaiah đọc lời cầu nguyện.
 
“Cedric là tín đồ Tin Lành ngoan đạo. Ngoài anh ra, các thành viên trong tổ chức hầu hết là người Ireland.”
 
“Ồ, ra vậy.”
 
Người Ireland dường như coi việc cùng dự lễ Phục Sinh và Giáng Sinh là điều hiển nhiên. Gia tộc Kalisz, bất kể người khác nghĩ gì, tự họ tin rằng mình kế thừa tinh thần dân tộc Ireland truyền thống, nên việc cả nhóm tham dự buổi lễ như lần này chắc không hiếm.
 
“Dù không phải, anhi cũng biết khá nhiều lời cầu nguyện.”
 
“Vậy sao? Sao anh biết?”
 
“Trại trẻ mồ côi anh từng ở do quỹ Công giáo thành lập. Thứ bảy nào vắng mặt buổi lễ học sinh đều bị trừ điểm.”
 
“Ồ…”
 
Isaiah tưởng tượng hình ảnh cậu bé Bran mặc áo trắng, đi theo sau linh mục. 
 
Lúc này, nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Bran cho thêm đường và nước vào cà phê espresso, uống một ngụm.
 
“Thế nào?”
 
“Ngon hơn cà phê ở khách sạn nhiều.”
 
Đây là lần đầu tiên Bran khen cà phê. Trước đây, dù đi đâu, anh cũng chỉ uống một cách miễn cưỡng.
 
“Còn em?”
 
Bran đặt tách cà phê xuống hỏi.
 
“Em không gọi cà phê mà?”
 
“Không, ý anh là em theo đạo gì.”
 
“À.”
 
Isaiah không tự chủ ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế nói:
 
“Chắc là Công giáo, đại loại vậy?”
 
“Phải rồi, em là người Latinh.”
 
Bran gật đầu như vừa nhớ ra một điều hiển nhiên.
 
“Có ấn tượng gì về nhà thờ không?”
 
“Không biết nữa. Dù có cũng chẳng có ý nghĩa gì. Toàn là ký ức bị xuyên tạc. Đúng không?” 
 
Isaiah lặp lại nguyên văn câu nói của Bran. Dù không biết lý do cậu cố tình làm khó, nhưng Bran chỉ cười nhẹ và thúc giục.
 
“Kể đi. Nếu không nhớ ra thì cứ nói đại hình ảnh nhà thờ hiện lên trong đầu em lúc này.”
 
Nghe giọng điệu, có vẻ không phải là nghiêm túc tìm kiếm manh mối để khôi phục ký ức, mà chỉ là để giết thời gian trước khi món ăn được phục vụ.
 
“Không biết nữa.”
 
Isaiah lại quay ra nhìn cây thông Noel bên ngoài cửa sổ. Trong ánh đèn chói chang, các đồ trang trí lấp lánh. Trong đó có cả những con búp bê hình thiên thần và em bé nằm trong nôi. Isaiah không tự chủ lộ ra vẻ mặt dịu dàng nói:
 
“Dù không nhớ gì về nhà thờ, nhưng nhìn thấy cây thông Noel luôn cảm thấy xúc động.”
 
“Đó là cảm xúc chung của người Mỹ, không liên quan đến tôn giáo.”
 
“Vậy sao?”
 
Isaiah quay đầu nhìn Bran.
 
"Hôm qua ở nhà thờ cũng không thấy khó chịu."
 
"Vậy à?"
 
Bran có vẻ hơi bất ngờ.
 
"Ừ. Thực ra lúc đó chóng mặt khó chịu, không có tâm trí nghĩ đến chuyện này."
 
"Ừ."
 
Bran lại nhấp ngụm cà phê, đặt cốc xuống. Có lẽ vì đã cởi áo khoác, trên người mặc áo sơ mi trắng ngồi cạnh cửa sổ có ánh nắng chiếu vào, Bran cầm cốc trông càng thêm thanh lịch. Tư thế thần thánh đó đột nhiên trùng khớp với một hình ảnh nào đó. Isaiah như vừa mới nhớ ra nói:
 
"À, đúng rồi. Lúc nãy anh nhắc đến thánh lễ, em đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh anh mặc áo lễ."
 
"Vậy à?"
 
Bran lộ vẻ "tại sao".
 
"Là, anh nói từng tham gia thánh lễ học sinh? Em liền tưởng tượng hình ảnh anh thời trung học, mặc áo lễ đi sau lưng cha xứ. Dù khuôn mặt giống bây giờ."
 
"Ừ."
 
Bran uống một ngụm cà phê, đặt cốc xuống.
 
"Thời trung học anh đã có khuôn mặt này rồi."
 
"Thật à?"
 
Isaiah bật cười.
 
"Nhưng chắc chắn trẻ hơn bây giờ. Hẳn là đáng yêu hơn."
 
"Khác biệt không nhiều. Còn có người nhầm anh là sinh viên đại học."
 
"Vậy à? Vậy em đoán đúng rồi? Anh thực sự mặc áo lễ trong thánh lễ?"
 
"Đúng vậy."
 
"Ồ, thật á?"
 
Isaiah kinh ngạc trợn to mắt, lúc này món ăn được mang lên.
 
"Đây là món khai vị."
 
Món khai vị là sò điệp nướng và bí ngô, kèm sốt cam, thanh mát ngọt ngào, rất kích thích vị giác.
 
Tiếp theo món chính được dọn lên bằng nồi nhỏ. Tưởng xúc xích sẽ là xúc xích Frankfurt*, hóa ra là xúc xích tự làm vẫn giữ được độ dai của thịt.
 
*Xúc xích Frankfurt (Frankfurter Würstchen) là loại xúc xích nhỏ, mỏng, thường được luộc và hun khói, có hương vị đặc trưng. Chúng được làm từ thịt lợn hoặc hỗn hợp thịt lợn và thịt bò, được bọc trong vỏ ruột cừu.
 
"Cái này ngon lắm."
 
"Vậy thì tốt."
 
Bran nếm thử miếng bít tết cá tráp, tan ngay trong miệng.
 
Phô mai và món tráng miệng sau đó cũng rất hài lòng. Ăn xong bữa trưa vừa ý, ra khỏi nhà hàng đã hơn ba giờ chiều.
 
"Không muộn sao? Cậu không bảo ba giờ phải làm việc à?"
 
"Muộn một chút cũng không sao. Họ sẽ đợi."
 
Xem ra là liên lạc trực tuyến hoặc họp video với ai đó. Isaiah nghĩ thầm, xã hội đen quả thật làm được mọi thứ, rồi nói:
 
"Vậy em đi dạo một chút, tiện thể xem xung quanh."
 
"Đi mua quần áo đi. Anh sẽ đỗ xe ở chỗ có nhiều cửa hàng."
 
Bran đỗ xe ở bãi đỗ quán cà phê khá nhộn nhịp trong khu du lịch.
 
"Anh làm việc ở đây à?"
 
"Ừ. Năm giờ quay lại."
 
Bran đưa thẻ của mình cho Isaiah.
 
"Cảm ơn. Em sẽ tiêu xài thoải mái."
 
Isaiah vẫy thẻ xuống xe. Đang định rời bãi đỗ thì nghe thấy Bran gọi phía sau.
 
"Này, đợi chút."
 
Isaiah không trả lời, chỉ quay đầu nhìn lại. Bran một tay cầm áo khoác đi tới. Đó là chiếc áo khoác trên ghế sau xe anh.
 
"Gió biển đáng sợ hơn em tưởng nhiều. Dù không ra biển, mặc thế này cũng sẽ lạnh nhanh thôi."
 
Bran tự tay khoác áo lên vai Isaiah.
 
"Ồ, vậy à."
 
Đôi mắt vàng của Bran quá dịu dàng, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Isaiah giả vờ cho tay vào ống tay áo, rồi đảo mắt đi chỗ khác.
 
“Khá rộng đấy.”
 
Nhìn thấy ngón tay của Isaiah lấp ló ở cổ tay áo, Bran nói.
 
“Không sao, vậy là được rồi.”
 
Isaiah vội vàng xắn tay áo lên. May mà chiều dài vừa đủ che qua đầu gối, không quá tệ. Hơn nữa, nó nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng, mặc vào lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp.
 
“Cảm ơn…”
 
Cơ thể ấm lên, không hiểu sao trong lòng cũng ấm áp theo. Isaiah để che giấu giọng nói run rẩy, cố ý vung tay mạnh, chào hỏi một cách phấn khởi.
 
“Vậy lát nữa gặp lại.”
 
Tiện ích - Hanzii

Không có kết quả

Hãy thử lại từ vựng khác xem sao

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo