“Biết rồi thì mau đi thay quần áo.”
Đây không phải là tình huống có thể từ chối. Isaiah đành phải đi về phía bếp.
Bước vào phòng ngủ, Isaiah theo bản năng ngồi xuống giường, ngơ ngác nhìn quanh. Ngoài tấm nệm đang ngồi, chỉ có tủ quần áo sắt cũ và giá treo đồ.
Vốn tưởng nhà người khác đơn sơ, không ngờ nhà mình còn lạnh lẽo hơn.
Có vẻ như chưa ở được bao lâu… là nơi ở tạm sao?
“Mau lên!”
Không biết đã ở trong đó bao lâu, Chester ở ngoài thúc giục. Isaiah tặc lưỡi, đứng dậy.
Trên giá treo toàn là áo khoác đen. Quần áo đang mặc cũng vậy, cậu thích màu đen sao?
Nhưng trong đống áo khoác đen này, không có áo vest. Isaiah lục lọi đại, chọn chiếc áo khoác da trông đắt tiền và sang trọng nhất. Xét cho cùng là đi ăn với ông chủ tổ chức cùng hai phó, nên mặc chỉnh tề một chút.
Mặc áo khoác xong, Isaiah nhìn vào gương trên cánh cửa tủ quần áo. Áo phông đen rộng thùng thình, quần jeans đen hơi bó, bên ngoài là áo khoác da đen… lúc mặc vào cũng thấy hơi không ổn, quả nhiên có chút không phù hợp. Nói thế nào nhỉ, có cảm giác suy đồi, giống như tên lừa đảo trong phim những năm 90.
Không được.
Isaiah nhanh chóng cởi áo khoác da, đại khái khoác lên người chiếc áo khoác jeans trông bình thường rồi đi ra.
“Đổi cái khác.”
Kết quả lập tức bị Chester chặn lại.
“Tại sao?”
“Không được. Cả áo phông bên trong cũng phải đổi, đổi cái nào không quá luộm thuộm.”
Xã hội đen mà còn cầu kỳ thế.
Isaiah trong lòng chửi rủa, quay lại phòng.
Thô bạo đóng cửa, cởi áo khoác jeans, mở tủ quần áo bắt đầu tìm áo phông. Isaiah Cole, không, bản thân dường như không phải người thích dọn dẹp, quần áo giặt xong cũng không gấp, đại khái chất đống trong tủ.
“Chết tiệt, ít nhất cũng nên dọn dẹp một chút chứ.”
Nhưng, một tên xã hội đen cả ngày cầm súng đi khắp nơi giết người, làm sao có thể dọn dẹp quần áo gọn gàng được. Lời phàn nàn không biết từ lúc nào đã biến thành tự giễu. Đồng thời, tay lục lọi tủ quần áo cũng dừng lại.
Không muốn tìm. Dù đó là cái gì đi nữa. Thật sự không muốn tìm. Thà cứ chôn vùi tất cả như vậy, quần áo cũng được, cái gì cũng được.
Rất kỳ lạ. Trong tình huống này, đáng lẽ nên tìm hiểu càng nhiều thông tin về bản thân càng tốt, nhưng không hiểu sao, không muốn biết thêm nữa. Biết rồi cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng hiểu càng thấy trước mắt mờ mịt.
Ví dụ như là gu thời trang. Bây giờ lục tủ quần áo, điều duy nhất biết được là mình có rất nhiều quần áo màu đen. Vậy thì nghĩ, có lẽ chỉ là thích màu đen, nhưng trong tình huống này, suy nghĩ thuần túy như vậy là không thể. Có thể là vì máu bắn ra cũng không rõ, mặc đồ đen cầm súng cũng không lộ, những suy nghĩ đáng sợ lần lượt hiện ra.
Không thích như vậy. Quá đáng sợ, thật khó tin, thành thật mà nói, cảm giác như đang trong cơn ác mộng. Khó có thể tin cậu lại là xã hội đen và không nhất định cậu đúng là sinh viên đại học bang mười chín tuổi – cái này bây giờ cũng không chắc chắn. Nếu là đa nhân cách, có nhiều nhân vật khác nhau như vậy, tại sao lại là nhân cách này – ít nhất cũng không nên là tội phạm. Thậm chí không phải dân giang hồ bình thường mà là sát thủ của xã hội đen. Nói cho cùng, chẳng phải là sát thủ đánh thuê sao.
Dù có phủ định thế nào thì nhân chứng cũng quá mạnh. Trong tình huống này, Chester và Manny không có lý do để nói dối. Đặc biệt là Chester, trong tình huống đó bịa ra lời nói dối lớn như vậy, đầu óc không đủ dùng. Phản ứng chậm chạp, trí nhớ cũng không tốt. Trong điện thoại của Manny còn lưu lại ảnh chụp cùng xã hội đen của mình.
Tổng hợp lại, lời của hai người rất có thể là sự thật. Điều này quá tuyệt vọng, thậm chí tự cảm thấy thê lương.
Chi bằng bây giờ đến đồn cảnh sát tự thú? Như vậy có lẽ sẽ bị xác định là tinh thần không bình thường, giảm nhẹ hình phạt… không thể nào. Lúc phạm tội chắc chắn là tỉnh táo. Ngược lại bây giờ có lẽ mới là trạng thái tinh thần không bình thường.
Thở dài, lục lọi đống quần áo chất đống, đột nhiên ngón tay chạm vào thứ gì đó cứng. Isaiah vội vàng đẩy đống quần áo sang một bên, lấy ra xem.
Giấu sâu trong tủ quần áo, bên dưới đống quần áo, là một túi giấy dày. Trong túi có hai tờ giấy khổ A4, một tờ là giấy chứng nhận John Cleveland và Barbara Cleveland nhận nuôi Isaiah Cleveland thông qua Holt Children’s Services của Hàn Quốc.
Cái này chắc là… của cậu? Vậy cậu vốn dĩ là Isaiah Cleveland?
Isaiah đọc to tên đầy đủ trên giấy tờ. Cái tên Isaiah Cole đã được nghe mấy lần, nhưng họ Cleveland thật quá xa lạ. Tất nhiên, Isaiah Cole cũng không bớt xa lạ hơn là bao. Dù người khác nói thế nào, quen thuộc nhất với cậu vẫn là Isaiah Diaz. Cái tên đó là nhất.
Tờ còn lại là đơn xin vào trại trẻ mồ côi. Mong muốn được vào trại trẻ mồ côi thuộc tu viện St. John Bosco của thành phố Eloy, tên không phải là Isaiah Cleveland. Tên là Jaehee Lee, 11 tuổi, quốc tịch Mỹ.
Nhưng bức ảnh này chính xác là cậu…
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh thiếu niên đính kèm trên giấy tờ một lúc lâu, Isaiah mới chợt hiểu.
Vậy sao? Nếu đã từng vào trại trẻ mồ côi, rất có thể là đổi sau khi bị bỏ rơi nên không còn dùng tên đó nữa? Vậy cái này… là tên thật của cậu sao?
“Jaehee, Lee…”
Jaehee, Lee Jaehee. Isaiah lặp đi lặp lại cái tên này. Vẫn rất xa lạ. Hơn nữa vì là tên nước ngoài, thậm chí không chắc mình đọc có đúng không. Không biết có phải do tâm lý hay không, cảm giác phát âm hơi giống Isaiah* [aizéiǝ].
*Isaiah: có nghĩa là “Sự cứu rỗi của Chúa”, cũng là tên một trong những tiên tri lớn của đạo Do Thái và Kitô giáo. Ông cũng tiên tri về sự xuất hiện của Đấng Messiah (Đấng Cứu Thế), người sẽ mang lại hòa bình và cứu rỗi cho nhân loại. Trong Kinh Thánh tiếng Việt, tên này thường được viết là “Ê-sai” nên mọi người cứ đọc “Ê-sai” cho đơn giản.
*Quay về bộ truyện, có thể hiểu ngắn gọn nội dung là hành trình Isaiah kiếm tìm sự cứu rỗi, Đấng Cứu Thế cho bản thân mình.
“Isaiah!”
Chester không đợi được nữa, lại hét lớn.
“Biết rồi! Sắp xong rồi!”
Đang định cất giấy tờ đi, Isaiah phát hiện trong túi nặng trịch, vội lật ra xem. Rơi xuống đất với tiếng “cộp” là thẻ căn cước FBI*. Làm sao biết là thẻ căn cước FBI? Vì trên đó viết to hai chữ FBI.
*FBI: (viết tắt của “Federal Bureau of Investigation”, Cục Điều tra Liên bang Mỹ) là cơ quan tình báo và an ninh nội địa của Hoa Kỳ và là cơ quan thực thi pháp luật liên bang chính của Hoa Kỳ.
Có thể nhìn ra chỉ nhiêu đó. Chỗ cần có chữ ký và ảnh khéo léo bị xé rách, hoàn toàn không biết thẻ căn cước này là của ai.
Nhưng điều này không cần suy nghĩ lâu. Xét cho cùng, để cùng giấy tờ của cậu, đương nhiên sẽ là của cậu. Điều này không phải rất hiển nhiên sao?
Trong chốc lát, cảm giác mắt sáng lên.
Thì ra, cậu là đặc vụ FBI. Vì nhiệm vụ, giấu kín thân phận FBI, giả vờ làm sát thủ trà trộn vào xã hội đen. Nhưng giấy tờ chứng minh thân phận vẫn cần, nên giấu ở nơi người khác không tìm được, để phòng ngừa vạn nhất, xé rách phần ảnh và chữ ký… câu chuyện hoàn toàn khớp nhau, không phải sao?
Không có một chút sai lệch, tất cả mọi thứ đều hoàn toàn ăn khớp, Isaiah cảm thấy rùng mình. Thậm chí như vậy, nghi vấn “tại sao lại là xã hội đen” cũng tự nhiên được giải quyết.
Đúng vậy, làm sao cậu có thể là tội phạm được? Huống chi là lấy việc giết người làm nghề. Điều này thật là nực cười. Nếu thật sự từng giết người thì chắc chắn là vì nhiệm vụ. Vì ngụy trang hoàn hảo, bất đắc dĩ phải hi sinh một sinh mạng đáng thương.
Isaiah cảm thấy phấn khích trước sự thật mà mình vừa phát hiện. Thành thật mà nói, câu chuyện hoàn toàn hợp lý như vậy, có chút thần kỳ – hay phải nói là quá thần kỳ, thậm chí có chút rùng rợn – nhưng nghĩ lại cũng rất hiển nhiên. Vì đây là sự thật, là chân tướng, không có chỗ để phản bác.
Cuối cùng, Isaiah dốc hết sức tự hợp lý hóa, vượt qua sự mất cân bằng nhận thức nghiêm trọng, lại cất thẻ căn cước FBI vào đống quần áo. Bây giờ, đây là manh mối duy nhất chứng minh thân phận thật của mình nên tuyệt đối không thể để Chester phát hiện.
Nghĩ đến việc mình không phải dân xã hội đen bình thường, mà là đặc vụ FBI ngụy trang thành xã hội đen, đột nhiên, endorphin* tăng vọt, ý chí chiến đấu bắt đầu dâng lên.
*endorphin: một hormone vui vẻ, cải thiện tâm trạng.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là cậu phải làm gì. Bản thân còn không biết mình là ai, rốt cuộc phải làm gì đây? Xem phim thấy nhân vật chính trong trạng thái mất trí nhớ cũng sẽ cố gắng làm gì đó, kết quả gây rắc rối, vướng vào sự kiện. Jason Bourne đại khái cũng là như vậy.
Isaiah không định làm chuyện ngu ngốc như vậy. Vì bản thân đến giờ vẫn chưa bị phát hiện, hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, cũng không thể hành động khinh suất. Theo lời Manny, đại khái vài ngày nữa sẽ khôi phục ký ức bình thường. Mục tiêu của Isaiah là ở bên cạnh Chester cố gắng bảo toàn tính mạng, đợi đến lúc đó.
Isaiah phấn chấn tinh thần, trước khi Chester lại hét lớn, nhanh chóng thay quần áo. Dù vẫn là chiếc áo phông đen cũ kỹ, nhưng ít nhất cổ áo không quá chật.
Cũng tìm áo khoác, nhưng không tìm được cái nào ổn. Isaiah tự lấy cớ áo phông đã dễ nhìn hơn, mặc chiếc áo khoác da vừa cởi ra lúc nãy. Soi gương nhìn, phần da lộ ra ít hơn, cảm giác suy đồi cũng giảm bớt. Tất nhiên, chỉ từ dân giang hồ những năm 90 biến thành F2 những năm 2000.
“Cậu định đi quyến rũ đàn ông sao?”
Quả nhiên, Chester lập tức nhíu mày.
Nhưng Isaiah không để ý.
“Phiền phức quá, đi thôi.”
Dù sao thân phận thật của cậu là đặc vụ FBI cài cắm, người khác nhìn cậu thế nào, là dân giang hồ hay đồng tính thì có liên quan gì. Isaiah cuối cùng đã đạt đến giai đoạn thắng lợi tinh thần kịch liệt, vượt qua sự mất cân bằng nhận thức nghiêm trọng.
Mặc áo khoác da đi đầu tiên ra cửa, Chester ở phía sau tặc lưỡi.
“Vậy cũng được. Đầu óc hỏng rồi cũng trở nên đáng yêu hơn một chút. Dần dần lộ ra bản tính rồi.”