Bọ Trong Hổ Phách - Chương 7

Chương 7

Từ lúc lên xe, Chester đã nổi cơn thịnh nộ vì bị trễ giờ. Manny dừng lại mấy lần trước đèn đỏ, cuối cùng Chester rút súng ra.

“Nếu còn dừng vì đèn vàng, tao sẽ bắn.”

“Không dừng nữa.”

Manny nói vậy, nhưng vẫn vài lần do dự trước đèn vàng. Mỗi lần như vậy, Chester đều nổi giận, nhưng không bắn mà dùng súng đập vào đầu Manny.

Chính vì thế, kế hoạch tìm hiểu bản thân mình là ai của Isaiah trong xe đã thất bại.

Thay vào đó, cậu biết thêm nhiều về Chester. Ví dụ như ông nội của anh ta là một tay mafia Ireland lâu năm liên quan đến vụ mất tích của Jimmy Hoffa, mẹ anh từng là Hoa hậu Pennsylvania, xinh đẹp xuất chúng, thậm chí từng xuất hiện trên quảng cáo tạp chí, bản thân Chester cũng thừa hưởng nhan sắc từ mẹ, hồi nhỏ còn nhận được danh thiếp từ công ty người mẫu,v…v…, những câu chuyện không đâu vào đâu. Cuối cùng, anh còn thân mật kể cho cậu nghe về con chó tên Agrippina của mình, là giống chó Pitbull.

“Ừ, biết rồi, Chester. Tôi đã hiểu rõ anh là ai rồi. Vậy nói tiếp về tôi đi.”

“Cậu? Cậu là Isaiah Cole. À đúng rồi, Agrippina ghét cậu. Thấy cậu là sủa đòi cắn, nên đừng đến nhà tôi.”

“Ồ, thông tin này thật hữu ích nhỉ?”

“Chó Pitbull rất hay ghen. Nếu ngửi thấy mùi chủ của con chó cái khác, mắt nó sẽ trợn trắng.”

Chester cười, đặt tay lên vai Isaiah. Quả đúng là dân mafia, nói chuyện thật khó nghe. Isaiah thoáng chút bực bội, nhưng nhớ lại mình là đặc vụ FBI ngầm, bình tĩnh nói:

“Vậy tôi là người thế nào? Đã biết chó của anh ghét tôi rồi, nói cái khác đi.”

Chester vẻ chán nản rút tay lại. Rồi như đọc được điều gì đó trong ánh mắt Isaiah, chậm rãi lấy điện thoại từ túi áo khoác ra.

“Xem cái này đi. Khỏi phải giải thích dài dòng.”

Chester lục tìm gì đó trên điện thoại, rồi đưa cho Isaiah. Đó là đoạn video giám sát từ quầy bar trong sòng bạc. Camera trên trần nhà quay toàn bộ bàn chơi Texas Hold’em*, dù chỉ thấy lưng người chia bài, nhưng khách ngồi đối diện lại được quay rõ. Cả ba đều mặc vest đen giống nhau, thân hình lực lưỡng, khuôn mặt dữ tợn, khó phân biệt ai là ai.

*Texas Hold’em: biến thể phổ biến nhất của trò bài Poker.

Vì vậy, ánh mắt tập trung nhiều hơn vào người đàn ông đứng phía sau họ. Anh ta mặc áo khoác phi công đen, thân hình gầy gò, động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn khác biệt với ba gã to lớn ngồi bàn. Hơn nữa còn đeo mặt nạ balaclava* một cách táo bạo.

*Balaclava: là một chiếc mũ trùm có khả năng che kín khuôn mặt và đầu được thiết kế để bảo vệ người sử dụng khỏi thời tiết khắc nghiệt và lạnh.

Người đàn ông ăn mặc kỳ lạ đó thản nhiên đi qua đám đông để tiến đến bàn. Rồi rút súng từ trong áo khoác ra, lập tức bắn vào sau đầu người đàn ông ngồi giữa. Đầu nổ tung, máu và não văng tung tóe, hai người bên cạnh lập tức đứng dậy. Nhưng người đàn ông nhanh hơn. Với tốc độ khó tin, anh bắn chính xác vào trán hai người. Máu văng ra như túi máu nổ tung, nửa sau đầu hai người bay mất, ngã xuống đất.

Những người trong bar hoảng loạn, chạy tán loạn, người đàn ông thản nhiên cất súng vào áo khoác. Cuối cùng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào camera giám sát trên trần nhà. Như thể đang đóng dấu cho những người xem video sau này.

Khoảnh khắc ánh mắt người đàn ông trong video và Isaiah chạm nhau, cậu cảm thấy toàn thân máu đông cứng. Đôi mắt đó, sắc bén và trong suốt một cách kỳ lạ, chính là đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình trong gương.

“Biết tại sao tôi bảo cậu đừng mặc áo khoác phi công chưa?”

Chester lại đặt tay lên vai Isaiah nói.

“Dù sao đây cũng là camera giám sát sân nhà tôi, không giao cho cảnh sát, nhưng những nhân chứng nhớ rất rõ trang phục.”

Anh ta lấy điện thoại từ tay Isaiah đang đờ đẫn, bắt đầu phát lại video từ đầu.

“Thật tiếc khi không thể phát sóng trên tin tức. Tôi dám chắc đây là vụ giết người trên phố tuyệt vời nhất thế kỷ 21. Nó nên được xếp vào hạng mục nghệ thuật.”

Chester say sưa ngắm nhìn video, trong khi Isaiah bên cạnh mặt mày tái mét, nghĩ thầm:

Cho dù là đang làm nhiệm vụ ngầm… thì việc giết người bừa bãi như vậy có được không? Cho dù họ là băng đảng và tội phạm, thì việc ngụy trang thành vụ giết người trên phố cũng được sao? Không, quan trọng hơn… liệu đây có thực sự là một phần nhiệm vụ của FBI?

“…”

Tim đột nhiên đập loạn xạ. Có lẽ do say xe, hơi thở gấp gáp, mắt tối sầm lại. Cuối cùng, Isaiah dồn hết sức lực cầu xin Manny đang ngồi ở ghế lái:

“Chờ đã, Manny. Dừng xe lại.”

Manny dừng xe bên lề đường, Isaiah từ ghế sau lao ra ngoài và bắt đầu nôn.

“Thật là thảm hại.”

Chester đang cáu kỉnh nhìn thấy Isaiah chỉ nôn ra nước, lập tức bước xuống xe, túm lấy gáy cậu lôi trở lại xe.

“Chờ đã, tôi muốn nôn…”

“Cứ nôn đi.”

Chester thô bạo đóng cửa xe lại nói.

“Đi đâu vậy…?”

Chester không trả lời, mà liếc nhìn tấm thảm chân ở ghế sau.

“Vậy thì rửa xe…”

“Tất nhiên là cậu rửa.”

Chester trợn mắt nói, cái tên được trả tiền này còn định lười biếng sao?

Thôi được, cậu thật ngốc, lại còn mong đợi một người như Chester sẽ đối xử với cậu như người yêu.

Isaiah cố gắng nuốt nước bọt, cuối cùng xe cũng đến nơi.

“Đến rồi.”

“Chết tiệt, rốt cuộc đã mất bao nhiêu thời gian.”

Chester cuối cùng đánh vào đầu Manny, rồi nhét khẩu súng trở lại áo khoác.

Vừa bước xuống xe, những tay chân của Chester đang đợi ở cửa nhà hàng lập tức xông lên. Chester dẫn họ bước vào nhà hàng với vẻ kiêu ngạo. Isaiah, vẫn chưa hồi phục sau cú sốc từ đoạn video, loạng choạng đi theo sau Manny.

Bên trong nhà hàng yên tĩnh lạ thường. Không khí trái ngược với thời điểm ăn tối, xung quanh vắng tanh, chỉ có vài bàn ở phía trong là có người. Có vẻ như cha của Chester đã bao cả nhà hàng.

Cha của Chester, Cedric Kalisz, dường như đã đến từ sớm. Áo vest đã cởi ra, chỉ mặc áo sơ mi ngồi thoải mái, trò chuyện vui vẻ với ai đó. Hiển nhiên, người đó chỉ có thể là Bran…

Liệu có thật là Bran không? Đó chính là anh ta sao?

Isaiah đi theo sau Manny, càng tiến gần đến bàn của Kalisz, mắt cậu càng nheo lại. Không phải vì không nhìn thấy, mà vì là không thể tin được.

“Chết tiệt, thật không thể tin nổi…”

Isaiah không kiềm được mà lẩm bẩm.

“Cái gì?”

Manny quay lại hỏi.

“Không, không có gì.”

Isaiah vội vàng trả lời. Manny nhìn Isaiah với vẻ lo lắng, rồi chỉ về phía bàn tròn ở góc nhà hàng.

“Cậu ngồi đây.”

Isaiah làm theo và Manny ngồi xuống cạnh cậu. Những tay chân khác cũng tản ra, hai ba người ngồi vào một bàn.

Lúc này, Chester tiến về phía cha mình.

“Cha.”

“Đến rồi à.”

Cedric chỉ vào chỗ bên cạnh, bảo anh ngồi xuống. Sau khi Chester ngồi xuống, Bran là người đầu tiên chào hỏi.

“Lâu rồi không gặp, Chester.”

Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng, thanh lịch. Không, là cách nói chuyện thanh lịch mới đúng.

“Ừ.”

Có lẽ vì có mặt cha, Chester cũng giả vờ lịch sự đáp lại. Cedric nhìn hai người, dường như nở một nụ cười mãn nguyện, nhưng đó không phải là điều quan trọng. Từ lúc nãy, ánh mắt của Isaiah đã dán chặt vào Bran Wiseman, không thể rời mắt. Đoạn video trên xe đã bị cho vào quên lãng từ lâu. Vẻ đẹp của anh ta thật quá choáng ngợp.

Thật sự không ngờ tới, Bran lại có thể đẹp trai đến vậy. Hơn nữa khí chất cũng khác xa so với tưởng tượng. Với cái tên Wiseman, cùng xuất thân từ Ivy League, cậu tưởng anh ta sẽ là một người đàn ông lạnh lùng như một kế toán viên, nhưng hoàn toàn không phải.

Nói thế nào nhỉ, ngược lại còn toát lên vẻ ôn hòa và thư thái. Có lẽ là do ánh đèn trong nhà hàng, ánh sáng vàng nhạt khiến mái tóc nâu và đôi mắt màu nâu nhạt của anh càng thêm dịu dàng, nên mới tạo ra ảo giác này.

Thực tế, rất có thể anh ta cũng lạnh lùng và tàn nhẫn như Isaiah dự đoán, một người đàn ông đáng sợ không kém Chester. Xét cho cùng anh ta cũng là dân xã hội đen. Hơn nữa nghe nói trước khi trở thành xã hội đen, còn đã từng đánh hai người suýt chết trong một vụ ẩu đả ở quán bar, khiến họ tàn tật suốt đời. Dù sao đi nữa, người đàn ông này cũng chắc chắn không phải người bình thường.

Nhưng có sao đâu, anh ta đẹp trai như vậy cơ mà.

Chester cũng đẹp, một chàng trai đẹp như búp bê, nhưng đứng cạnh Bran thì chỉ giống như một đứa trẻ. Thực tế nghe nói họ cùng tuổi, nhưng trông lại cứ như vậy. Bran cao lớn, còn Chester gầy như người mẫu thời trang, càng làm nổi bật điều đó hơn.

Isaiah thật lòng cảm thấy tiếc nuối. Dù là người yêu, cậu thật sự không muốn nói điều này, nhưng chỉ cần nhìn mặt thôi cũng biết Chester đã thua rồi. Dù có người sẽ cảm thấy buồn cười, nói rằng sao có thể dùng mặt mũi để quyết định ông trùm, nhưng điều đó không quan trọng. Nếu để cậu bầu chọn, chắc chắn cậu sẽ chọn Bran.

Đúng lúc Isaiah quên mất hoàn cảnh, đắm chìm trong việc ngắm nhìn Bran.

“…”

Đột nhiên, Bran nhìn về phía này. Isaiah lúc này mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm vào anh ta, vội vàng lảng sang hướng khác. Một lúc sau, cậu lại liếc nhìn trộm, phát hiện Bran vẫn đang nhìn về phía này. Kết quả là ánh mắt họ chạm nhau. Isaiah giật mình, lần này quay hẳn đầu đi.

“Sao vậy?”

Manny cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

“Không, hình như tôi và Wiseman nhìn nhau…”

“Cái gì?”

Manny lo lắng liếc nhìn về phía Bran.

“Chắc chắn không? Anh ta có nhìn về phía này sao?”

“À, vậy sao? Thế thì tốt quá.”

Isaiah ngượng ngùng nói. Manny nhìn Isaiah, rồi hạ giọng nói:

“Này, phòng hờ tôi nói cho cậu biết, không được để Bran phát hiện ra tình trạng của cậu bây giờ. Thế là xong đấy, hiểu chứ?”

Isaiah gật đầu im lặng. Manny rõ ràng lộ vẻ không yên tâm.

“Manny.”

“Gì?”

Isaiah hạ giọng như Manny hỏi:

“Cậu nghĩ ngày mai ông chủ sẽ đề cử ai làm người kế vị?”

“Không biết. Đề cử ai cũng được.”

Manny tặc lưỡi.

“Cậu chỉ cần giết tên đó là xong.”

Manny cố ý tặc lưỡi, tỏ ra rất căng thẳng, có vẻ như anh ta cũng cho rằng khả năng Bran được đề cử làm người kế vị là rất cao.

Có lẽ bao gồm cả Manny, phần lớn thuộc hạ của Chester đều đứng về phía anh ta vì là con trai của ông chủ. Đặc biệt là Manny có lẽ chỉ vì hy vọng Chester sẽ trở thành ông chủ mà chịu đựng tính khí xấu và mọi sự hành hạ của hắn, giờ lại đột nhiên xuất hiện Bran khiến địa vị của bản thân bấp bênh, chả trách anh thấy căng thẳng.

Isaiah thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Đi đâu vậy?”

Manny lập tức trợn mắt hỏi.

“Đi vệ sinh.”

Isaiah nói ngắn gọn rồi rời đi.

Nhưng cậu tìm mãi cũng không thấy nhà vệ sinh đâu. Tìm một lúc lâu, Isaiah chặn một nhân viên đi ngang qua hỏi vị trí nhà vệ sinh. Nhân viên rất nhiệt tình, tự mình dẫn cậu đi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo