Bọ Trong Hổ Phách - Chương 78

Chương 78

May mắn là chỗ ở này vừa ra cửa đối diện đã có thang máy.
 
"Đừng quên tải ứng dụng Airbnb."
 
Bran bước vào thang máy nói. Isaiah vừa đến bãi đậu xe ngầm liền lấy điện thoại thông minh Chester đưa ra, trước tiên tải ứng dụng.
 
"Ứng dụng cài xong rồi."
 
Ngồi vào ghế phụ Bentley nói, Bran đọc một tài khoản email.
 
"Đây là tài khoản thật của anh sao?"
 
"Sao có thể."
 
Quả nhiên, sau khi đăng nhập ứng dụng, ảnh một người đàn ông tên Bob đang cười khoe hàm răng trắng xuất hiện ngay trong hồ sơ cá nhân của cậu.
 
"Đây là ai?"
 
"Biết đâu, ai đó thôi."
 
Bran xoay vô lăng, thờ ơ trả lời. Xe lập tức rời khỏi bãi đậu xe ngầm. Nhưng bên ngoài trời đã tối hẳn, không khác gì dưới lòng đất, tối đen như mực. Thêm vào đó trời mưa, càng thêm âm u.
 
"Thông tin của em cũng sẽ bị FBI lén lút lợi dụng như vậy sao?"
 
"Chắc là không."
 
Bran lái xe thành công vào đường chính, đạp ga mạnh hơn nói.
 
"Loại thông tin dùng cho mục đích đó cơ bản đều là giả. Đa số trường hợp, ảnh, tên và ngày sinh đều được kết hợp tách rời. Đôi khi cũng lợi dụng thông tin cũ của người nhận danh tính mới trong chương trình bảo vệ nhân chứng."
 
"Mấy tên FBI đúng là tùy tiện."
 
"Chính là côn đồ. Vào xem mục xác nhận đặt phòng đi."
 
Isaiah làm theo lời Bran nói.
 
"Có hóa đơn không? Cho Chester xem. Anh cố ý để người ta viết hóa đơn theo thời gian sau cuộc gọi."
 
Quả nhiên, xử lý chuyện gọn gàng, không chê vào đâu được. Hoàn toàn khác biệt với Chester kia, đến cái rèm cửa cũng không chuẩn bị tốt khiến người ta phát điên.
 
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Chester đã gọi đến. Isaiah không tự chủ lẩm bẩm một câu chửi thề. Bran ra hiệu cho cậu nghe máy. Isaiah khẽ thở dài, nhấc máy lên.
 
- Cậu đang ở đâu?
 
Chester lại giả vờ không biết hỏi. Giọng điệu cố ý làm ra vẻ đó không hiểu sao càng khiến người ta khó chịu.
 
"Biết rồi còn hỏi."
 
Isaiah không giấu giếm sự bực bội của mình.
 
"Dù sao anh không phải dùng ứng dụng theo dõi giám sát thời gian thực sao?"
 
- Cậu nói cái gì vậy. Đó chỉ là cài đặt thôi, đâu phải cả ngày chỉ nhìn chằm chằm.
 
Chester tức giận, như thể đang nói ai mắc chứng hoang tưởng vậy. Isaiah không phản ứng, hắn lải nhải nói đã vậy sao còn làm chuyện khiến người khác nghi ngờ, cuối cùng ho khan một tiếng nói:
 
- Dù sao, quyết định căn phòng đó chưa?
 
"Ừ, đã ký hợp đồng thuê rồi."
 
- Được. Vậy ngày mai đến đo chiều rộng cửa sổ là được.
 
Chester lại nhắc đến cái rèm cửa chết tiệt của hắn. Rõ ràng đã nói mấy lần rồi, giờ lại nhắc lại, xem ra muốn Isaiah khen hắn như lúc nãy.
 
Nhưng Isaiah không có tâm trạng đó. Từ đây đến căn hộ của mình nhiều nhất cũng chỉ lái xe hai mươi phút. Vốn dĩ Bran lái xe quá giỏi đã khiến người ta tiếc nuối, tên không biết điều kia còn lãng phí thời gian này, làm sao có thể khen hắn. Hơn nữa với tính cách của Chester, một khi được khen, chắc chắn sẽ đắc ý, quấn lấy không buông.
 
Quả nhiên, Isaiah mãi không phản ứng, Chester liền xịu xuống, ủ rũ nói:
 
- Thôi... biết rồi. Vậy trưa ngày mai gặp ở tòa nhà Teton nhé.
 
"Mấy giờ?"
 
- Hai giờ. Tôi có hẹn ăn trưa.
 
"Biết rồi. Đến phòng 2208."
 
Isaiah nói cho hắn số phòng, rồi trước khi Chester nói thêm gì đã cúp máy. Nhịn được ý muốn tắt máy, nhét điện thoại thông minh vào túi áo khoác, Bran lập tức nói:
 
"Hai người quan hệ không tệ nhỉ."
 
"Cái gì?"
 
Isaiah không tự chủ trợn mắt.
 
"Chẳng lẽ đang nói đến Chester?"
 
"Không thì còn đàn ông nào khác sao?"
 
Isaiah khá bối rối. Lúc trước cũng vậy, nhưng bất cứ khi nào Bran nhắc đến Chester, giọng điệu và thái độ của anh dường như pha chút ghen tuông. Tất nhiên, tình huống đặc biệt, thăm dò lẫn nhau là khó tránh, nhưng từ ngữ của Bran quả thật có chút kỳ lạ. Như cố ý nói vậy.
 
"Vậy thì em vẫn có thể bóp cò chứ?"
 
Đèn tín hiệu suýt nữa chuyển sang vàng. Bình thường có lẽ đã phóng thẳng qua, nhưng vì trời mưa, Bran dừng xe trước vạch dừng. Isaiah hoàn toàn dựa vào ghế ngồi lẩm bẩm:
 
"Những thứ như thế không quan trọng."
 
"Không quan trọng?"
 
"Ừ."
 
Qua cửa sổ, cần gạt nước chuyển động không ngừng, nhưng chúng không thể theo kịp trận mưa như trút nước. Isaiah nhìn chằm chằm vào tấm kính, nhanh chóng bị nhòe bởi những hạt mưa. Chính xác hơn, cậu nhìn đèn giao thông bên ngoài cửa sổ xe, vòng tròn tròn đã nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.
 
"Việc này đúng hay sai vốn là logic từ bên ngoài vòng tròn."
 
"Logic từ bên ngoài vòng tròn, em nói vậy sao."
 
"Ừ. Tôi chỉ cần tuân theo logic bên trong vòng tròn."
 
Logic bên trong vòng tròn đơn giản hơn nhiều so với logic bên ngoài. Em chỉ cần bắn bất cứ thứ gì lọt vào vòng tròn, bất cứ thứ gì nằm trong tầm ngắm.
 
"Nó dễ hơn lái xe. Không có biến số."
 
Trước khi mục tiêu hoàn toàn khóa chặt là màu đỏ. Sau khi mục tiêu hoàn toàn khóa chặt là màu xanh. Lúc xanh thì bóp cò là được. Không cần như đèn tín hiệu phải quan sát trái phải.
 
"Ra vậy."
 
Bran khẽ nói. Vốn tưởng anh sẽ hỏi tiếp, không ngờ hắnanh không nói gì. Trong xe một lúc chỉ có tiếng mưa đập vào thân xe và tiếng cần gạt nước đung đưa.
 
"Vậy thì."
 
Một lúc lâu sau, Bran mới lên tiếng. Đèn tín hiệu chuyển sang xanh, đồng thời xe phía sau bấm còi. Bran chuyển số đạp ga. Xe bắt đầu lướt đi trong mưa.
 
"Anh định nói gì đó phải không?"
 
"Không có gì."
 
Bran trả lời cụt lủn. Hiếm khi anh rút lại điều mình định nói. Có thể đó không phải là điều gì quan trọng, nhưng bằng cách nào đó, những lời không nói ra vẫn đọng lại trong tâm trí Isaiah.
 
Rời khỏi cụm tòa nhà phức tạp, tốc độ xe bắt đầu tăng nhanh. Khi phóng nhanh trên con đường hai làn xe vắng vẻ, Bran đột nhiên nói:
 
"Nhắc mới nhớ, anh nên liên lạc với em thế nào khi anh muốn nói chuyện?"
 
Dù biết Bran có ý nói về công việc, tim Isaiah vẫn không khỏi đập thình thịch trong giây lát. Người đàn ông này chắc chắn có cách dùng từ kỳ lạ.
 
"Không công bằng khi chỉ có Chester có thể liên lạc với em bất cứ khi nào anh ta muốn, phải không?"
 
Hay nói cách khác, đây cũng là một kế hoạch được tính toán kỹ lưỡng. Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Bran hiểu rõ tâm ý của cậu. Nếu lợi dụng tình cảm này đối với bản thân, khiến cậu càng thêm trung thành, đó quả là một thủ đoạn thông minh.
 
"Nếu có gì muốn nói, hãy để lại mảnh giấy ghi chú ở văn phòng Debel Financial. Tôi sẽ kiểm tra mỗi ngày một lần."
 
Isaiah cố ý dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
 
"Thật bí mật."
 
Đây chỉ là cách truyền tin phổ biến nhất, nhưng anh lại nói như đang trao đổi mật ngữ vậy.
 
"Và nếu em có điều gì muốn nói, em cũng sẽ để lại ghi chú chứ?"
 
"Tôi với anh... có gì để nói sao?"
 
"Tại sao lại chắc chắn như vậy? Đến bây giờ vẫn chưa từng có lần nào sao?"
 
Bị hỏi như vậy, trả lời thật khó xử. Đúng là đã từng có rất nhiều suy nghĩ về Bran, cũng từng một mình hồi tưởng cảm xúc không thể chạm tới anh ta, nhưng nếu nói có muốn dùng ngôn từ để diễn đạt hay không, thì...
 
"Được rồi."
 
Isaiah còn chưa kịp nói gì, Bran đã tỏ ra hiểu chuyện, gật đầu.
 
"Cứ tự mình cầu nguyện thật nhiều cho đến khi chết đi."
 
"Anh đang nói cái gì vậy."
 
Isaiah, cảm thấy bị xúc phạm, tặc lưỡi khó chịu.
 
"Đừng coi người ta như kẻ cuồng tín."
 
"Còn không bằng kẻ cuồng tín. Ít nhất họ còn mong đợi sự hồi đáp từ thần linh."
 
"Đủ rồi. Tôi không cần hồi đáp, trả súng cho tôi."
 
"Khi em không còn gì để nói, em lại nói về chủ đề súng ống."
 
"..."
 
Lần này thật sự không còn gì để nói. Isaiah ngậm miệng, Bran không bật đèn xi nhan rẽ vào ngõ hẻm, nói:
 
"Hôm sau đến nhà anh lấy."
 
"Nhà anh ở đâu?"
 
"Manny biết. Ban ngày chắc không có ai, khuyên em nên đi lúc đó."
 
Cảnh vật ướt sũng trong mưa không hiểu sao rất quen thuộc, hóa ra đã đến gần khu chung cư lúc nào không hay.
 
"Bảo Manny đợi trong xe, cậu một mình vào. Bấm chuông, bên trong hỏi ai thì trả lời là Isaiah. Vanessa sẽ mở cửa."
 
"Vanessa?"
 
"Là quản gia. Đừng giết cô ấy."
 
"...Tôi không tùy tiện giết người."
 
‘Coi mình là gì, kẻ ghen tuông điên cuồng sao?’ 
 
Đang định nổi giận nói một câu, xe đã dừng trước tòa nhà chung cư. Isaiah nuốt lời định nói, tháo dây an toàn.
 
"Súng chắc để cạnh bàn trong phòng sách, em tự lấy đi."
 
Isaiah không phản ứng, bước xuống xe. Đóng sầm cửa xe, đi về phía tòa nhà, nghe thấy tiếng ai đó gọi "Isaiah" phía sau.
 
Isaiah đứng trước cầu thang quay đầu nhìn lại. Xuyên qua màn mưa dày đặc, thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Bran trong xe.
 
"Dù sao thì, cứ cầu nguyện thật nhiều."
 
"..."
 
"Sẽ có ngày nhận được hồi đáp thôi."
 
…Ai? Ai sẽ trả lời? Chúa ư? Hay chính Bran? Nếu là người sau, đó là hồi đáp cho lời cầu nguyện, hay là hồi đáp cho trái tim đã biến chất, không phân biệt được là tín ngưỡng hay tình yêu từ lâu?
 
Vị thần xảo quyệt không cho Isaiah cơ hội đặt câu hỏi, biến mất trong màn mưa. Cuối cùng để lại một câu nói đầy ẩn ý.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo