Bọ Trong Hổ Phách - Chương 82

Chương 82
 
Manny đỗ xe trước một biệt thự ba tầng đơn lập ở ngoại ô thành phố. Thật bất ngờ khi đó không phải là một căn hộ lớn hay sky villa ở trung tâm thành phố, nhưng dù sao đi nữa, vẻ ngoài hiện đại và tinh tế của ngôi nhà chắc chắn rất hợp với gu của Bran.
 
"Bên ngoài trông ổn, nhưng nội thất như kiểu tay trùm Trung Quốc trang trí vậy."
 
Chester chỉ trích gay gắt phong cách thiết kế nội thất của Bran.
 
"Anh không sống trong ổ chó à?"
 
"Gì chứ, dù đồ đạc của Agrippina hơi nhiều nhưng cũng chưa đến mức gọi là ổ chó."
 
Isaiah một mình bước xuống xe, để mặc Chester lải nhải kể Agrippina ghét anh ta thế nào.
 
Có lẽ đoán trước Isaiah sẽ đến, hoặc tin rằng không tên trộm nào dám đột nhập nhà phó thủ lĩnh mafia, các ngôi nhà xung quanh đều đóng cửa im ỉm, duy chỉ căn nhà này cửa mở rộng. Isaiah băng qua khu vườn trải dài cỏ xanh, tiến về phía biệt thự. Sau khi bấm chuông, một giọng nữ vang lên từ hệ thống âm thanh.
 
"Ai đó ạ?"
 
Giọng nói nghe có tuổi hơn tưởng tượng. Isaiah làm theo chỉ dẫn của Bran xưng tên. Ngay sau đó, cửa mở, một quý bà tóc hoa râm niềm nở đón tiếp. Bà ắt hẳn là Vanessa.
 
"Isaiah à."
 
Vanessa vừa thấy Isaiah liền mở rộng đôi tay gầy guộc ôm lấy cậu. Dù đã đoán trước, cái ôm quen thuộc này vẫn khiến lòng cậu ấm áp lạ thường.
 
"Sao bấy lâu không ghé thăm bà lấy một lần?"
 
Quả nhiên, Isaiah Diaz từng đến đây. Isaiah thầm than trong lòng, lẽ ra nên hỏi kỹ hơn khi Bran bảo cứ thẳng đến đó.
 
"Công việc hơi bận ạ."
 
Isaiah thoát khỏi vòng tay Vanessa, cười ngượng ngập.
 
"Ừ, dạo này Bran cũng toàn nói vậy. Còn bảo ngủ lại bên ngoài. Rốt cuộc làm việc xấu gì mà bận rộn thế. Đúng là tay mafia bận rộn nhất thế giới."
 
Vanessa lẩm bẩm như bà nội trách đứa cháu ít về nhà, chỉ tay về phía cầu thang lên tầng hai.
 
"Dù sao, cháu đến thay Bran làm việc hả? Cậu ấy chỉ dặn đưa cháu lên thư phòng, vậy được không? Bà không cần cùng lên tìm chứ?"
 
"À, không cần đâu, không sao ạ."
 
Isaiah vội vàng nói xong rồi chạy lên tầng hai. Đến nơi, thấy hai bên hành lang san sát những cánh cửa phòng, cậu thoáng chút nản lòng, nhưng may mắn là ngay phòng đầu tiên cạnh cầu thang chính là thư phòng.  
 
Quả nhiên, nội thất cổ kính cùng những món đồ trang trí hoành tráng khắp nơi khác xa với phong cách thiết kế hiện đại. Dù sao thì lượng sách khổng lồ thế này cũng chẳng thể tạo không khí thanh lịch gọn gàng được.  
 
Dù là lần đầu đến đây, nhưng khung cảnh này lại mang đến cảm giác quen thuộc khó tả. Không biết là do ký ức khi đột nhập vào nhà Bran ở Liberty Port, hay từ trải nghiệm của Isaiah Diaz từng đặt chân đến thư phòng này.  
 
Với tâm trạng phức tạp bước vào, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy chiếc bàn làm việc đồ sộ. Trên mặt bàn sang trọng như đồ dùng của hoàng gia thời Trung Cổ, lẻ loi đặt một chiếc túi câu cá, trông thật lạc lõng. Hai chiếc túi khác được đặt dưới đất cạnh bàn.  
 
Isaiah mở túi trên bàn trước, muốn kiểm tra xem có súng bên trong không, nhưng vừa kéo khóa, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là vật thể lạ đặt trên nòng súng. Đó là một chiếc smartphone đời mới nhất.  
 
Trông không giống vô tình rơi vào, rõ ràng có người cố ý đặt nó ở đó.  
 
Isaiah nhanh chóng cầm điện thoại lên. Chiếc điện thoại mới tinh còn nguyên miếng dán màn hình. Dĩ nhiên, lịch sử cuộc gọi trống rỗng, trong ứng dụng tin nhắn cơ bản chỉ có các thông báo dịch vụ từ nhà mạng, cùng một tin nhắn duy nhất từ Bran:  
 
"Dù sự kín đáo cũng tốt, nhưng anh muốn được kết nối với em gần gũi hơn."
 
Nói tóm lại, nó có nghĩa là sử dụng một ứng dụng nhắn tin để trao đổi tin nhắn nhanh hơn thay vì những ghi chú chậm chạp. Nhưng tại sao lại dùng cách diễn đạt mơ hồ kiểu "tête-à-tête" hay "in close touch" thế này?  
 
*”Tête-à-tête” có nghĩa là một cuộc trò chuyện riêng tư, thân mật giữa hai người. Nó thường được sử dụng để chỉ cuộc gặp gỡ, trao đổi riêng tư, không có sự hiện diện của người thứ ba.
 
*"In close touch" có nghĩa là giữ liên lạc thân thiết, duy trì mối quan hệ gần gũi với ai đó. Cụm từ này diễn tả việc thường xuyên tương tác, trò chuyện hoặc dành thời gian cho nhau, cho thấy một mối quan hệ khăng khít và gắn bó.
 
Dù sao thì, đúng là một tên xảo quyệt. Bậc thầy trong việc đùa giỡn với cảm xúc người khác.  
 
Isaiah nguyền rủa trong lòng, nhưng trái ngược với tâm trí cuồng loạn, bàn tay cầm điện thoại lại run không ngừng. Cậu nâng niu chiếc điện thoại như báu vật, hai tay siết chặt, liếc nhìn xung quanh. Chỉ sau khi xác nhận lại rằng không có ai ở đó, cậu mới tắt thiết bị và đặt nó trở lại túi. Cậu đặt nó vào khoảng trống phía sau báng súng gập để ngay cả khi người khác mở túi, họ cũng sẽ không thể tìm thấy nó ngay lập tức, và kéo khóa kéo.
 
Cậu mở tiếp hai túi còn lại, xác nhận bên trong có súng. Khi xách cả ba túi chuẩn bị rời đi, chiếc túi đựng điện thoại bỗng cảm giác nặng trĩu khác thường. Tất nhiên, không phải vì chiếc điện thoại, mà dường như còn có thứ gì khác bên trong.  
 
Isaiah định kiểm tra sơ qua, nhưng quyết định bỏ qua. Nếu là thứ cần xác nhận ngay, hẳn Bran đã để lại chỉ dẫn nào đó. Khi không có hướng dẫn đặc biệt, nghĩa là có thể xem sau. Nếu trì hoãn thêm, Chester bỗng phát điên xông vào sẽ càng rắc rối.  
 
Isaiah xuống lầu chào tạm biệt Vanessa rồi lập tức rời khỏi nhà. May mắn là Chester vẫn ngoan ngoãn ngồi trong xe. Xét cho cùng, dù có điên đến mấy, hắn cũng không dám xông vào nhà Bran tay không. Hắn không có loại dũng khí đó đâu.  
 
Thấy Isaiah hai tay xách ba túi câu cá, Manny lập tức mở cốp xe. Isaiah chất tất cả túi vào cốp rồi ngồi lên ghế sau.  
 
"Lấy được súng chưa? Làm sao lấy được?"  
 
"Lấy được là được rồi."  
 
Isaiah đóng cửa xe nói.  
 
"Isaiah Diaz hình như từng đến đây."  
 
Quản gia vừa thấy cậu đã mở cửa, Chester lẩm bẩm.  
 
"Ừ... thì ra là vậy."
 
Chester gãi sống mũi lẩm bẩm, đột nhiên tức giận nói: "Tóm lại, thằng Bran đó coi người ta như chó vậy!" Isaiah không đáp lại, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ. Thật ra, cậu còn chẳng nghe thấy Chester nói gì. Toàn bộ tâm trí cậu đang dồn vào chiếc cốp xe, chính xác hơn là chiếc điện thoại mới đặt trong đó. Có lẽ trong lúc này đã có tin nhắn mới. Cậu chỉ muốn nhanh chóng tống khứ Chester và Manny đi để kiểm tra điện thoại.
 
Isaiah từ chối đề nghị đi ăn trưa của Chester, thẳng tiến đến tòa nhà Titan. Về đến nơi, cậu lập tức lắp túi cát lên cửa sổ, kê nòng súng AT cỡ nòng .338 đã được hiệu chỉnh mang từ nhà Bran ra. Dù không thật sự định bắn, nhưng một khi cầm súng lên, cậu không thể không chỉnh sửa từng chi tiết. Không phải vì cậu là người cầu toàn, đó chỉ là một thói quen đã ăn sâu vào cơ thể cậu. Nó giống như quán tính. Khi cậu đang chuyển đổi giữa ba trong số sáu ống ngắm mình có, điều chỉnh độ phóng đại, môi trường xung quanh trở nên yên tĩnh. Chester và Manny đã rời đi.
 
Isaiah lúc này mới lấy điện thoại từ túi xách góc phòng khách. Vừa bật máy, cậu kiểm tra ngay ứng dụng tin nhắn nhưng không có gì mới. Lịch sử cuộc gọi nhỡ cũng trống trơn. Isaiah bỗng cảm thấy vô cùng thất vọng, thậm chí ngạc nhiên với chính mình.
 
Tất cả những điều này là gì? Không phải cậu chưa từng nhận được điện thoại công việc trước đây. Thậm chí còn có một chiếc điện thoại thông minh trên bàn mà Chester đã ép cậu dùng.
 
Cậu ghét cảm giác bản thân vui buồn thất thường vì một tin nhắn, nên lại tắt máy, ném vào túi. Nhưng rồi nhớ đến độ nặng của chiếc túi, lại kéo khóa. Sau khi lấy hộp súng trường ra, cậu phát hiện mấy cuốn sổ tay lót dưới đáy.
 
‘Cái gì đây?’
 
Isaiah lấy sổ ra lật giở. Những con số chi chít hiện ra, có vẻ là sổ kế toán. Nét chữ thanh thoát kia đích thị là của Bran. Giống hệt kiểu chữ trong những cuốn sổ trên giá sách tại nhà anh ở cảng Liberty.
 
Biểu cảm Isaiah dần trở nên nghiêm túc khi xem sổ. Không chỉ ghi chép doanh thu thông thường, còn có những nội dung nguy hiểm hơn.
 
‘Rốt cuộc Bran... để mấy thứ này vào túi mình làm gì? Phải chăng vì biết Cedric sẽ trao vị trí thủ lĩnh cho Chester? Hay định triệt để giải tán tổ chức? Nên mới lấy trộm ra?’
 
Dù nghĩ không đơn giản thế, nhưng đây lại là chuyện khó hiểu. Xét cho cùng, Bran không phải là điệp viên FBI ngầm sao? Nếu mục đích là triệt hạ gia tộc Kalisz, thì không có bằng chứng nào hoàn hảo hơn thế này.
 
Dù sao, tốt nhất nên chuyển mấy thứ này đến Devere Financial sau.
 
Isaiah cất sổ lại vào túi. Cậu đặt hộp súng trở lại, do dự một chút rồi lại lấy điện thoại ra, kéo khóa túi.
 
Không còn cách nào khác, phải hỏi về mấy cuốn sổ.
 
Isaiah tự nhủ khi mở điện thoại. Đúng vậy, cậu có lý do chính đáng. Không phải vì muốn nghe giọng Bran. Tuyệt đối không phải.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo