Bước Ngoặt - Chương 3

 
Chương 3
 
"Airic? Ý cậu là chỗ gần dãy núi Rik ấy à?"
 
Gakane, hoàn toàn không hiểu cậu đang nghĩ gì, chỉ đơn giản ngạc nhiên khi nghe thấy tên quê nhà cậu.
 
"Cậu biết à?"
 
"Sao lại không! Dãy núi Rik chính là nơi viên Đá Đỏ rơi xuống mà!"
 
"Phải rồi." Cậu bật cười khẽ. Dù lúc đó không tận mắt chứng kiến cảnh tượng Đá Đỏ rơi—vì nó xảy ra khá xa chỗ cậu sống—nhưng cậu vẫn nhớ rõ lời kể rằng bầu trời khi ấy đỏ rực như máu, cùng tiếng động vang dội tưởng chừng có thể xé toạc cả trời đất.
 
Khi ấy, cậu còn tưởng là đó là tận thế, hoảng loạn đến mức chẳng biết làm gì. Thực ra, ngôi làng nhỏ nơi cậu từng bán gỗ cũng bị ảnh hưởng nặng nề bởi dư chấn của viên đá.
 
"Thế cậu... có tận mắt thấy viên Đá Đỏ không?"
 
Gakane hỏi với vẻ mặt đầy tò mò, ánh mắt không giấu nổi sự háo hức. Cậu vô thức gật đầu khi đang mải nhớ lại chuyện xưa.
 
"Thật á? Cậu thấy rồi á?"
 
Gakane nhảy dựng lên vì phấn khích, thở dốc vì quá đỗi bất ngờ. Mặt cậu ấy đỏ bừng lên. Cậu lúc đó mới nhận ra lẽ ra mình nên bảo là chưa từng thấy nó mười một năm trước. Nhưng khổ nỗi, cậu đã gật đầu mất rồi.
 
"Tôi nghe nói hiệp sĩ hoàng gia lập trại canh gác quanh khu vực đó, không cho ai vào. Sao cậu lại thấy được? Nó rơi ngay gần chỗ cậu ở hả? Hình dạng ra sao? To cỡ nào?"
 
"Chờ đã. Cái đó..."
 
Cậu hơi do dự. Cậu có thấy viên đá ấy không? Dĩ nhiên là có. Nhưng đó là chuyện sau này, khi cậu đã gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn, tức là vào tương lai.
 
Viên đá ấy được đội trưởng Kỵ Sĩ Đoàn đích thân thu thập sau khi đoàn chính thức thành lập, rồi được các đại pháp sư của Tháp Ngọc tinh luyện suốt một năm, loại bỏ tạp chất.
 
Sau đó, nó được đặt tên là “Cầu Thế Giới”, vì người ta cho rằng nó sở hữu sức mạnh nâng đỡ cả thế gian.
 
Sắc mặt cậu trầm xuống khi nghĩ đến viên đá ấy—thứ đã trở thành nguyên nhân lớn nhất dẫn đến cái chết của cậu.
 
"...Tôi không nhìn kỹ được. Đúng như cậu nói, có hiệp sĩ canh gác nghiêm ngặt."
 
"Nhưng cậu phải thấy gì đó thì mới gật đầu chứ? Đúng không?"
 
Gakane vẫn không bỏ cuộc, nhất quyết muốn nghe cho bằng được.
 
"Nếu là bí mật thì cậu cứ yên tâm, tôi thề sẽ không kể với ai. Thề trên thanh kiếm này, trên Thánh Chiến, trên danh dự mẹ tôi, muốn tôi thề gì cũng được."
 
Gakane Bolunwald luôn như vậy sao? Cậu cảm thấy ấn tượng mờ nhạt trong ký ức về cậu ta gần như sụp đổ hoàn toàn.
 
Dù có bề ngoài trông đường hoàng ra sao, cậu ấy rốt cuộc vẫn chỉ là một chàng trai trẻ không kiềm chế nổi tò mò. Cậu khẽ thở dài rồi lặng lẽ mở miệng.
 
"Không đáng để cậu phải thề thốt như vậy đâu."
 
"Thế thì càng dễ nói chứ gì."
 
‘Cậu ấy thật cứng đầu đấy. Dù gì thì khi vượt qua bài kiểm tra vào đoàn cậu ấy cũng sẽ biết thôi.’
 
Vừa nghĩ vậy, cậu chợt nhớ ra: Gakane đã chết trước khi Đá Đỏ được thu hồi và trở thành Cầu Thế Giới.
 
Bỗng nhiên, cậu thấy thương hại người thanh niên trước mặt, như thể trái tim vừa trào lên chút xót xa. Lưỡng lự một lúc, cậu cất lời.
 
"Nó chỉ là một hòn đá bình thường. Nhìn bên ngoài, kích thước hay màu sắc cũng chẳng khác gì đá thường, chỉ to bằng nắm tay."
 
Từng ấy thông tin nói ra cũng sẽ không tạo ảnh hưởng lớn. Mắt Gakane tròn xoe khi nghe xong.
 
"Nhỏ thế á? Thế sao người ta nhận ra nó là Đá Đỏ được? Không phải gọi là Đá Đỏ vì màu đỏ à?"
 
Cậu cười khẽ, không để lộ ra ngoài. Ai cũng nhầm y hệt nhau. Mười một năm trước, chính cậu cũng từng nghĩ vậy.
 
Nó được gọi là Đá Đỏ vì khi rơi xuống, bầu trời toàn bộ khu vực chuyển sang màu đỏ rực. Và bất kỳ ai đối mặt với viên đá đều cảm nhận được nguồn năng lượng lạ thường từ nó, nên không thể nhầm được.
 
Đó là viên đá mà người thường không thể lại gần vì sẽ bị năng lượng phát ra từ nó áp đảo hoàn toàn.
 
"...Tôi không rõ nữa."
 
"Thôi kệ. Dù gì chúng ta cũng sẽ biết khi gia nhập Kỵ Sĩ Đoàn, đúng không?"
 
"..."
 
Cậu không trả lời, chỉ tiếp tục ăn món hầm của mình. May mắn là Gakane không mong đợi câu trả lời, nên im lặng.
 
"À mà, cậu đăng ký thi chưa? Muốn vào Kỵ Sĩ Đoàn thì phải đăng ký đấy. Cậu biết chưa?"
 
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Gakane như sực nhớ ra, ngẩng đầu hỏi. Cậu gật đầu.
 
"Biết rồi."
 
Tất nhiên là hồi đó cậu không biết. Đã chẳng có ai mách nước cho một kẻ nhà quê nghèo khổ như cậu, với gương mặt lúc nào cũng u ám.
 
Kết quả là đến ngày cuối cùng để đăng ký, cậu mới phát hiện. Cậu còn nhớ rõ cảm giác hoang mang chạy vòng vòng khắp kinh đô rộng lớn để tìm nơi đăng ký hôm đó.
 
"Phải tới tòa nhà Blue Crown. Xa phết đấy. Lần trước tôi đi cũng mất khối thời gian. Có tôi dẫn đi vẫn hơn là cậu bị lạc. Thế nào?"
 
Có lẽ nhờ chuyện viên Đá Đỏ mà Gakane trông đặc biệt thân thiện. Lâu lắm rồi cậu mới thấy một ai đó đối xử với mình bằng thiện chí thuần túy như vậy. Cảm giác có chút xa lạ, cậu cố che giấu vẻ lúng túng, rồi nhìn cậu ấy.
 
"...Được thôi."
 
"Cậu quyết định đúng đắn đấy."
 
Gakane nở nụ cười rạng rỡ. Dù đã biết trước rồi mà cậu vẫn thấy bối rối—người này, đẹp trai đến mức cả khi cười cũng phát sáng. Một lần nữa, cậu cảm thấy thế giới này đúng là không công bằng.
 
Tòa nhà Blue Crown không xa so với Cung điện Hoàng gia lắm. Đây chủ yếu là nơi làm việc của những quan chức phụ trách công việc hành chính.
 
Thực ra, cái tên chính thức của tòa nhà này là Parklamannuteia Hall, nhưng nó có nhiều giả thuyết về nguồn gốc biệt danh Blue Crown (Vương miện Xanh).
 
Có người nói vì một phần mái nhà được sơn màu xanh, lại có người bảo do hoa văn hoa hồng xanh trên mặt nền dẫn tới cửa chính. Nhưng lý giải được nhiều người chấp nhận nhất là vì mực đóng dấu hành chính của quan lại có màu xanh đặc trưng.
 
Đứng trước tòa nhà nguy nga, mang phong cách cổ kính, cậu cảm thấy trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Chính bên trong cánh cửa kia, cuộc đời cậu đã bước sang trang mới.
 
“May quá, hôm nay không đông lắm, chắc nhanh đến lượt mình.”
 
Gakane, đang quan sát dòng người xếp hàng, gật đầu rồi bước lên phía trước dẫn đường.
 
Những người muốn dự thi vào Kỵ Sĩ Đoàn phải xếp hàng đăng ký vì dù có rất đông thí sinh, nhưng chỉ có vài nhân viên phụ trách nhận đăng ký.
 
Hồi trước cậu may mắn vào được ngay trước khi hết hạn đăng ký, nhưng lần này có vẻ khác.
 
Khi tiến gần đến cuối hàng, một người phụ nữ đứng ngay phía trước cậu quay đầu lại hỏi.
 
“Chào. Cậu cũng là thí sinh à?”
 
Gương mặt cô tròn đầy, hơi cau có, giọng điệu đối nghịch với vẻ bề ngoài. Cậu không nhận ra cô trong ký ức, chắc là một trong số những người năng lực yếu không dùng được trong chiến đấu hoặc tưởng mình đã thức tỉnh năng lực nhưng không phải.
 
Lần tuyển đầu tiên của Kỵ Sĩ Đoàn có rất nhiều trường hợp như thế. Nếu là trước kia, cậu sẽ bỏ qua, nhưng Gakane lịch sự đáp lời.
 
“Vâng. Tôi đã đăng ký rồi.”
 
“Thật sao? Vậy cậu đến giúp người kế bên à?”
 
“Cũng coi như vậy.”
 
Ánh mắt cô ấy lướt nhanh qua cậu đang đứng bên cạnh rồi trở lại nhìn Gakane.
 
“Vậy cậu biết đăng ký phải khai gì không? Mình hồi hộp đến mức chưa ăn gì từ sáng.”
 
Lúc này Gakane mới nhận ra nét căng thẳng, lo lắng trên mặt cô ấy, ánh mắt cậu ấy mềm lại.
 
“Không có gì phức tạp đâu. Chỉ cần nói tên, tuổi, quê quán, giới tính phụ nếu có, và quan trọng nhất là mô tả năng lực của mình. Chỉ vậy thôi.”
 
Thuật ngữ “giới tính phụ” đề cập đến giới tính khác với nam hoặc nữ rõ ràng.
 
Đây là đặc điểm xuất hiện sau khi viên Đá Đỏ rơi, vốn ban đầu được xem như lời nguyền của thần linh vì biểu hiện tùy tiện không liên quan đến giới tính chính.
 
Nhưng sau khi được chứng minh chỉ xuất hiện ở những người đã thức tỉnh năng lực, dư luận dần thay đổi.
 
Hoàng đế đế quốc Orr và Giáo hoàng công nhận nó là “giới tính thứ hai do thần ban,” khiến người dân trước đó sợ hãi sự thay đổi của cơ thể bớt lo lắng.
 
Người có giới tính thứ hai thuộc nhóm alpha, dù giới tính chính là nam hay nữ, đều có khả năng thụ thai cho người thuộc nhóm omega.
 
Dù có thể kết đôi và sinh con, nhưng những người thuộc giới tính thứ hai thường chỉ bị thu hút tình dục bởi nhau.
 
Câu chuyện tưởng đơn giản vậy thôi, nhưng theo thời gian, phân biệt đối xử dựa trên điều này đã nảy sinh.
 
Alpha thường có thể chất tốt hơn hẳn, năng lực mạnh mẽ và được ngưỡng mộ.
 
Ngược lại, omega có năng lực yếu hơn cả người thường không có giới tính phụ.
 
Mặc dù cả hai đều trải qua chu kỳ giao phối, chu kỳ của alpha êm dịu, còn omega phát ra mùi hương đặc biệt mà cả người thường cũng ngửi thấy.
 
Họ thường bị coi khinh vì không thể kiềm chế dục vọng, bị xem như thú vật.
 
Nhiều omega, do mùi hương, họ không thể làm việc hiệu quả và bị bắt cóc làm đồ chơi tình dục cho giới quý tộc.
 
Đến khi cậu chết, hầu hết người có năng lực thuộc nhóm omega đều không được vào Kỵ Sĩ Đoàn vì định kiến rằng họ chỉ là gánh nặng.
 
Nhóm dịch Bunz Zm 
Trans: Tỏi
Edit: Tỏi

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo