Cách để Omega phản diện sống sót - Chap 11

"Có còn điều kiện gì ngài muốn thêm không ạ?"

Nhà thiết kế hỏi với ý định kết thúc, nhưng Henry lại nghiêng đầu.

"Ban đầu thì không, nhưng ông đã hỏi thì ta lại nhớ ra một điều."

Henry vốn chẳng có ý định rời đi một mình, nhưng cậu thử giả định “nếu lỡ” thì sao. Nếu phải tự thay đồ, thì cơ bản bất cứ món nào lấy ra mặc cũng phải hợp với mình. Nhưng rồi cậu chợt nhớ đến thân phận của mình.

'Dù sao mình cũng là người thừa kế công tước, quá loè loẹt cũng là vấn đề.'

Ngay cả Edwin, tuy trông như chỉ mặc toàn đồ đen, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy sự tinh tế và vẻ đẹp kín đáo. Henry ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, gõ nhẹ vào má và sắp xếp lại mớ ý tưởng vừa nảy ra.

"Dù chú trọng tính thực dụng nhưng không được quá tầm thường. Thời gian ngắn nên ta sẽ không yêu cầu thêu thùa, nhưng dáng phải đẹp. Mặc thoải mái thì tốt, nhưng vải quá mỏng thì không ổn. Nói chung là phải có cả tính năng. Ta chọn tông tối vì nó an toàn nhất, nhưng đừng để trông u ám. Và dù không gắn trang trí, nhưng nếu để bị lẫn với đồ thường dân thì cũng phiền. Thế là đủ chứ?"

Henry nhìn nhà thiết kế với ánh mắt kiểu “nói thêm cũng được đấy”, sẵn sàng suy nghĩ thêm nếu được hỏi. Đối mặt với ánh nhìn ấy, nhà thiết kế chỉ mỉm cười theo kiểu thương mại, gập cuốn sổ ghi điều kiện, thu dọn tập mẫu.

"Đủ rồi ạ."

"Vậy à? Ừ, là chuyên gia thì chắc ông sẽ làm tốt thôi. Ta cho ông 5 ngày."

Khi nghe thời hạn Henry đưa ra, bàn tay nhà thiết kế hơi run, nhưng để che giấu sự bối rối, ông ta càng vội vàng thu xếp đồ đạc.

"Trong thời gian đó có làm được không?"

Henry đã chọn một tiệm may lớn chính là vì lý do này. Nhiều nhân công thì mới có thể nhanh chóng làm ra thứ mình muốn. Nhà thiết kế suy nghĩ chốc lát rồi viết đơn đặt hàng.

"Tiệm chúng tôi có nhiều loại vải tốt. Nếu thêm trang trí tinh xảo thì sẽ mất thời gian, nhưng quần áo thực dụng thì không tốn lâu. Hoàn toàn làm được."

Dĩ nhiên, có những việc nếu không làm được thì cũng phải làm cho được, và việc này chính là như vậy. Vì thế, nhà thiết kế đưa ra câu trả lời nghe lọt tai.

"Tốt quá."

"Vậy tôi sẽ bắt tay vào làm ngay."

"Ông cứ làm đi. Ta sẽ uống nốt trà rồi mới về, đừng bận tâm."

Bình thường, nhà thiết kế sẽ ở lại thêm để tìm cách tạo mối quan hệ với quý tộc, nhưng lần này thì không thể. Thời gian ông ta có chỉ là 5 ngày, mỗi ngày phải hoàn thành 6 bộ đồ. Mà lại không phải loại đơn giản. Với từng phút giây quý giá, ông ta chỉ cúi chào rồi rời đi.

Henry nhìn tách trà có thả cánh hoa với vẻ hài lòng. Trước đây cậu chỉ toàn uống cà phê, nhưng sang thế giới này lại uống trà nhiều hơn, và chẳng thấy thiếu thốn gì. Các loại trà ở đây phong phú, hương vị đa dạng, khiến khẩu vị của cậu dần nghiêng hẳn về trà.

Khi Henry định mời ngài Teherr uống cùng, thì—

"Đã lâu không gặp."

Một người đàn ông trùm mũ trùm đầu kín mít tiến lại, cười với Henry. Dù phòng tiếp khách mở một mặt tường, ai cũng có thể nhìn thấy Henry, nhưng chưa ai dám bước vào. Chỉ người này giả vờ như không thấy ranh giới vô hình đó và tiến vào một cách tự nhiên.

Henry ngẩng lên nhìn, nhờ đang ngồi nên cậu có thể thấy đôi môi ẩn dưới mũ trùm của hắn.

"Ai vậy?"

Henry nói như muốn hắn lộ mặt, và người đàn ông liền cởi mũ. Mái tóc đỏ bị ép bởi mũ bung ra, những sợi bay nhẹ rồi rơi xuống khuôn mặt trắng toát của hắn. Nếu Henry có vẻ lạnh lùng, khắc khổ, thì người đàn ông này lại toát ra khí chất quyến rũ, gợi tình. Như thể hắn rất ý thức được điều đó, hắn còn nháy mắt với Henry.

‘Đàn ông nháy mắt thì mình ghét lắm.’

Henry không mấy vui khi bị một kẻ lạ hoắc nháy mắt. Hắn cao lớn, không hề mảnh khảnh, làn da trắng. Henry thầm nghĩ: ‘Tên nhẹ nhàng lả lơi này là ai thế?’

"Ngài không quên tôi chứ?"

Henry nheo mắt quan sát. Người này là ai mà lại quen biết với Henry trước đây? Henry vốn là kẻ phân biệt đẳng cấp rất rõ. Với dân thường thì tuyệt đối không coi là đồng loại. Nhưng người đàn ông này, với giọng điệu và biểu cảm cợt nhả, lại là kiểu mà Henry ghét nhất.

'Con người Henry trước đây, nếu không cần thiết, sẽ tuyệt đối không tỏ ra quen biết.'

Khi từng phân tích kỹ lưỡng tính cách nhân vật, Henry vốn là nhân vật phản diện quan trọng, phải duy trì hành động ác cho đến khi chết thảm. Nhờ đó, hiện tại cậu có đủ thông tin để xử lý tình huống.

Dù vậy, Henry vẫn chưa đoán ra người trước mặt là ai.

"Tôi là Hook. Lần trước món đồ tôi giao ngài có vừa ý không?"

"À..."

Henry chợt nhớ ra.

"Lâu rồi không gặp."

Dù là loại người Henry không ưa, nhưng vẫn có lúc cậu ta giữ bên mình để sai khiến. Hook là con trai của một quý tộc sa sút, có chút thế lực ở vùng hắc đạo. Thông qua hắn, Henry có thể mua thuốc độc, thuê kẻ sai vặt và tiếp tục những hành vi tàn ác.

Tất nhiên bây giờ cậu hoàn toàn không có ý định làm chuyện xấu gì, nên có thể thẳng tay gạt hắn đi, nhưng…

“Trong thời gian qua người càng đẹp trai hơn nên ta không nhận ra đấy.”

“Không ngờ lại được thiếu gia Henry nói vậy. Thật ra tôi còn lo nãy giờ là sẽ bị ngài mắng đấy chứ.”

“Ta mắng người vì lý do gì chứ?”

“Ừm… vì đã chào hỏi ở chỗ công khai thế này?”

Giọng Hook hơi ngân lên ở cuối câu. Hẳn là hắn có lý do để bắt chuyện dù biết Henry không thích, nhưng trong ấn tượng của Hook, Henry vốn không phải loại người biết thông cảm cho chuyện đó.

“Đến cả chào hỏi thôi mà cũng phải nhìn sắc mặt ta sao, chắc thời gian qua người cũng khổ nhỉ.”

Nghe Henry nói vậy, Hook thoáng ngạc nhiên thật sự. Không trách mắng kiểu ‘đồ dân thường to gan dám bắt chuyện’ như mọi khi, lại còn hỏi là có vất vả không nữa chứ.

“À thì… cũng không hẳn là khổ, chỉ là…”

Lần đầu tiên Hook mất tự nhiên, không nói trôi chảy được, hơi lúng túng. Trong lúc hắn chưa kịp lấy lại vẻ ung dung, thì thanh gươm của Teher kề ngay trước ngực hắn.

“Đừng tiến lại gần hơn nữa.”

“À, tôi lỡ thôi. Xin lỗi nhé.”

Hook giơ tay đẩy vỏ kiếm ra, nhưng lại nói nửa kính trọng nửa ngang ngạnh với Teher. Ngay lập tức, Teher lại dùng sức đẩy mạnh vỏ kiếm về phía ngực hắn hơn nữa. Không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên căng thẳng, nhưng đúng lúc đó, giọng nói vừa đủ nghe của Henry xen vào.

“Cả hai dừng lại đi.”

Henry vẫn ung dung uống trà, bình tĩnh tách họ ra. Teher lập tức thu kiếm và trở về chỗ, còn Henry thì nhìn sang Hook.

“Xin lỗi, hộ vệ của ta chỉ đang làm đúng nhiệm vụ thôi. Vì người bất ngờ xuất hiện nên chắc không cần xin lỗi đâu nhỉ?”

“Là tôi mới phải xin lỗi.”

“Lần sau chú ý là được.”

Giọng Henry sắc lạnh, như nhấn mạnh “tuyệt đối đừng bỏ lỡ cơ hội lần sau”, khiến Hook hơi cứng họng. Dù Henry bây giờ không giống chàng công tử khó chiều trước kia, nhưng lại mang đến cảm giác khó đối phó hơn hẳn.

“Vậy… tôi chỉ sợ ngài quên mất cách liên lạc với tôi thôi. Nhớ chứ? Chỉ cần treo sợi dây đỏ tôi đưa ở đâu đó, tôi sẽ xuất hiện.”

“Ta sẽ nhớ.”

Henry ghi nhớ thông tin này trong đầu. Vốn dĩ khi nghĩ về Henry, cậu đã thấy việc có một người như Hook bên cạnh sẽ rất hữu ích, giờ còn biết được cách liên lạc nữa thì đúng là thu hoạch lớn.

“Tôi muốn nhấn mạnh là tôi luôn hoàn thành tốt nhất mọi yêu cầu của khách hàng.”

“Ta biết.”

Càng trả nhiều tiền thì hắn càng làm việc chăm chỉ, Henry hiểu rõ điều đó. Trong nguyên tác, dù Henry là kẻ phản diện, gây hại cho người khác, Hook vẫn trung thành theo sát. Vì giữa họ tồn tại mối quan hệ dựa trên lợi ích, nên cả hai đều hết sức tận tâm, và duy trì sự gắn kết kỳ lạ ấy.

“Vậy hẹn gặp lại.”

Hook đội mũ lại, lùi ra sau, rồi hòa vào đám đông, nhưng vẫn để lại cho Henry một ánh nhìn khó đoán.

Henry chống cằm nhìn theo. Ngay cả trong tiểu thuyết, tác giả cũng chỉ hé lộ đôi chút về Hook, cố tình giữ bí ẩn để tạo cảm giác mơ hồ. Vì vậy, ngay cả Henry hiện tại cũng chỉ biết một phần về hắn, còn nhiều điều vẫn là ẩn số thậm chí cậu còn không rõ huyết thống thật sự của hắn.

Trong lúc Henry vẫn nhìn theo Hook, có người khác tiến lại gần. Cảm nhận được bước chân không hề cố giấu, Henry khẽ thở dài không tiếng.

“Không ngờ cậu lại giao du với loại người đó.”

Giọng nói đầy ý khiêu khích khiến Henry nhíu mày. Giá mà cứ giả vờ không quen biết nhau rồi lướt qua thì tốt biết mấy.

“Sao không cứ đi tiếp con đường của mình nhỉ?”

Henry vẫn nhìn thẳng phía trước, chỉ khẽ vẫy tay dưới bàn. Dù vốn chẳng ưa gì đối phương, nhưng dáng vẻ hiện tại của Henry lại vô cùng tao nhã và quý tộc. Edwin, người mới tới, khẽ giật một bên chân mày vì thấy bị Henry xem nhẹ đến mức ra hiệu hờ hững như thế.

Không chỉ gặp gỡ một kẻ chẳng xứng tầm, bị anh bắt gặp mà không hề dao động, Henry thậm chí còn xoa mái tóc mình một cách bực bội như thể bị Edwin quấy rầy là chuyện phiền toái. Khi gặp gã tóc đỏ kia thì cậu còn mỉm cười đầy hứng thú, vậy mà với mình thì như thể chỉ là hòn đá vướng chân.

Từ lúc Edwin cất tiếng, Henry đã cau mày, toàn thân tỏa ra khí thế rõ ràng là “không muốn tiếp tục nói chuyện”. Khi Edwin vẫn nhìn chằm chằm, Henry cảm nhận được ánh mắt ấy, liền mím môi lẩm bẩm không thành tiếng: ‘Gì? Sao?’

Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo