Anh thực sự lắng nghe tấm lòng của tôi, nhưng tấm lòng đó ở đâu? Tôi chẳng qua là vì sai lầm mà chủ nhân ban đầu của cái thân thể tên Henry này gây ra, nên mới thấy có chút áy náy thôi, vậy thì tấm lòng gì ở đây?”
Trong đầu Henry thì lũ lượt những lời phản bác muốn tuôn ra, nhưng khi mở miệng lại chẳng thốt được câu nào. Rõ ràng phải nói gì đó, nhưng tình thế bây giờ quá mức phức tạp, đến nỗi dù có nói gì đi nữa thì cũng chỉ khiến mọi chuyện nghe càng thêm kỳ quặc. Giống như cố gắng tháo một sợi dây rối tung, nhưng vừa chạm vào đã khiến chính tay mình bị trói chặt theo, nên cậu chẳng dám mở miệng.
‘Không phải thật mà…’
Henry bực bội liếc xéo về phía mấy tên đã đẩy mọi chuyện tới nước này. Tất cả là tại bọn họ.
“Thế mà lần trước thì lại buông ra mấy câu không thật lòng đấy nhỉ.”
Không phải! Chính bây giờ mới là lời không thật lòng, còn lần trước mới là thật! Đổi rồi!
Henry cuống quýt vung tay, nhưng Edwin lại tùy tiện hiểu theo ý mình.
“Nếu dễ bị lộ như vậy, lần sau đừng bày ra những kế hoạch vô dụng nữa. Bây giờ tôi có thể nhìn thấu suy nghĩ của cậu quá rõ rồi.”
“Không, không phải thế.”
Anh thì biết gì trong lòng tôi chứ. Khi Edwin càng nói càng đến mức không thể cứu vãn, Henry đành buột miệng trước:
“Là hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm ở chỗ nào?”
“Tất cả đều hiểu lầm. Nên anh đừng nghi ngờ tôi nữa.”
“Cậu đang nói cái gì vậy, tôi chẳng hiểu nổi.”
Edwin cười nhạo thẳng thừng. Nhìn Henry nói năng lộn xộn thế kia, chẳng khác nào vì bị phát hiện thích mình nên bối rối không biết làm sao.
Ánh mắt Edwin càng chăm chú dán chặt vào, Henry lại càng thấy nghẹt thở như thể cổ bị siết chặt. Cậu kéo cổ áo mình ra nhưng vốn dĩ đó chỉ là áp lực tâm lý, làm gì có chuyện thở dễ hơn. Henry hít sâu một hơi, vươn tay về phía Edwin.
“Nghe rõ lời tôi nói bây giờ. Cuộc trò chuyện lần trước mới là sự thật. Tôi sẽ tuyệt đối không dây dưa với anh nữa. Nói thẳng ra thì sau này tôi sẽ không thích anh nữa. Vốn dĩ cũng chẳng có tình cảm gì, nhưng kể cả không có tôi cũng sẽ giả vờ là không có.”
Nghe như một mớ nhảm nhí.
Henry cố gắng thốt ra để thuyết phục Edwin, nhưng chính cậu cũng biết lời mình nghe kỳ cục. Thế nhưng, quan trọng lúc này không phải là chỉnh lại cho đúng mà là để Edwin tin. Đã không có tình cảm thì nghĩa là không có, thế thôi chỉ cần hiểu vậy là đủ.
“Tùy cậu. Đã đến mức phải bày trò chỉ để thu hút sự chú ý của tôi thì tôi cũng chẳng còn sức để can nữa.”
Nghe Edwin nói, mặt Henry nhăn lại. Cái tên này, lúc nào cũng giỏi bịa mấy câu vớ vẩn mới mẻ thế không biết.
Henry trừng mắt khó chịu. Nói không phải mà anh ta chẳng chịu nghe, đúng là đáng ghét. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng thể trách hoàn toàn Edwin. Bởi vốn dĩ Henry ban đầu thật sự thích anh ta, tình cảm ngày một lớn lại giấu chẳng nổi nên để lộ ra đủ dấu hiệu. Giờ mà bảo “không phải” thì làm sao Edwin có thể chấp nhận ngay được.
‘Đều là lỗi của mình cả.’
Lỗi vì nhập vào thân thể Henry này. Lỗi vì công việc bận rộn mà còn xen vào biên tập một bộ tiểu thuyết BL vốn chẳng phải chuyên môn của mình. Lỗi vì thấy thú vị nên tìm hiểu hết mọi thiết lập, thậm chí còn dốc sức sửa chỗ thiếu sót của tác giả.
Nếu xuyên vào một tiểu thuyết mà mình chẳng biết tí gì thì có lẽ sự việc đã chẳng rắc rối thế này. Nghĩ vậy, Henry chỉ khẽ bật cười khô khốc.
“Dù không phải thật, nhưng anh có nghe tôi nói không đấy?”
“Tôi sẽ không cầu hôn Henna đâu.”
“Anh chẳng nghe chút nào nhỉ. Cầu hôn Henna là chuyện của anh, sao lại nói với tôi. Muốn tôi chuyển lời giúp à?”
Henry chán nản phẩy tay. Thật tình, cầu hôn hay không thì cũng chẳng phải kết hôn với mình, quan tâm làm gì…
“Dù tôi không thích cậu đi nữa thì vẫn phải có chút lẽ phải. Nếu trở thành chồng của em gái cậu, thì mỗi lần gặp tôi cậu sẽ khổ sở. Tôi không muốn vậy.”
“Này, cái thằng…”
Đúng là điên rồi, người ta nói gì cũng chẳng buồn nghe.
“Cầu hôn đi. Muốn làm thì làm. Kể cả anh cưới em gái tôi rồi gọi tôi là ‘anh rể,’ tôi cũng chẳng để ý đâu. Ngược lại còn bảo anh gọi thêm vài lần vì nghe thấy thích nữa. Nên thôi, đừng có làm bộ làm tịch như đang nghĩ cho tôi. Biết chưa?”
Henry từng khuyên Henna rằng hãy chọn người mình thật lòng, nhưng lúc này cậu lại nghĩ nếu Henna đến với Edwin cũng tốt. Như vậy, Edwin sẽ gọi mình là “anh rể,” và cậu thì chắc chắn chẳng bao giờ có thể cùng anh ta thành đôi.
“Ừ, cậu thì làm gì cũng được. Ngay cả loại quan hệ cấm kỵ, tôi tin cậu cũng dám.”
Nhưng như thế thì sẽ ồn ào lắm đấy.
Edwin chẳng muốn chuyện tiếp diễn nữa, liền tự mình kết luận rồi bỏ qua Henry mà bước đi.
Tình huống vẫn chưa hề được giải quyết, vậy mà Edwin lại cứ thế bỏ đi. Henry vội vươn tay theo, không phải thế này… nếu để anh ta đi như vậy thì mình sẽ bị hiểu lầm nặng nề mất.
Nhưng còn chưa kịp gọi tên Edwin, bóng dáng anh ta đã biến mất. Henry nhìn vào chỗ trống, đôi mắt ngơ ngác, rồi chậm rãi buông tay trong nỗi cô đơn.
“Ngài Teher.”
Cậu cất tiếng gọi Teher, người từ nãy đến giờ vẫn đứng lặng lẽ chứng kiến toàn bộ. Như một cái bóng, Teher tiến lại gần bên Henry.
“Ngài cũng thấy tôi giống như kẻ mê đắm thứ quan hệ cấm kỵ đó sao?”
Henry hỏi, như muốn biết Teher nghĩ gì. Nhưng vì chẳng tìm được câu trả lời mà thiếu gia mong đợi, Teher chỉ lặng im đứng đó.
____
Trong cỗ xe ngựa trở về, Henry không biết bao nhiêu lần đã bấu chặt vào ghế sofa, chỉ để trấn áp cơn bực bội sôi sục trong lòng. Nghĩ đến đâu lại càng giận, nhưng cũng chẳng thể đuổi theo Edwin mà lôi kéo, cãi vã cho ra lẽ được.
Một buổi dạo chơi vốn vui vẻ mà cuối cùng trở thành thảm hại, chẳng khác nào ôm một đống bẩn quay về. Đến mức Teher chỉ dám len lén quan sát sắc mặt cậu. Mãi đến khi thời gian trôi qua, nỗi ấm ức mới dần lắng xuống, Henry mới thở dài nặng nề.
“Cứ phát cáu mãi cũng vô ích thôi. Phải nghĩ cách… nghĩ ra cách chứng minh với anh ta là mình thật sự không có tình cảm gì.”
Xa Edwin rồi, Henry mới có chút bình tĩnh để suy xét. Nhờ đó cậu cũng có thể đặt mình vào vị trí của Edwin.
Trước giờ Edwin luôn là người phải chịu đựng, bị Henry giả vờ không quan tâm mà lại liên tục tỏ tình, bị những hành động mập mờ lôi kéo, bị vô số chuyện rắc rối do Henry gây ra. Và Henry thì chỉ biết tạo chuyện chứ chẳng biết thu dọn. Giờ bỗng dưng nói “không còn nữa,” thử hỏi Edwin làm sao tin ngay được.
“Cứ khăng khăng phủ nhận thì cũng chẳng ai tin.”
Suy cho cùng, bản thân Henry chỉ mới hai lần tỏ ra rõ ràng là không thích Edwin. Trong khi đó, Edwin đã phải chịu đựng dấu hiệu tình cảm suốt một thời gian dài. Bảo anh ta tin ngay thì đúng là ép quá.
“Nhưng không phải là không có cách.”
Sắp tới Henry sẽ đi du lịch, tạm xa Edwin. Nhân dịp đó, cậu định dứt khoát giữ khoảng cách. Đến khi quay về sau vài tháng, nếu đối xử với Edwin như người xa lạ, giữ thái độ công việc, có lẽ anh ta cũng sẽ tin dần.
“Nếu sau chuyến đi này mà không phải gặp lại thì tốt biết mấy.”
Cậu bắt đầu tính toán, trong thời gian du lịch có thể nói với Thái tử William đừng gọi mình khi Edwin có mặt. Vả lại, một khi đã lấy được báu vật thì cũng chưa thể lập tức quay về phủ công tước.
Henry bắt đầu đếm trên các ngón tay của mình.
“Đến đó chưa tới một tháng, nhưng cái chính là sau khi lấy được báu vật mới quan trọng.”
Cậu nhớ lại trong tiểu thuyết, người từng chiếm được báu vật ấy đã mất bao lâu để hấp thụ, rồi khẽ gật đầu.
“Đúng rồi, chỉ cần giữ khoảng cách chừng ấy thời gian nữa là được. Trong lúc đó có thể ngầm nhờ cha thúc giục Edwin sớm tìm lấy một đối tượng khác. Hoặc là…”
…nhờ ông ấy tìm giúp Edwin “người đàn ông duy nhất trong đời anh ta.”
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Henry chợt tối sầm lại.
Kayla Fontasia. Vị hoàng tử của một tiểu quốc, người có thể làm dịu pheromone của Edwin. Nghĩ đến cậu ta, Henry không buồn vì Edwin sẽ yêu Kayla, mà bởi một chuyện khác đi kèm theo cái người đó.
Người đã từng đoạt được báu vật mà William không thể tìm ra, chính là Kayla. Trong một chuyến đến Đế quốc, tình cờ Kayla đoạt được nó, rồi nhờ sức mạnh từ báu vật mà giúp đỡ Edwin, từ đó rơi vào định mệnh tình yêu.
Henry giờ lại có ý định lấy báu vật ấy về cho mình. Thay đổi người mà báu vật sẽ chọn từ Edwin sang bản thân cậu.
“Chỉ cần phá vỡ cái dấu ấn không hoàn hảo này là xong. Muốn vậy thì phải có báu vật ấy.”
Dù thấy áy náy với Kayla, người vốn dĩ mới là chủ nhân của kho báo nhưng Henry cũng chẳng còn cách nào. Đó là báu vật quý hiếm, đến cả phủ công tước cũng không dễ dàng có được.
“Dù sao thì, một khi dấu ấn được gỡ bỏ, kết quả cũng sẽ tốt cho Edwin.”
Đến lúc ấy Edwin sẽ có thể cảm nhận pheromone của người khác. Ban đầu, có lẽ khó tránh khỏi việc bị sức mạnh ấy áp đảo, nhưng Henry tin anh ta sẽ tự thích ứng.
“Đổi lại, tôi sẽ cho hai người sớm gặp nhau.”
Nếu Henry chiếm được báu vật, dùng nó cho mình và kiểm soát được, thì Edwin rồi cũng sẽ đến với Kayla. Cả hai rồi sẽ tự lo mà sống hạnh phúc. Và Henry cũng có thể yên ổn sống cuộc đời của mình.
Cái cảm giác ngột ngạt lúc nãy đã tan biến, sắc mặt Henry cũng trở nên tươi sáng hơn. Niềm hân hoan dâng lên khi từng kế hoạch dần dần được xếp đặt đâu vào đó. Nếu mọi chuyện thật sự diễn ra như mong muốn, ít nhất cho đến lúc trở lại thân thể ban đầu, cậu sẽ có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.
“Đã trở thành người có thân phận cao quý thì phải biết tận hưởng chứ.”
Henry mỉm cười trong niềm vui.