Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#108
Khi bị nhốt một mình dưới tầng hầm, tôi đã rất muốn gặp Joo Seung-hyuk.
Tôi đã rất sốc khi biết cậu ấy đã ám ảnh tôi từ 7 năm trước, và cũng cảm thấy có lỗi với Joo Seung-hyuk. Tôi nhận ra mình đã làm tổn thương cậu ấy giống như dì tôi đã làm tổn thương tôi ở kiếp trước, và tôi cảm thấy tội lỗi. Hơn nữa, trong không gian khép kín đó, Joo Seung-hyuk là người duy nhất tôi có thể dựa vào, nên tôi càng bám víu vào cậu ấy.
Chắc dư âm của chuyện đó vẫn còn đến bây giờ. Vì vậy, tôi mới có suy nghĩ này.
Đúng vậy, là như thế...
Lee Yeon-soo, hãy tỉnh táo lại. Việc xin lỗi và việc ở lại bên cậu ấy là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, nếu suy nghĩ một cách lý trí, thì chẳng có gì thay đổi cả.
Joo Seung-hyuk đang che giấu điều gì đó với tôi. Tôi nghĩ đó là đám cưới với con gái độc nhất của công ty dược phẩm Lessington, nhưng không phải. Vậy rốt cuộc là gì? Park Geon-woo đã muốn nói gì với tôi?
Và ai là người đã dàn dựng vụ tai nạn giao thông của Park Geon-woo?
Những câu hỏi mà tôi có trước khi bỏ trốn vẫn chưa được giải đáp. Hơn nữa, tôi vẫn đang bị giam cầm.
Không thể yên tâm chỉ vì những hành vi gần như bạo lực hay ngược đãi như trong nguyên tác không tiếp diễn.
Khác với Kim Joon trong nguyên tác, tôi không hề khiêu khích Joo Seung-hyuk. Từ khi bị giam cầm, tôi chưa từng cố gắng bỏ trốn nên cậu ấy chỉ đang khoan dung thôi, không thể nói Joo Seung-hyuk có thái độ đặc biệt nhân nhượng với tôi.
Ngay cả khi Joo Seung-hyuk giam cầm Kim Joon trong "đầm lầy của Guide", cậu ấy cũng đã đối xử khá tốt cho đến khi Kim Joon hất đổ bàn ăn, chửi bới và cố gắng bỏ trốn.
Tôi đã thoát khỏi căn hầm không có ánh nắng mặt trời và được ở trong một căn phòng đẹp nhìn ra biển. Thoạt nhìn thì tình hình có vẻ tốt hơn, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì ngược lại.
Tôi hoàn toàn không biết đây là đâu. Không biết là quốc gia nào, là đảo hay làng chài ven biển hay đảo hoang, là tòa nhà mấy tầng, và tôi đang ở tầng mấy.
Nếu Joo Seung-hyuk muốn, cậu ấy hoàn toàn có thể xóa sổ sự tồn tại của tôi khỏi xã hội ngay lập tức. Bây giờ thì có vẻ cậu ấy đã báo cho bố mẹ tôi biết chúng tôi đang ở bên nhau, nhưng điều đó không thể khiến tôi yên tâm.
Chỉ cần nói rằng tôi mất tích ở nước ngoài hoặc chết đuối, rồi giam cầm tôi ở một nơi không ai biết là xong.
Và Joo Seung-hyuk là người có thể làm được điều đó.
Trong hoàn cảnh này mà tôi vẫn nghĩ là ổn. Nghĩ rằng cứ ở lại đây cũng tốt...
Tôi phải tỉnh táo lại.
Tôi ngồi xuống bàn mà không suy nghĩ gì cả. Chắc vì bị giam cầm và quấn lấy Joo Seung-hyuk suốt năm ngày nên đầu óc tôi tạm thời tê liệt.
Đọc sách và vận động cơ thể, sống một cuộc sống bình thường thì sẽ khá hơn.
'Phải rời bỏ cậu ấy. Chẳng có gì thay đổi cả.'
Joo Seung-hyuk có thể sẽ nhốt tôi ở đây suốt đời. Dù cậu ấy từ chối hôn nhân chính trị khác với nguyên tác và đã ám ảnh tôi từ 7 năm trước, thì đó không phải là lý do để tôi ở lại. Ngược lại, tôi càng phải rời đi. Cậu ấy không phải là người tôi có thể kiểm soát được. Tôi không thể quên sự thật này khi đang chìm đắm trong sự thoải mái mà Joo Seung-hyuk mang lại.
'Hãy rời đi. Rời đi là đúng.'
Tôi lặp đi lặp lại những lời đó trong lòng và kiên quyết hạ quyết tâm, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Anh."
Trong căn phòng này, chỉ có một người có thể vào và gọi tôi là "anh".
"Seung-hyuk à..."
Tôi nhìn cậu ấy và khóe môi tự nhiên cong lên. Để tránh việc những suy nghĩ vừa rồi của tôi bị phát hiện.
"Anh đang làm gì vậy?"
"À, lâu rồi không đọc sách. À, không không. Không phải vậy mà là tôi đang tìm cậu."
Nhưng ngay khi tôi quyết định sẽ rời bỏ cậu ấy, tôi lại lỡ lời. Tôi che giấu sự ngạc nhiên trong lòng và quan sát thái độ của Joo Seung-hyuk.
Trái với lo lắng của tôi, Joo Seung-hyuk mỉm cười nhẹ nhàng và xoa đầu tôi.
"Anh vừa tìm tôi, lại vừa muốn đọc sách sao?"
"Ừ! Ừ. Đúng vậy."
"Anh ăn cơm trước rồi xem nhé."
"Ừ. Được thôi."
Joo Seung-hyuk luôn tự mình mang thức ăn đến đây kể từ khi tôi đến. Cậu ấy không những không bỏ đói tôi mà còn chuẩn bị đầy đủ cả đồ ăn nhẹ.
Và hôm nay cũng là một bữa ăn thịnh soạn. Canh tương đậu, sườn om, bánh bí ngô, củ cải hầm, salad, kim chi, và cả tôm sú nướng nữa. Mỗi ngày chắc chắn có một bữa ăn truyền thống Hàn Quốc.
Tôi chưa bao giờ ăn đủ ba bữa như thế này, cả kiếp trước lẫn kiếp này. Không chỉ thực đơn đa dạng. Cách trình bày món ăn và bát đĩa cũng thật đẹp. Nó được chuẩn bị tỉ mỉ đến mức tôi cảm thấy tiếc khi ăn.
"Ngon quá."
"Ăn nhiều vào nhé."
"Ừ. Nhưng chuẩn bị đồ ăn Hàn mỗi ngày có vất vả không?"
"Không sao đâu. Chỉ cần anh ăn ngon miệng là được."
"Dù vậy, ở nước ngoài chắc khó tìm nguyên liệu, với lại dụng cụ nấu ăn cũng hơi khác nên khó làm..."
"Anh đừng lo lắng về điều đó. Các dụng cụ cần thiết đều có đủ. Ngay cả nồi gang cũng có."
"Nồi gang?"
Mặc dù tôi chưa từng ra khỏi đây, nhưng tôi có thể đại khái suy đoán cảnh quan bên ngoài thông qua nội thất của căn phòng. Và một biệt thự kiểu Châu Âu lộng lẫy gợi nhớ thời kỳ Baroque hoàn toàn không phù hợp với một chiếc nồi gang.
"Vâng. Vì có nhiều người Hàn Quốc mà."
"Có nhiều người Hàn Quốc sao?"
"Vâng. Tôi biết hầu hết nhân viên đều là người Hàn Quốc."
Tôi đã đoán rằng có người khác ngoài Joo Seung-hyuk. Ít nhất thì chắc chắn có đầu bếp. Vì vậy, họ mới làm những món ăn ngon và tráng miệng mỗi ngày. Tuy nhiên, với tính cách của Joo Seung-hyuk, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ không có nhiều người giúp việc, nhưng có vẻ không phải vậy.
"Người giúp việc là do cậu đưa từ nhà chính đến à?"
"Không. Tôi biết họ được tuyển ở đây."
Được tuyển ở đây sao? Vậy là Joo Seung-hyuk không trực tiếp thuê họ à? Đúng vậy, chỉ cần nhìn nội thất ở đây cũng biết đây không phải là sở thích của Joo Seung-hyuk.
Có lẽ đây là biệt thự do Chủ tịch Joo hoặc tập đoàn Sunghan quản lý.
Và việc họ được tuyển ở đây cho thấy khả năng cao đây là khu vực có nhiều người Hàn Quốc sinh sống. Hoặc cũng có thể là một địa điểm du lịch. Dù sao thì cũng không phải đảo hoang.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu là đảo hoang thì bất kể quyết tâm của tôi thế nào, cũng sẽ không có cách nào thoát ra được.
"Gần đây có khu người Hàn Quốc sao?"
"Anh tò mò về điều đó à?"
Trái với giọng nói nhẹ nhàng, ánh mắt cậu ấy lạnh đi. Công tắc nghi ngờ lại bật lên.
Tôi đã quá vội vàng. Lẽ ra tôi chỉ nên dừng lại sau khi xác nhận đó không phải là đảo hoang, nhưng tôi lại cố gắng tìm hiểu quá nhiều thứ cùng một lúc.
"Ừ... anh đang nghĩ có cửa hàng Hàn Quốc nào không. Tự nhiên muốn ăn đồ ăn vặt."
Tôi tạm thời nói dối một cách hợp lý. Với lý do này, Joo Seung-hyuk cũng sẽ không nghi ngờ gì.
"Loại nào ạ?"
"'Tôm cuộn' và 'Vòng socola'"
Tôi trả lời bừa hai loại đồ ăn vặt mà tôi thường thích, Joo Seung-hyuk nhẹ nhàng cong khóe môi.
"Được rồi. Nhưng trước tiên hãy ăn cơm đã. Đồ ăn vặt ăn sau nhé."
Cậu ấy bóc vỏ tôm sú rồi đưa vào miệng tôi. Con tôm sú chín tới tan chảy trong miệng.
"Cảm ơn. Ngon quá."
"Ăn nhiều vào nhé."
Cậu ấy lại bóc vỏ tôm sú nữa.
"Để tôi làm cho."
"Không sao đâu. Vỏ cứng nên nguy hiểm."
Không phải ghẹ thì vỏ tôm cứng đến mấy chứ.
"Không sao đâu mà."
"Không được. Anh sẽ bị thương tay đấy."
Joo Seung-hyuk vẫn nhất quyết bóc tôm và đút cho tôi ăn. Quả là sự bảo bọc quá mức.
"Seung-hyuk à, cậu cũng ăn đi."
"Được rồi."
Cậu ấy nói vậy nhưng hoàn toàn không có ý định ăn. Hôm qua cậu ấy cũng chỉ nhường đồ ăn ngon cho tôi, còn mình thì chỉ ăn rau...
Hôm nay cũng không thể như vậy được.
"Để tôi bóc cho. A...!"
Vội vàng đưa tay ra, tôi vô tình chạm vào chiếc cốc bên cạnh. Ngay lập tức, chiếc cốc pha lê trong suốt rơi xuống sàn và vỡ tan tành.
Nhìn qua cũng biết đó là chiếc cốc đắt tiền. Tôi giật mình định dọn dẹp những mảnh vỡ, thì Joo Seung-hyuk nắm lấy tay tôi với vẻ mặt cứng đờ.
"Anh đang làm gì vậy!"
"Xin lỗi. Cái này đắt lắm đúng không? Bao nhiêu vậy?tôi..."
Tôi định nói là tôi sẽ đền, nhưng trước khi tôi kịp nói, Joo Seung-hyuk đã bế bổng tôi lên. Và cẩn thận đặt tôi xuống giường.
"Anh không sao chứ? Không bị thương chứ?"
"Ừ..."
"Sao lại chạm vào đồ vỡ. Nguy hiểm mà."
"Vì tôi làm vỡ..."
"Sau này đừng làm thế nữa. Những việc nguy hiểm như thế này hãy để tôi làm."
"Ừ..."
Tôi có thể tự mình dọn dẹp những mảnh vỡ của chiếc cốc. Nhưng vì Joo Seung-hyuk có vẻ thực sự hoảng sợ nên tôi khẽ gật đầu.
"Đợi một chút nhé."
Joo Seung-hyuk tự mình dọn dẹp những mảnh vỡ của chiếc cốc. Rồi cậu ấy vào phòng tắm và mang ra một chiếc khăn ẩm.
"Anh thực sự không sao chứ?"
Cậu ấy lại kiểm tra tay tôi.
"Ừ. Không sao cả. tôi còn chưa chạm vào mảnh vỡ nữa mà."
Có vẻ Joo Seung-hyuk lo lắng vì đã chạm vào người tôi bằng bàn tay vừa bóc tôm, nên cậu ấy lau sạch sẽ từng ngóc ngách trên vai và chân, những nơi tay cậu ấy đã chạm vào.
"Không sao đâu mà..."
"Nếu dính bẩn rồi bỏ chạy thì sao."
"......"
Khoảnh khắc đó, tim tôi thắt lại. Tại sao cậu ấy lại nói những lời đó đột ngột như vậy? Chẳng lẽ cậu ấy đã nhận ra tôi quyết định rời đi sao?
Không, không thể nào. Dù Joo Seung-hyuk có là Esper cấp S thì cũng không thể đọc được suy nghĩ, làm sao có thể biết được những suy nghĩ vừa rồi của tôi chứ.
Chỉ là tôi tự mình lo lắng không đâu.
"...Cậu chạm vào mà sao lại bẩn. Cậu mới là người không sao chứ?"
"Vâng."
"Máu chảy kìa!"
Trái với lời cậu ấy nói, một vệt máu mảnh hiện rõ trên ngón trỏ tay phải của cậu ấy. Tôi giật mình định kiểm tra, nhưng Joo Seung-hyuk đã đút tay phải vào túi quần.
"Không có gì đâu."
"Không có gì là sao. Phải chữa trị chứ."
"Vâng. Tôi sẽ làm thế."
Cậu ấy nói một cách thờ ơ và kiểm tra kỹ lưỡng bàn tay tôi. Dường như cậu ấy không hề quan tâm đến vết thương của mình. Joo Seung-hyuk nắm lấy tay trái của tôi và vuốt ve vết sẹo nhỏ hình thành khi tôi cố gắng ngăn chặn sự bùng nổ của cậu ấy.
"Xin lỗi."
Giọng Joo Seung-hyuk tràn đầy tội lỗi.
"Không sao đâu. Cái này chẳng là gì cả. Còn không nhìn rõ nữa."
"Tôi sẽ không bao giờ làm anh bị thương nữa đâu."
Cậu ấy nắm chặt tay tôi như thể đang thề. Và lại xin lỗi lần nữa.
"Thực sự xin lỗi."