Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 109

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#109

Giọng nói của Joo Seung-hyuk cứ vang vọng bên tai tôi, cậu ấy liên tục nói xin lỗi trong khi nắm chặt tay tôi. Dù đã mấy tháng trôi qua, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Điều đó có nghĩa là việc tôi bị thương vẫn còn ám ảnh cậu ấy rất nhiều.

'Có lẽ cứ thế này cũng ổn mà? Có cần thiết phải rời đi đến mức làm tổn thương Joo Seung-hyuk không?'

Hình ảnh Joo Seung-hyuk cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi, cậu ấy không hề quan tâm đến vết thương của mình mà cứ lo lắng cho tôi.

'Ngốc quá, định bị nhốt ở một nơi không biết tên là quốc gia nào cả đời sao? Không biết Joo Seung-hyuk là người đáng sợ đến mức nào à? Có chịu nổi không đấy?'

Lý trí gào thét dữ dội. Nhưng trái tim lại cứ thì thầm những lời ngược lại. Nó quyến rũ tôi, cám dỗ tôi ở lại bên cậu ấy, cố gắng kéo tôi vào vũng lầy của Joo Seung-hyuk.

Hôm nay tôi không dây dưa với cậu ấy. Vì vậy, tôi cũng không phải bị khoái cảm cuốn đi mà mất kiểm soát. Vậy mà tôi cứ nảy ra những suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy.

'Tỉnh táo lại đi, Lee Yeon-soo.'

Tôi cứ thế ngồi vào bàn. Và nhìn những cuốn sách trên giá. Có rất nhiều cuốn sách trùng với những cuốn tôi đọc khi bị giam dưới tầng hầm. Có vẻ như cậu ấy đã mang sách theo khi đi máy bay. Trong số những cuốn sách xếp chặt trên giá, có một cuốn truyện cổ tích có kích thước lớn hơn bình thường thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi lấy nó ra khỏi giá sách.

'Hoàng tử rừng xanh'

Tại sao Joo Seung-hyuk lại chọn cuốn sách này? Khi ở dưới tầng hầm, tôi sợ đến mức không dám mở sách ra. Bây giờ cũng vậy. Cuốn sách này dường như chứa đựng những điều Joo Seung-hyuk chưa kịp nói ra. Và tôi sợ phải biết điều đó.

Tại sao lại như vậy nhỉ? Tôi đang sợ điều gì vậy?

Trong sự bối rối, tôi vuốt ve bìa sách. Hình vẽ hoàng tử rừng xanh và con quạ nhỏ đậu trên vai cậu ấy quá đáng yêu, không giống một cuốn sách mà Joo Seung-hyuk sẽ chọn chút nào.

Nhưng đây là cuốn sách đầu tiên cậu ấy đưa cho tôi khi tôi bị giam dưới tầng hầm, và cậu ấy còn mang nó ra nước ngoài, vậy thì chắc chắn nó phải có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Tôi do dự, rồi mở sách ra.

'Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một hoàng tử không bao giờ cười.'

Câu chuyện cổ tích bắt đầu với hình ảnh vị hoàng tử không cảm xúc.

Hoàng tử sinh ra chưa bao giờ cười một lần nào. Dù nhà vua và hoàng hậu có cố gắng đến mấy cũng vô ích. Cuối cùng, hoàng tử bị vu khống là đứa trẻ bị nguyền rủa và bị đuổi khỏi hoàng cung. Đó là một lời nói dối nhưng không ai tin. Những người từng ngày ca ngợi vẻ đẹp của cậu ấy và thì thầm rằng họ yêu cậu ấy bỗng chốc thay đổi, tìm cách giết hoàng tử.

Trong lúc mọi người phản bội, chỉ có con quạ mà hoàng tử nuôi dưỡng là ở lại bên cạnh cậu ấy.

Hoàng tử và con quạ trốn chạy khỏi mọi người, trốn chạy mãi cho đến khi đến được khu rừng đen.

Con quạ mong muốn hoàng tử được minh oan.

'Nếu hoàng tử cười, mọi người sẽ biết lời nguyền đó là giả dối!'

Con quạ cố gắng làm hoàng tử cười. Nó mang vàng bạc châu báu đến, và đáp ứng mọi mong muốn của cậu ấy. Nhưng hoàng tử vẫn không cười. Con quạ tự trách mình vì không thể mang lại nụ cười cho hoàng tử.

Rồi một ngày nọ, khi hoàng tử đang ngủ say trong một khu vườn hoa xinh đẹp, một con gấu lớn tấn công cậu ấy. Con quạ đã hy sinh thân mình để bảo vệ hoàng tử.

Cuối cùng, con quạ đã đuổi được con gấu. Nó dụ con gấu lớn rơi xuống vực thẳm. Nhưng con quạ cũng bị thương nặng, và cuối cùng nó rơi xuống mà không thể trở về vòng tay của hoàng tử.

Hoàng tử tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn xung quanh. Con quạ luôn ở bên cạnh mình đã biến mất.

Hoàng tử bắt đầu đi tìm con quạ.

Một lúc sau, cậu ấy đến nơi con quạ đã rơi xuống. Con quạ muốn gọi hoàng tử, nhưng đã kiệt sức đến mức không thể phát ra dù chỉ là một tiếng kêu nhỏ.

Nhưng phía trước có ánh sáng. Hoàng tử quên mất con quạ, bị ánh sáng chói lóa mê hoặc và vội vàng chạy đi.

Ở đó có một cậu bé xinh đẹp.

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu bé, hoàng tử lần đầu tiên nở một nụ cười rạng rỡ.

Hoàng tử luôn cảm thấy trống rỗng. Dù có tất cả mọi thứ trên thế gian này, một góc lòng cậu ấy vẫn trống rỗng. Nhưng khoảnh khắc gặp cậu bé, hoàng tử nhận ra. Cậu bé chính là định mệnh mà cậu ấy đã tìm kiếm bấy lâu.

"Tôi yêu cậu."

Hoàng tử thổ lộ tình yêu với cậu bé. Cậu bé mỉm cười, và cả hai nắm tay nhau rời khỏi khu rừng đen.

Và con quạ nhìn bóng lưng họ rời đi.

'Hoàng tử đã cười.'

Con quạ mỉm cười và nhắm mắt lại.

Cuốn truyện cổ tích kết thúc bằng hình ảnh hoàng tử và cậu bé nhìn nhau và mỉm cười rạng rỡ.

Rốt cuộc đây là nội dung gì vậy? Tôi vừa khó hiểu vừa tức giận.

Suốt thời gian đọc truyện cổ tích, tôi đã cổ vũ cho con quạ.

Con quạ yêu hoàng tử và hiến dâng một cách đơn phương. Nhưng hoàng tử chưa bao giờ mỉm cười với nó. Thậm chí, ngay cả khi con quạ duy nhất luôn ở bên cạnh mình biến mất, hoàng tử vẫn quên mất sự tồn tại của nó và rời đi ngay khi gặp được định mệnh của mình.

Joo Seung-hyuk muốn cho tôi xem cuốn sách này làm gì? Có ý nghĩa gì sao?

Tôi nghĩ cuốn truyện cổ tích này chứa đựng thông điệp mà Joo Seung-hyuk muốn gửi đến tôi. Nhưng khi đọc xong câu chuyện, tôi lại càng bối rối hơn.

Có lẽ nó không có ý nghĩa gì cả. Có thể Joo Seung-hyuk chỉ thấy nó thú vị hoặc hình vẽ đẹp nên mua thôi.

Nhớ lại thì bộ phim tôi xem cùng cậu ấy cũng có nội dung tương tự.

Nhân vật chính của bộ phim bỏ rơi người yêu cũ để đi theo định mệnh của mình khi định mệnh xuất hiện. Giống như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích này vậy.

Có lẽ Joo Seung-hyuk có khát khao về 'định mệnh' chăng? Có lẽ vì vậy mà cậu ấy bị thu hút bởi những câu chuyện như thế này.

Alpha bị thu hút bởi pheromone của Omega. Hiện tại Joo Seung-hyuk nói rằng cậu ấy không quan tâm đến hình thái, nhưng nếu cậu ấy thực sự gặp định mệnh của mình, mọi thứ có thể thay đổi. Khi đó, cậu ấy sẽ thất vọng hoặc nhanh chóng chán tôi, vì tôi không cảm nhận được pheromone.

Và nếu Joo Seung-hyuk nói sẽ rời đi, tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận. Tôi không thể làm gì được, giống như khi dì tôi bỏ rơi tôi trong quá khứ vậy.

Nếu tôi từ chối chia tay và cố gắng bám víu một cách phiền phức, tôi sẽ phải đối mặt với một kết cục thảm khốc như Lee Yeon-soo trong nguyên tác...

Tôi không muốn điều đó. Bị bỏ rơi mà không thể nói một lời nào "đừng đi" là đủ rồi.

Joo Seung-hyuk đã ám ảnh tôi. Cậu ấy bùng cháy với sự ám ảnh và chiếm hữu mãnh liệt đến mức từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt với tập đoàn dược phẩm Lessington. Nhưng dù cậu ấy đáp ứng mọi mong muốn của tôi, cậu ấy chưa bao giờ nói rằng cậu ấy yêu tôi.

Có lẽ vì cậu ấy không thể cảm nhận được cảm xúc 'yêu'.

Tình yêu thay đổi. Ngay cả khi thề nguyền tình yêu vĩnh cửu cũng có thể tan vỡ một cách vô nghĩa, thì sự ám ảnh và chiếm hữu sẽ kéo dài được bao lâu?

Joo Seung-hyuk đã ám ảnh tôi từ 7 năm trước. Khi đó, tỷ lệ hợp nhất của chúng tôi rất thấp. Vì vậy, cậu ấy cũng không bị cuốn hút bởi guiding. Cậu ấy say mê tôi mà không có lý do gì. Điều này có nghĩa là Joo Seung-hyuk cũng có thể say mê người khác mà không có lý do gì.

"tôi đã tìm thấy định mệnh của mình rồi. Chia tay đi."

Tôi tưởng tượng ra cảnh Joo Seung-hyuk thông báo chia tay với mình. Dù đó là khoảnh khắc thoát khỏi công chính ám ảnh và tìm thấy tự do, nhưng lạ thay tôi lại nghẹt thở.

Ngay cả khi tình huống đó xảy ra, tôi cũng không thể hỏi cậu ấy rằng sao cậu ấy có thể làm như vậy, hãy cho tôi một cơ hội nữa, hay tất cả những gì cậu ấy nói với tôi đều là dối trá sao. Nghĩ đến cảnh mình phải chấp nhận chia tay mà không nói được lời nào, thậm chí không thể níu lấy vạt áo Joo Seung-hyuk, nước mắt tôi bỗng trào ra.

'Khóc cái gì mà khóc. Nếu Joo Seung-hyuk rời đi thì đó là điều tốt mà.'

Rõ ràng là điều tốt, nhưng chỉ nghĩ thôi tôi đã cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt. Tôi đứng dậy.

Tôi cứ thế kéo rèm và đặt tay lên cửa kính.

Sợ quá. Sợ đến mức dạ dày tôi quặn lại. Rốt cuộc điều gì lại đáng sợ đến thế? Có phải vì ký ức bị dì bỏ rơi trong kiếp trước vẫn còn sống động không? Có phải vì nhớ lại ký ức đó mà tôi sợ hãi đến vậy không?

Tôi muốn ra ngoài ngay lập tức. Nếu tôi rời khỏi nơi này, cảm giác sợ hãi kỳ lạ này cũng sẽ biến mất. Tôi cũng sẽ không có những suy nghĩ ngốc nghếch rằng cứ thế này cũng tốt.

Tôi muốn rời đi. Không, tôi phải rời đi trước khi trở nên kỳ lạ hơn. Tôi phải thoát khỏi Joo Seung-hyuk.

'Rời đi. Tôi nhất định sẽ thoát khỏi căn phòng này. Tôi sẽ thoát khỏi Joo Seung-hyuk.'

Tôi liên tục lặp lại câu này trong đầu, như thể tự hứa với bản thân.

Khi tôi quyết tâm rời bỏ Joo Seung-hyuk, nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt trái tim tôi dần biến mất.

"Anh đang làm gì vậy?"

Joo Seung-hyuk đã vào phòng từ lúc nào, cậu ấy ôm tôi từ phía sau.

"...Tôi đang nhìn biển."

Tôi kiềm nén những cảm xúc hỗn loạn, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể. Một khi đã quyết tâm rời đi, tôi tuyệt đối không được để lộ ý nghĩ này.

"Anh thích biển sao?"

"Ừ. Đẹp mà. Giống như cậu vậy."

Tôi trả lời bâng quơ. Nhưng đó không phải là lời nói dối. Bởi vì Joo Seung-hyuk là người đẹp nhất mà tôi từng gặp.

Tôi nghĩ mình đã nói trót lọt, nhưng vẻ mặt cậu ấy vẫn không giãn ra. Joo Seung-hyuk nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

"Anh khóc sao?"

"Không. Chỉ là tôi đọc sách một chút thôi, thấy buồn."

Joo Seung-hyuk liếc nhìn cuốn 'Hoàng tử rừng xanh' đang nằm trên bàn.

"Buồn sao?"

"Ừ. Một chút... Chắc lâu rồi không đọc sách nên dễ xúc động hơn..."

"Ăn cái này đi cho vui."

Cậu ấy đưa cho tôi một túi bánh quy. Đó là bánh tôm roll và choco ring mà tôi đã nói trong bữa ăn.

"Cảm ơn."

Thấy cậu ấy mua được bánh kẹo Hàn Quốc nhanh như vậy, có lẽ đây thực sự là khu phố Hàn chăng? Nếu vậy, có thể có người quen biết mặt tôi ở đây.

Nếu đây là khu phố Hàn, việc bỏ trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần ra khỏi biệt thự là tôi có thể cầu cứu mọi người...

Nhưng tôi không được vội vàng. Việc bỏ chạy một cách vô định như Kim Joon trong nguyên tác cũng là điều cấm kỵ. Ngược lại, tôi phải hoàn toàn vâng lời Joo Seung-hyuk và làm cho cậu ấy yên tâm. Chỉ như vậy tôi mới có thể thoát khỏi Joo Seung-hyuk.

"Seung-hyuk à, ăn cùng đi."

Tôi mỉm cười dịu dàng, như thể không hề có ý định bỏ trốn. Nhưng Joo Seung-hyuk đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

"......"

Gì vậy? Chẳng lẽ cậu ấy đã đoán được suy nghĩ của tôi sao? Máu tôi đông cứng lại.

Bình luận
liokio2004
liokio2004Chương 109
Hình như trước mình đọc bộ nào bạn công cố biến bạn thụ thành omega, nếu chảy máu thì sảy ra tác dụng phụ hay không hiệu quả gì đó nên cũng cố để bạn thụ không chảy máu, hình như cũng có kiểu tắm pheromone alpha để biến đổi thành omega hay sao á. Không phải Seunghyuk cũng định làm vậy chứ:vvvv
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo