Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 119

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#119

Dù là cổng liên kết và kích thước của hầm ngục nhỏ, số lượng quái vật tuyệt đối không ít. Ngược lại, chúng tập trung lại nên càng khó đối phó hơn. Nhưng Joo Seung-hyuk đã dễ dàng tiêu diệt quái vật đến mức tôi không cần phải lo lắng.

Thực sự đây không phải là hầm ngục cấp E chứ?

Xét về chủng loại và ma lực của quái vật, rõ ràng là cấp A trở lên, nhưng khi Joo Seung-hyuk đối phó, chúng chỉ trông như cấp E. Việc tấn công cổng lại dễ dàng đến vậy sao...?

"Đó là phòng boss."

Chúng tôi đến phòng boss trong nháy mắt. Một luồng mana bất thường được cảm nhận từ nơi Joo Seung-hyuk chỉ.

'Quả nhiên là cổng cấp S.'

Joo Seung-hyuk xử lý quá đơn giản nên tôi vẫn còn nghi ngờ, nhưng nhìn phòng boss thì chắc chắn đó là cổng cấp S.

"Anh đợi ở đây một lát."

Cậu ấy định bước đi mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào. Tôi giật mình nắm lấy cánh tay cậu ấy.

"Cậu ổn chứ?"

"Không cần lo lắng. Chắc anh mệt vì đi bộ rồi, ngồi xuống nghỉ một lát đi."

"Giờ vấn đề là chân tôi sao?"

"Đó là vấn đề lớn nhất mà."

Joo Seung-hyuk nhẹ nhàng xoa bóp chân tôi. Dù là cổng nhỏ và chúng tôi cũng không đi nhiều, nhưng đôi mắt cậu ấy lại tràn đầy lo lắng.

"Là boss cấp S mà. Ít nhất cũng phải chuẩn bị một chút chứ. Tôi sẽ làm guiding cho cậu."

"Chút này không sao đâu, đừng lo."

'Chút này' ư? Nếu không lo lắng về boss cấp S thì lo lắng về cái gì chứ? Nhưng cậu ấy mỉm cười tươi rói rồi lập tức bước vào phòng boss.

Một lúc sau, tiếng rít chói tai và tiếng vỗ cánh khổng lồ vang lên.

Ngay lập tức, toàn thân tôi cứng đờ.

Là boss dạng bay sao?

Mỗi loại quái vật đều có đặc tính riêng và không có con nào dễ dàng, nhưng trong số đó, quái vật dạng bay đặc biệt khó đánh bại.

Park Geon-woo cũng đã tái mét mặt trước Black Wyvern mà.

Hơn nữa, không chỉ là cấp S bình thường mà còn là Boss Monster.

Dù Joo Seung-hyuk nói không sao, tôi vẫn nên làm guiding cho cậu ấy... Nhưng dù có hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Tôi nắm chặt khẩu súng lục Horaitron. Nếu là khẩu súng lục Horaitron, một bảo vật cấp S, có thể sẽ giúp ích được cho Joo Seung-hyuk.

Khi tôi đến gần phòng boss, tôi thấy một con quái vật khổng lồ trông giống Wyvern.

Đó chính là Boss Monster của cổng này sao?

So với Black Wyvern cấp S, kích thước của nó khổng lồ đến mức khác biệt hoàn toàn, và mana mà nó tỏa ra cũng áp đảo, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã khiến tôi rợn người.

Và Joo Seung-hyuk đang cưỡi trên con Boss Monster khổng lồ đó.

Con Boss Monster vùng vẫy để hất cậu ấy xuống. Nhưng Joo Seung-hyuk không chớp mắt, cắm thanh kiếm dài vào cổ con quái vật. Và ngay lập tức truyền mana vào.

Ngay lúc đó, mana đen lan tỏa xoáy tròn từ thanh kiếm, rồi cổ con quái vật gãy cái rắc như một khúc gỗ.

Cơ thể khổng lồ của nó rơi thẳng xuống đất. Joo Seung-hyuk ung dung bước xuống khỏi cơ thể con quái vật.

Đã đánh bại boss thành công.

Quên mất ý định giúp đỡ, tôi thán phục những động tác của Joo Seung-hyuk, bỗng nhiên cảnh cậu ấy tấn công Black Wyvern lại hiện rõ trước mắt tôi.

'Cái gì đây?'

Hôm nay không có Black Wyvern. Không, ngay từ đầu, tôi chỉ thấy Black Wyvern ở cổng Horaitron. Nhưng tại sao cảnh Joo Seung-hyuk chiến đấu với Black Wyvern lại hiện rõ đến thế...?

"Anh."

"Hả...?"

Nghe thấy giọng nói lo lắng của Joo Seung-hyuk, tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Tôi bảo anh đợi phía sau, sao lại đến tận đây?"

"Tôi muốn giúp cậu..."

Nói ra rồi tôi mới thấy thật nực cười.

Ngay cả Park Geon-woo cũng không thể đối phó được với kẻ mạnh nhất thế giới, vậy mà tôi lại muốn giúp.

"Cảm ơn anh. Nhưng tôi đã xử lý xong rồi."

Joo Seung-hyuk không trách móc tôi cản trở, ngược lại còn cười rạng rỡ.

Trong tay cậu ấy cầm một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự chiếc nhẫn tôi đang đeo.

"Đó là bảo vật của cổng này sao?"

"Vâng. Lại là nhẫn nữa."

'Bảo vật liên kết' thường thuộc cùng loại với bảo vật gốc nhưng có đôi chút khác biệt về chủng loại. Vì vậy, tôi cứ nghĩ lần này sẽ có một bảo vật thuộc loại trang sức như vòng tay hay dây chuyền, nhưng bất ngờ lại là nhẫn.

"Giống nhẫn đôi nhỉ? Đúng không?"

"Ừ."

Đúng như lời cậu ấy nói, chiếc nhẫn chỉ khác một chút ở hoa văn khắc trên đó, còn lại thì giống hệt nhau, trông hệt như nhẫn đôi.

Có lẽ việc tôi nhìn thấy quá khứ của Joo Seung-hyuk là do sức mạnh của chiếc nhẫn đó. Bảo vật liên kết đến gần và một khả năng mới đã xuất hiện.

Ngay lúc đó, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh từ chiếc nhẫn tôi đang đeo, rồi xung quanh lại sáng bừng lên. Và hình ảnh Joo Seung-hyuk tấn công Black Wyvern hiện rõ hơn nữa.

Joo Seung-hyuk bắn mana về phía Black Wyvern với ánh mắt đầy sát khí. Cậu ấy tấn công cánh của Black Wyvern, và không chút do dự chặt đầu nó.

Cái quái gì đây...? Rốt cuộc đây là cảnh gì?

"Anh!"

Joo Seung-hyuk vội vàng gọi tôi. Rồi ánh sáng biến mất, và khuôn mặt đầy lo lắng của Joo Seung-hyuk hiện ra trong mắt tôi.

"Seung-hyuk à..."

"Sao thế? Anh bị đau ở đâu à?"

"Không, tôi  chỉ suy nghĩ một chút thôi. Cậu thì sao? Có bị thương ở đâu không?"

"Vâng. Tôi ổn."

Joo Seung-hyuk cười nhẹ rồi biến thanh kiếm dài trở lại thành khăn tay. Cậu ấy dùng nó bọc lấy chiếc nhẫn, và sức mạnh kỳ lạ mà tôi cảm nhận được từ chiếc nhẫn của mình cũng biến mất.

Quả nhiên, hai chiếc nhẫn cộng hưởng với nhau nên tôi đã thấy được cảnh quá khứ sao?

"Lối ra cổng đã mở rồi, mau ra thôi."

"Ừ."

Tôi đi theo cậu ấy vào phòng boss, và thấy một lối ra cổng đã được tạo ra trên một bức tường.

Chúng tôi cùng bước vào lối ra đang đen kịt.

Rồi một bãi biển rộng lớn hiện ra trước mắt.

"Đây là đâu vậy...?"

"Là bãi biển trước biệt thự. Có vẻ lối ra kết nối với đây."

"Vậy sao..."

Bãi biển mà tôi chỉ nhìn từ cửa sổ mỗi ngày giờ đây hiện ra sống động ngay trước mắt tôi.

Tôi khom lưng, nhúng tay vào làn nước biển trong suốt.

"Thích không?"

"Ừ. Thích."

Tôi muốn cảm nhận gió biển và nghe tiếng sóng. Tôi khao khát được chạm trực tiếp vào nước biển như thế này.

Nhưng có một điều cần ưu tiên hơn cả cảm giác được tiếp xúc trực tiếp với biển.

"Ngồi xuống nhé?"

"ừ."

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên bãi cát trống.

"Đưa tay đây."

"ừm."

Tôi nắm lấy tay cậu ấy và kiểm tra trạng thái mana. Dù là Joo Seung-hyuk, nhưng việc liên tục tấn công cổng cấp S không nghỉ cũng khiến mana của cậu ấy tiêu hao kha khá. Tất nhiên, đây là tiêu chuẩn của Joo Seung-hyuk. Với một Esper bình thường, chỉ cần tập luyện mô phỏng cũng sẽ tiêu hao từng này mana.

"Tôi sẽ làm guiding."

"Vâng."

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi rồi gật đầu.

"Anh muốn làm thế này sao?"

"Vâng."

"Nằm xuống có thoải mái hơn không? Nếu không muốn bị cát dính thì về biệt thự làm nhé?"

"Không ạ. Tôi thích được nhìn mặt anh."

Joo Seung-hyuk mỉm cười  .

Tôi đã nhìn thấy quá khứ của cậu ấy. Dựa trên lời kể của những người xung quanh, có vẻ cậu ấy đã sống trong nhà kho từ năm 6 đến 13 tuổi.

Tức là, cậu ấy đã sống trong sự ngược đãi kinh khủng cho đến khi thức tỉnh. Joo Seung-hyuk đã không cười một lần nào trong 7 năm. Ngay cả khi nhận được sách, mắt cậu ấy cũng chỉ sáng lên thôi chứ không thể gọi là cười.

Ngay cả sau khi trở về Hàn Quốc cũng vậy. Không ai từng thấy Joo Seung-hyuk cười.

Vậy mà cậu ấy lại cười rất nhiều trước mặt tôi. Bất chợt, nụ cười này trở nên vô cùng quý giá.

"Cảm ơn anh vì đã không bỏ đi."

"...Tôi đã nói là không đi mà."

Tôi nói dối một chút. Thực ra, tôi không muốn làm nụ cười của cậu ấy biến mất bằng cách nói rằng tôi đã định bỏ đi.

"Dù sao thì cũng cảm ơn anh."

Cậu ấy nắm chặt tay tôi. Tôi im lặng bắt đầu guiding.

Suốt quá trình truyền mana, Joo Seung-hyuk nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi ngại ngùng quay đầu đi, cậu ấy liền ôm lấy mặt tôi bằng hai tay và đặt môi mình lên môi tôi.

"Vẫn đang guiding mà..."

"Không sao đâu."

Joo Seung-hyuk lại hôn. Tôi cũng ngừng guiding và đón nhận nụ hôn của cậu ấy.

Ngay cả sau khi guiding xong, tôi và Joo Seung-hyuk vẫn ngồi trên bãi biển. Chúng tôi lặng lẽ nhìn những con sóng xô vào rồi rút đi.

"Có nhiều hoa đỏ quá nhỉ."

Khi nhìn từ biệt thự, tôi không nhận ra, nhưng khi ra bãi biển trực tiếp như thế này, tôi thấy những bông hoa đỏ nở rộ khắp đảo.

"Đẹp quá."

"Đẹp nhưng đừng chạm vào nhé. Nguy hiểm đấy."

"Nguy hiểm sao...? Hoa gì vậy?"

"Red Roon."

"Red Roon? Nhưng Red Roon là loài hoa chỉ nở trong cổng mà."

Red Roon sẽ héo ngay lập tức khi ra khỏi cổng. Tôi biết rằng khi cơn sốt Red Roon bùng nổ, việc thu thập Red Roon đã gây ra rất nhiều khó khăn. Joo Kyung-chan cũng đã đau đầu vì vấn đề này.

"Hòn đảo này đã xảy ra Vỡ cổng. Kể từ đó, Red Roon bắt đầu nở trên đảo."

"Ra vậy..."

Red Roon sống có thể ảnh hưởng đến mana và gây ra ảo giác. Đôi khi cũng có tai nạn xảy ra trong quá trình tấn công cổng do Red Roon.

"Cậu nói 'mìn' là chỉ cái này sao?"

"Vâng."

Chắc chắn đó là mìn đối với các năng lực gia. Ngay cả khi tôi thực sự ra khỏi biệt thự, việc trốn thoát cũng sẽ rất khó khăn vì những bông Red Roon nở rộ khắp nơi.

"Hòn đảo này sau Vỡ cổng chẳng khác nào một hòn đảo hoang. Có lẽ vì không có người quản lý nên nó lan ra mỗi ngày. Nơi từng là làng giờ hoàn toàn là cánh đồng Red Roon."

Hơn nữa, đây là một hòn đảo hoang. Ngay từ đầu, việc trốn thoát đã là bất khả thi rồi.

"Vậy kẹo bánh Hàn Quốc là cậu lấy từ đâu ra?"

"Tôi đã mua sẵn rồi."

"Cậu đã mua tất cả kẹo bánh Hàn Quốc sao?"

"Không phải tất cả, chỉ những thứ anh thích thôi. Tôi cũng đã chuẩn bị mọi thứ khác rồi. Để anh không cảm thấy bất tiện."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo