Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 130

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#130

Tôi hiểu ý nghĩa lời Joo Seung-hyuk nói. Nếu không có Vòng tay Royta Raum, có lẽ tôi đã bỏ trốn giữa chừng rồi.

Tôi đã nghe nói rằng khi kỳ động dục đến, Alpha sẽ bị pheromone chi phối và hành động trở nên thô bạo.

Nhưng không chỉ đơn giản là thô bạo.

Joo Seung-hyuk đang trong kỳ động dục, đã mất hết lý trí. Cậu ta quên hết mọi thứ và không ngừng khao khát tôi. Cứ như thể dù có lấp đầy bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn không đủ, bản năng của cậu ta khao khát và ham muốn tôi.

Ngay cả trong cuộc trò chuyện thể xác im lặng, tôi vẫn cảm nhận sâu sắc được khát vọng tuyệt vọng của cậu.

Chúng tôi không ngừng hòa quyện vào nhau trong những cảm xúc và giác quan mãnh liệt, khó có thể đối phó và sức nóng.

vào một thời điểm nào đó, tôi đã mất ý thức.


Toàn thân tôi chìm sâu nặng nề như thể đang ở dưới nước. Nhưng tôi không sợ hãi. Những làn sóng đen đang bao quanh tôi cảm thấy ấm áp thoải mái.

Khi tôi mở mắt ra, cảm nhận được sự thoải mái yên bình mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây, tôi đã nhìn thấy đôi mắt đen láy.

"Seung-hyuk à..."

"Hyung!"

Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi. Vẻ mặt cậu ta u ám. Hơn nữa, có vẻ như cậu ta đã gầy đi so với trước khi kỳ động dục bắt đầu. Khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cậu, sự lo lắng đột ngột trỗi dậy.

"Seung-hyuk à, em có ổn không?"

"Đây là lúc anh lo cho em ạ?"

Cậu ta bật cười. Có vẻ như cậu ta ổn, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm. Hình ảnh cậu ta ngã gục trong bếp vẫn còn sống động trước mắt tôi.

"Kỳ động dục kết thúc rồi à?"

"Vâng."

"Vậy sao..."

Nghĩ lại thì đó là một câu hỏi ngu ngốc. Trong suốt kỳ động dục, Joo Seung-hyuk bị sức nóng mãnh liệt bao trùm đến mức không thể giao tiếp bình thường. Việc có thể trò chuyện bình thường như thế này có nghĩa là cậu ta đã thoát khỏi chu kỳ động dục.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk đang mặc quần áo. Khi nhìn thấy tôi cũng đang mặc bộ đồ ngủ màu xanh giống như cậu, tôi đoán Joo Seung-hyuk đã mặc cho tôi.

"Anh xin lỗi."

"Vì chuyện gì ạ?"

"Anh phải là người chăm sóc em mới đúng, nhưng anh lại vô thức ngủ thiếp đi mất. Thật là vô dụng... Ư ư!"

Đột nhiên Joo Seung-hyuk kéo môi tôi ra.

"Sao anh lại vô dụng ạ. Đừng nói như vậy."

"Nhưng em đang trong kỳ động dục, còn anh thì vẫn ổn..."

Joo Seung-hyuk đang ở trong tình trạng pheromone không ổn định do chu kỳ động dục. Hơn nữa, cơ thể cậu ta cũng không khỏe do dùng quá nhiều thuốc ức chế.

Tôi định đưa cậu ta đến bệnh viện sau khi kỳ động dục của cậu ta dịu đi, nhưng thay vào đó tôi lại ngất đi và trở thành gánh nặng cho cậu ta.

"Ngược lại mới đúng chứ ạ. em mới là người làm anh vất vả."

"Không phải đâu. Anh không sao. Nhân tiện, em đã đi bệnh viện chưa?"

"Chưa ạ."

"Mau đi đi."

"Em khỏe mà nên anh đừng lo lắng ạ."

"Nhưng em đã ngã mà."

"Em ngã vì kìm nén pheromone thôi ạ. Em đã giải tỏa hết rồi nên không sao đâu ạ. Anh mới là người vất vả vì em đấy."

Joo Seung-hyuk vuốt ve khuôn mặt tôi. Bàn tay  cẩn thận vuốt ve má tôi.

"Không phải đâu. Anh không sao."

"Anh có thể nói thật lòng mà. Anh đã mệt lắm đúng không ?"

"...Một chút."

Thành thật mà nói, tôi đã thực sự mệt mỏi. Đến mức tôi không thể cử động ngón tay chứ đừng nói đến lắc đầu. Việc nâng người lên hoặc di chuyển eo là điều tôi không thể tưởng tượng nổi.

"May mắn quá. Nếu anh mệt đến vậy thì anh sẽ không thể bỏ trốn được nhỉ."

'Cái gì cơ! Anh thành ra thế này là tại ai chứ! Ba ngày không ngủ chút nào, mệt mỏi đến mức nào, mà em lại dám nói những lời như vậy!'

Tôi tức giận khi nghe những lời cậu ta nói, nhưng tôi không thể hiện ra ngoài mà chỉ chửi thầm trong lòng.

"Nhưng trông anh có vẻ muốn bỏ trốn ngay lập tức đấy ạ. Nếu anh khỏe thì chắc chắn anh sẽ nói những lời cay nghiệt và đòi về ký túc xá rồi."

Quả nhiên là một kẻ tinh ý. Nếu tôi khỏe, tôi sẽ rời đi ngay khi xác nhận rằng Joo Seung-hyuk đã khỏe mạnh. Ngay cả khi tôi chỉ có thêm chút sức lực, tôi cũng sẽ trốn đến ký túc xá.

Nếu tôi làm thêm một lần nữa ở đây, tôi có thể chết thật, vì vậy tôi phải rời khỏi ngôi nhà này để bảo toàn mạng sống của mình.

Khi tôi ngậm chặt miệng, Joo Seung-hyuk cười dịu dàng và hôn lên trán tôi.

"Anh đã vất vả rồi ạ. Và... cảm ơn anh ạ."

"...Không phải đâu. Anh mới là người có lỗi."

"Anh lại xin lỗi vì chuyện gì nữa ạ?"

"Nếu anh là Omega thì em cũng sẽ thoải mái hơn mà…."

Người ta nói rằng nếu Alpha và Omega trải qua chu kỳ cùng nhau, pheromone của nhau sẽ tương tác với nhau. Vì cả hai đều bị pheromone bao trùm quan hệ nên gánh nặng thể xác- tinh thần sẽ ít hơn, sự ổn định của pheromone cũng sẽ diễn ra nhanh hơn.

Người ta cũng nói rằng hầu hết các cặp Alpha Beta hoặc Beta Omega chia tay vào thời điểm này. Sau khi trải qua chu kỳ, một trong hai người sẽ thông báo chia tay.

Mọi người thường nói rằng Alpha hoặc Omega cảm thấy thiếu thốn từ Beta, hoặc Beta không thể đối phó về mặt thể chất nên họ chia tay.

Nhưng sau khi trải nghiệm nó, tôi nhận ra rằng không chỉ có vậy.

Cơ thể mệt mỏi cũng là một phần, nhưng trong suốt chu kỳ động dục, tôi cảm thấy mặc cảm về hình thái của mình.

Tôi cảm thấy có lỗi vì là Beta. Tôi cảm thấy rằng việc tôi là Beta là không đủ, bản thân sự tồn tại của tôi là sai trái.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn hài lòng với hình thái của mình. Tôi thích là Beta và chưa bao giờ muốn mình phát triển thành Omega. Tuy nhiên, nỗi đau đớn cứ ập đến như thể tôi là tội nhân vậy.

Nếu tôi là Omega, Joo Seung-hyuk cũng sẽ thoải mái hơn. Pheromone cũng sẽ nhanh chóng dịu đi, chu kỳ động dục cũng sẽ kết thúc nhanh hơn. Vốn dĩ cũng không có lý do gì để cậu ấy dùng thuốc ức chế.

Ngay cả khi Joo Seung-hyuk có uống thuốc, tôi có lẽ cũng đã nhận ra. Dù dùng thuốc ức chế, pheromone cũng không biến mất hoàn toàn, nên tôi sẽ nhận thấy sự thay đổi tinh tế đó. Nhưng vì là Beta nên tôi không thể cảm nhận được pheromone của cậu ta.

Tôi đã không nhận ra dù chỉ một chút rằng Joo Seung-hyuk đã lo lắng cho tôi, cậu cố gắng uống thuốc ức chế. Nếu tôi là Omega thì đã không có chuyện này xảy ra.

Thật vô dụng….

"Anh đừng nghĩ như vậy . Em đã rất vui đấy ạ. Chỉ là em đã không tỉnh táo vì pheromone thôi . Em lo rằng anh sẽ sợ hãi và mệt mỏi vì điều đó thôi ạ."

Nếu là Alpha và Omega, họ sẽ mất lý trí và hòa quyện vào nhau trong chu kỳ. Nhưng tôi vẫn tỉnh táo. Không phải là tôi sợ Joo Seung-hyuk khao khát tôi trong cơn cuồng nhiệt. Chỉ có một điều khiến tôi lo lắng.

"...Em, em đã thắt nút."

Trong suốt kỳ động dục, bản năng của Joo Seung-hyuk đã đi trước lý trí và cậu ta liên tục cố gắng thắt nút.

Nhưng đối với một người Beta như tôi, việc thắt nút không có ý nghĩa đặc biệt. Cơ thể tôi hơi mệt mỏi, nhưng chỉ có vậy thôi….

"Quả nhiên Alpha phải kết đôi với Omega sao…."

Trong khi tôi lẩm bẩm với cảm giác bất lực, Joo Seung-hyuk khẽ véo má tôi.

"Đồ ngốc ạ. Em muốn thắt nút không phải vì anh là Beta hay Omega, mà là vì anh là Lee Yeon-soo."

"Nhưng..."

"Em đã rất vui vì anh ở bên cạnh em ."

Joo Seung-hyuk nắm tay tôi, nhìn vào mắt tôi.

"Trước đây em đã rất ghét kỳ động dục. Em cảm thấy đau khổ và ghê tởm đến mức em muốn phát điên mỗi khi kỳ đó đến. Nhưng sau lần đầu tiên em trải qua nó với người khác, hơn nữa lại là với anh, em cảm thấy rằng cái tên kỳ động dục đó cũng không tệ lắm. Không, em thực sự rất vui ."

"Thật sao?"

"Vâng. Mọi khoảnh khắc đều như một giấc mơ vậy."

Một nụ cười e thẹn nở trên khuôn mặt cậu.

"Em, đây có phải là lần đầu tiên của em không...?"

"Vâng."

Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Sự thật được chứa đựng trong đôi mắt đen không lay chuyển.

"Anh là người đầu tiên của em sao?"

"Vâng. Mọi thứ đều là lần đầu tiên, từ hẹn hò, quan hệ cho đến kỳ động dục. Em làm tất cả với anh lần đầu tiên ạ."

Joo Seung-hyuk thực sự là lần đầu tiên của tôi. Tôi giờ đây có thể tin hoàn toàn vào lời cậu ta, điều mà tôi vẫn luôn nghi ngờ.

"Em không thấy sao khi anh là người đầu tiên của em à?"

"Sao anh lại hỏi những câu ngốc nghếch như vậy? Đương nhiên là em vui rồi. Anh không biết em vui đến mức nào đâu ạ."

"Nhưng anh không phải là Omega."

"Em không quan tâm ạ. Em chỉ có anh thôi."

Môi cậu ta chạm vào tôi. Đó là một nụ hôn mềm mại và ngọt ngào chứ không phải là bị ham muốn bao trùm.

Một mùi hương tươi mát nhưng tê tái lướt qua chóp mũi tôi. Có lẽ cậu ta đã tắm rồi xịt nước hoa?

Tôi cảm nhận được một mùi hương xa lạ nhưng dễ chịu đón nhận nụ hôn của cậu.


BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.  Đọc tại Navyteamm để ủng hộ nhóm-
--------
Khi lần đầu tiên trải qua kỳ động dục, tôi đã rất mệt mỏi đến mức tôi nghĩ rằng mình sẽ nằm liệt giường trong một tháng. Nhưng tôi đã hồi phục sức lực sớm hơn dự kiến.

Tôi không biết là do 'Vòng tay Royta Raum' hay là do sự chăm sóc của Joo Seung-hyuk.

"Seung-hyuk à, anh có thể tự ăn được mà."

"Chỉ đến hôm nay thôi ạ."

Joo Seung-hyuk thổi cháo bào ngư rồi đút vào miệng tôi.

"Chỉ đến hôm nay thôi đấy ạ."

"Ừm."

Sau khi kỳ động dục kết thúc, tôi đã không nhấc một ngón tay nào. Joo Seung-hyuk đã làm tất cả mọi thứ, từ ăn uống, tắm rửa cho đến mặc quần áo cho tôi. Trước đây cậu ta cũng đã tỉ mỉ chăm sóc tôi nhưng không đến mức này.

Ban đầu tôi thấy xấu hổ, nhưng cơ thể tôi quá mệt mỏi nên tôi đã mặc kệ. Nhưng người ta nói rằng con người là loài vật thích nghi? Giờ đây, ngay cả ý nghĩ xấu hổ cũng đang dần biến mất.

"Seung-hyuk à, em cũng phải ăn chứ."

"Anh ăn trước đi ạ."

Hôm nay cậu ta vẫn đút cháo cho tôi đến cuối cùng.

"Nhưng ai là người làm món này vậy?"

"Sao ạ?"

"Vì ngon quá."

Nó ngon hơn bất kỳ món cháo bào ngư nào tôi từng ăn.

Ban đầu tôi cứ nghĩ là đã gọi đồ ăn. Nhưng có rất nhiều bào ngư trong đó để có thể nói đó là đồ ăn được giao. Có thể Joo Seung-hyuk đã đặt riêng, nhưng món ăn vẫn nóng hổi mà không hề nguội chút nào để nói là được giao bằng xe máy. Hơn nữa, các món ăn kèm cũng được bày biện gọn gàng, và hơn hết là hương vị tương tự như những món tôi đã ăn khi bị giam cầm trong tầng hầm.

Có lẽ là do tay nghề của cùng một đầu bếp. Nhưng tôi không thể tìm thấy dấu vết của người khác trong ngôi nhà này.

Tất nhiên, tôi không chắc vì tôi hầu như không ra khỏi phòng này, nhưng có vẻ như không có ai ra vào.

"May mắn quá. Em đã lo lắng không biết có hợp khẩu vị của anh không vì là do em làm đấy."

"Em sao?!"

"Sao anh lại ngạc nhiên thế ạ?"

Joo Seung-hyuk bật cười khúc khích.

"Thực sự là em làm sao?"

Khi tôi hỏi lại vì không thể tin được, cậu ta khẽ gật đầu.

"Vâng."

"Vậy món canh xương bò đuôi bò cũng là em nấu sao?"

"Vâng. Em đã làm để cho anh ăn đấy ạ."

Vậy ra các món ăn đa dạng đã thắp sáng cuộc sống giam cầm của tôi đều là do Joo Seung-hyuk làm à….

 

Bình luận
phuongha31
phuongha31Chương 130
mai này em sẽ nấu ăn..=)))
Trả lời·16 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo