Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 131

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#131

"Hôm qua canh gà hầm sâm anh ăn cũng là em làm à?"

"Vậy ai làm chứ ạ."

Joo Seung-hyuk mỉm cười, vuốt tóc tôi.

Phải rồi, nghĩ lại thì đó là điều đương nhiên. Trừ khi là lúc tôi bị giam cầm dưới tầng hầm, còn sau khi trở về từ Akirus, trong nhà chỉ có cậu ấy và tôi.

Tôi chỉ ở trong phòng này thôi, nên người có thể nấu ăn chỉ có Joo Seung-hyuk. Nhưng các món ăn đều ngon và chất lượng cao đến mức tôi không nghĩ rằng chúng là do Joo Seung-hyuk làm.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk trong nguyên tác là một người không hề biết nấu ăn. Vì vậy, tôi không thể tưởng tượng được cảnh cậu ấy nấu ăn ra sao.

Joo Seung-hyuk bây giờ đã là một người hoàn toàn khác với nguyên tác rồi...

Tôi chợt nhận ra điều đó.

"Cảm ơn em. Ngon quá nên anh tưởng là đầu bếp chuyên nghiệp làm đó."

Tôi nắm chặt tay Joo Seung-hyuk, nói lời cảm ơn dù hơi muộn. Tai cậu ấy đỏ lên. Có vẻ như cậu ấy xấu hổ vì được khen.

"Có gì đâu ạ. Chỉ là những món ăn cơ bản thôi mà. Em phải làm cho anh những món ngon hơn mới được..."

"Cơ bản gì chứ! Đây là món ngon nhất mà anh từng ăn đó! Em bắt đầu nấu ăn từ khi nào vậy?"

"Từ hồi cấp hai ạ. Tại có một người hay làm những chuyện vớ vẩn nên em tự làm ăn thôi ạ."

"Chuyện vớ vẩn?"

Có lẽ ai đó đã làm gì đó với đồ ăn của Joo Seung-hyuk hả?

"Không có gì đâu ạ. Em không thích đồ ăn của người khác lắm. Anh ăn xong rồi thì đi tắm nhé?"

"Ừm."

Joo Seung-hyuk tự nhiên định cởi đồ ngủ cho tôi.

"Không cần đâu. Từ hôm nay anh sẽ tự làm."

Cứ thế này thì có lẽ hôm nay tôi lại kết thúc một ngày mà không động một ngón tay mất.

"Vì có nhiều cúc áo nên cởi ra sẽ khó lắm ạ."

Tôi là con nít à?

Tôi cảm thấy khó tin nhưng vẻ mặt của Joo Seung-hyuk lại rất nghiêm túc.

"Ngày mai là khai giảng rồi mà. Giờ anh phải tự làm mọi thứ chứ."

"Em cứ làm cho anh suốt cũng được mà."

Joo Seung-hyuk cong mắt cười thật tươi. Có vẻ như cậu ấy không thấy phiền khi chăm sóc tôi.

Nhưng tôi thì thấy khó xử. Cứ thế này thì có khi tôi quên luôn cách cài cúc áo mất.

"Haha. À, phải đi tắm thôi. Hôm nay em đừng đi theo anh nhé."

"Anh tự tắm được chứ ạ?"

Ánh mắt cậu ấy tràn đầy lo lắng. Cái tên này, thực sự coi tôi là trẻ con à.

"Ừm. Anh ổn rồi. Anh tự tắm nên em không được vào đâu đấy."

"Vâng..."

Sau khi dặn dò kỹ càng, tôi đi vào phòng tắm. Joo Seung-hyuk có vẻ không hài lòng nhưng cậu ấy đã không đi theo tôi. Cậu ấy khá nghe lời tôi.

Tôi cởi cúc áo ngủ và cởi quần áo. Bật vòi hoa sen và để dòng nước ấm áp bao trùm toàn thân. Những vết tích do kỳ phát tình gây ra giờ cũng đã mờ đi nhiều. Joo Seung-hyuk có vẻ lo lắng mỗi khi nhìn thấy những vết bầm tím, thật may mắn làm sao.

Tôi ấn vòi của sản phẩm dầu gội yêu thích nhất của mình trong số nhiều loại dầu gội.

Nghĩ lại thì tôi đang sử dụng đồ của Joo Seung-hyuk như đồ của tôi vậy. Phòng tắm cũng vậy... Tôi cũng đã dùng thẻ của Joo Seung-hyuk nữa.

Ranh giới giữa Joo Seung-hyuk và tôi đang dần bị xóa nhòa.

Những điều mà tôi luôn lo sợ kể từ khi vướng vào cậu ấy đã trở thành hiện thực, nhưng trái ngược với dự đoán, tôi lại không cảm thấy gì cả. Thay vào đó, tôi đang cảm nhận được một sự bình yên thoải mái trong vòng tay cậu ấy.

Sau khi tắm xong, tôi bước ra ngoài và thấy quần áo ngủ được đặt trên giường.

'Joo Seung-hyuk đâu rồi?'

Trước tiên, tôi mặc bộ quần áo ngủ màu xanh da trời mà cậu ấy đã chuẩn bị và đi ra phòng khách. Nhưng tôi không thấy Joo Seung-hyuk đâu cả.

'Cậu ấy ra ngoài sao?'

Vì nhà quá rộng nên tôi không biết cậu ấy đang ở phòng khác hay là đã ra ngoài.

Tôi định gọi cho cậu ấy thì cửa trước mở ra, Joo Seung-hyuk bước vào.

"Em ra ngoài sao?"

"Vâng. Em đi kiểm tra nhẫn xong rồi ạ."

"Nhẫn?"

Cậu ấy mở chiếc hộp gỗ đang cầm trên tay. Bên trong hộp là chiếc nhẫn mà chúng tôi đã lấy được ở cổng không gian liên kết.

Cậu ấy đã nói rằng cậu ấy gửi nó đến cơ sở để xác định khả năng độc đáo mà bảo vật sở hữu, có vẻ như hôm nay việc kiểm tra đã hoàn tất.

"Đã xác định được năng lực chưa?"

"Rồi ạ. Nó có khả năng lưu trữ ạ."

"Vậy thì giống với chiếc nhẫn này rồi."

Tôi chỉ vào chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út. Vì nó là chiếc nhẫn từ cổng không gian liên kết nên có vẻ như năng lực của nó cũng giống như vậy.

"Nó tương tự nhưng hơi khác ạ. Cái này chuyên về lưu trữ sinh vật hơn là đồ vật ạ."

"Sinh vật?"

"Vâng. Quái vật hoặc shikigami. Và cả con người nữa ạ."

...Có thể nhốt người vào nhẫn sao. Đây là một kỹ năng chuyên biệt dành cho những kẻ giam cầm người khác???!

Nếu lần sau tôi lại bị giam cầm, có lẽ tôi sẽ bị nhốt vào chiếc nhẫn đó thay vì tầng hầm hay hòn đảo hoang hả?.

"Thật sự giống nhẫn đôi đúng không ạ?"

"Ừm..."

Đúng như mong đợi từ bảo vật lấy từ cổng không gian liên kết, hình dáng và hiệu năng của nó cũng tạo thành một cặp.

"Hay là chúng ta dùng cái này làm nhẫn đôi nhé?"

"gì?"

"Anh thấy sao ạ?"

Đôi mắt cậu ấy nhìn tôi chằm chằm.

Joo Seung-hyuk biết rằng tôi không thực lòng thích cậu ấy. Và bây giờ cậu ấy đang cho tôi cơ hội lựa chọn. Cậu ấy đang hỏi tôi liệu tôi có muốn trở thành người yêu thật sự của cậu ấy hay không.

"...Học kỳ 2."

Tôi buột miệng nói ra.

"Học kỳ 2 ạ?"

"Nếu đến học kỳ 2 mà lòng em không thay đổi thì..."

Ngày mai là học kỳ 2 rồi. Đây cũng là thời điểm câu chuyện của <Đầm lầy của Guide> chính thức bắt đầu.

"Anh vẫn nghĩ rằng lòng em sẽ thay đổi ạ?"

Cậu ấy nắm chặt tay tôi. Như thể nói rằng cậu ấy sẽ không bao giờ buông tay tôi trước.

"...Anh sợ."

"Anh sợ gì ạ?"

Thật ra bây giờ tôi không còn lo lắng về nguyên tác nữa.

Đã có quá nhiều thứ thay đổi rồi. Joo Seung-hyuk đã ám ảnh tôi từ 7 năm trước. Tất nhiên, tôi đã bị giam cầm ngay khi kỳ nghỉ bắt đầu như trong nguyên tác, nhưng những gì đã xảy ra khác với những cảnh trong tiểu thuyết.

Cậu ấy đã không cưỡng ép chiếm đoạt cơ thể tôi hay khuất phục tôi.

Ngược lại, cậu ấy đã đáp ứng mọi điều tôi muốn.

Tôi không còn sợ sức ép của nguyên tác nữa. Chúng tôi đã thay đổi tương lai Do Hyuk-jin bị sát hại. Nếu nỗ lực, chúng tôi có thể thay đổi những thứ khác nữa.

Tôi không nghĩ rằng Joo Seung-hyuk sẽ đột nhiên cố giết tôi khi học kỳ 2 bắt đầu, hoặc là cậu ấy sẽ phải lòng Kim Joon.

Nhưng tôi vẫn sợ.

"Nếu lòng em thay đổi thì anh sẽ bị vứt bỏ thôi đúng không."

Trong mối quan hệ của chúng tôi, Joo Seung-hyuk là người nắm quyền chủ động tuyệt đối.

"Em có thể giữ anh, nhưng anh không thể giữ em ."

Nếu Joo Seung-hyuk rời đi, tôi chỉ có thể nhìn theo bóng lưng cậu ấy.

Tôi sợ điều đó.

Tôi không sợ vì không thể thoát khỏi vòng tay của Joo Seung-hyuk, mà tôi sợ rằng khi cậu ấy vứt bỏ tôi, tôi sẽ bị bỏ lại một mình.

Phải, tôi sợ điều đó.

Chỉ sau khi nói ra, tôi mới nhận ra được tấm lòng chân thật của mình.

Kể từ sau đêm tôi và Joo Seung-hyuk ở bên nhau, tôi luôn sợ cậu ấy. Nhưng tôi không nghĩ đến chuyện rời bỏ cậu ấy.

Nhưng khi xem bộ phim về Alpha bỏ rơi Beta, tôi cảm thấy khó chịu và bất an. Ngay khi nghe tin Joo Seung-hyuk sẽ kết hôn chính trị, tôi đã quyết định trốn khỏi cậu ấy.

Khi còn ở trên đảo cũng vậy. Khoảnh khắc nhìn thấy cuốn truyện cổ tích, tôi đã quyết định rời đi vì bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi rằng Joo Seung-hyuk có thể rời bỏ tôi.

Tôi sợ Joo Seung-hyuk, tôi run sợ vì cậu ấy có thể giết tôi. Nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi sợ sự thật rằng Joo Seung-hyuk có thể vứt bỏ tôi. Nếu tình huống đó xảy ra, tôi sẽ không thể làm gì được.

Tôi định rời đi trước vì sợ bị cậu ấy bỏ rơi và bị bỏ lại một mình.

"Sẽ không có chuyện em rời bỏ anh đâu ạ."

"Lúc mới yêu ai cũng nói vậy hết. Rồi sau đó họ sẽ thay đổi thôi."

Tôi không muốn cảm thấy một chút bất an nào.

'Nếu Joo Seung-hyuk thay lòng thì sao? Nếu cậu ấy rời bỏ mình thì sao? Nếu sức ép của nguyên tác có phát huy tác dụng và cậu ấy yêu người khác thì mình có thể chịu đựng được không?'

Tôi không muốn bị dày vò bởi những suy nghĩ này mỗi ngày. Tôi không muốn run sợ trước những khả năng có thể xảy ra.

Nếu đến học kỳ 2 mà lòng Joo Seung-hyuk vẫn không thay đổi, thì tôi muốn chấp nhận tấm lòng của cậu ấy sau khi đã xác nhận  hoàn hảo rằng không có sức ép nào từ nguyên tác.

Nhưng với Joo Seung-hyuk, việc yêu cầu cậu ấy chờ đến học kỳ 2 có vẻ vô lý. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nếu cậu ấy tức giận thì đó cũng là điều đương nhiên. Nhưng thay vì bộc phát sự tức giận, Joo Seung-hyuk lặng lẽ nắm lấy cả hai tay tôi.

"Em nghĩ rằng em đã cho anh thấy em muốn anh đến mức nào rồi, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ ạ."

"......"

"Vậy thì em sẽ cố gắng và chờ đợi ạ. Cho đến khi anh tin em mới thôi."

Joo Seung-hyuk đưa chiếc hộp đựng nhẫn cho tôi.

"Anh cầm lấy đi ạ."

"Nhưng nhẫn đôi thì phải sau học kỳ 2..."

"Anh giữ nó đi ạ."

Cậu ấy đặt chiếc hộp vào tay tôi.

"Anh giữ nó, và hãy đưa nó cho em khi anh tin em nhé."

"...Ừm. Anh sẽ làm vậy."

Tôi nắm chặt chiếc hộp và gật đầu.

----------------------

Hôm nay học kỳ 2 bắt đầu.

Cuối cùng tôi đã quyết định sống cùng Joo Seung-hyuk trong nhà cậu ấy thay vì ký túc xá.

Cậu ấy đã không ép buộc tôi. tôi phải dưỡng bệnh cho đến tận ngày trước khai giảng, tôi đã bỏ lỡ thời điểm nói rằng mình sẽ trở về ký túc xá. Hơn nữa, thú thật thì tôi cũng không muốn trở về ký túc xá cho lắm. Cứ như thế này thì tốt hơn.

Tôi muốn thời gian ở bên Joo Seung-hyuk tiếp tục kéo dài.

"Seung-hyuk à, đây là thời khóa biểu của anh nè."

"Vâng ạ."

Vào ngày đăng ký môn học, tôi đã gục ngã vì di chứng của kỳ phát tình. Tôi không thể thức dậy sớm để click chuột điên cuồng được. Nhưng Joo Seung-hyuk đã đề nghị đăng ký môn học thay tôi, vì vậy tôi đã nói cho cậu ấy những môn mà mình muốn học và giao phó cho cậu ấy. Tôi nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì ngày đăng ký môn học của khoa Guide và khoa Esper khác nhau.

Nhưng mà...

"Và đây là thời khóa biểu của em."

..."

Tôi nhìn thời khóa biểu của Joo Seung-hyuk và thời khóa biểu của mình luân phiên. Các môn học khác nhau, nhưng nếu chỉ nhìn vào thời gian học thì chúng gần như giống hệt nhau.

Việc các buổi học thực hành trùng nhau là điều không thể tránh khỏi vì tôi là Guide phụ trách của Joo Seung-hyuk, nhưng tại sao thời gian của các buổi học lý thuyết cũng giống nhau đến vậy?

Thời gian của buổi học đầu tiên, buổi học cuối cùng và thời gian nghỉ cũng gần như trùng nhau...

Chắc chắn là cậu ấy đã lên thời khóa biểu của tôi trước, sau đó điều chỉnh thời gian các buổi học của mình để phù hợp với thời khóa biểu đó.

Cái tên cuồng chiếm hữu này...

Перевод принадлежит команде Екатерина. В случае каких-либо ошибок, пожалуйста, свяжитесь с нами через Facebook, Team Ekaterina. Читайте на Navyteamm, чтобы поддержать группу.

 
Bình luận
senaka
senakaChương 131
Chưa end nhưng mo g đừng có drama j TAT!!¡!!!!!!!!!!!
Trả lời·1 ngày trước
hihihihihi
hihihihihiChương 131
tầm này ngọt rồi hả cả nhà,tôi lo tác giả quay xe cái đùng mất:))
Trả lời·1 ngày trước
happibanana
happibananaChương 131
Ỏ man ~~ I love it!!!!!!!!!!!!!
Trả lời·2 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo