Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#132
Tôi đã nói rằng nếu trái tim của Joo Seung-hyuk không thay đổi sau học kỳ này, tôi sẽ đeo nhẫn đôi. Điều đó không chỉ đơn giản là đeo cùng một chiếc nhẫn, mà còn có nghĩa là chúng tôi thực sự trở thành người yêu.
Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy hối hận về lựa chọn đó. Liệu tôi có thể đối phó được với tên cuồng chiếm hữu này không....
"Thời gian giống nhau nhỉ?"
"Vâng. Em đã điều chỉnh giống hệt như của anh. Em giỏi không ạ?"
Joo Seung-hyuk cười toe toét, ôm eo tôi. Joo Seung-hyuk đang ngước lên nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, tôi không nói nên lời.
Cậu ấy trông như một chú chó con đang vẫy đuôi, kiểu 'Hãy khen em đi mờ!'. Nếu cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ không thể mắng cậu ấy, dù cậu ấy có gây ra một tai nạn lớn.
"Ừm. Em giỏi lắm...."
Tôi xoa đầu cậu ấy. Ừm, nếu thời gian trùng nhau, tôi sẽ không phải đợi một mình trong giờ nghỉ giữa buổi, thế cũng tốt mà....
"Nhưng em có ổn không? Em không ép mình nghe những bài giảng mà em không thích, để phù hợp với anh đấy chứ?"
"Không ạ. Đó là bài giảng mà ban đầu em đã muốn nghe."
"Vậy thì tốt rồi. À, anh phải đi rồi."
Vào ngày đầu tiên của học kỳ, theo truyền thống của trường, tất cả sinh viên đều phải mặc đồng phục và tham gia các lớp học cả ngày, bất kể là lý thuyết hay huấn luyện thực tế. Tôi vội vàng cài cúc áo đồng phục khi xem giờ, Joo Seung-hyuk đứng dậy, nắm lấy tay tôi.
"Để em làm cho."
"Không cần đâu. Anh chỉ cần cài cúc thôi mà."
"Nếu anh sơ ý làm rơi chiếc cúc mà anh thích thì sao? Anh đâu thể khóc ngay từ ngày đầu tiên của học kỳ được."
"......"
Trong giây lát, tôi nghĩ có lẽ tôi nên thú nhận, rằng tôi không phải là một người cuồng cúc áo, nhưng rồi tôi lại im lặng.
Dù sao thì Joo Seung-hyuk cũng biết rồi. Cậu ấy chỉ thấy vui khi trêu chọc tôi thôi.
Trong khi tôi im lặng, Joo Seung-hyuk đã cài hết cúc áo đồng phục cho tôi.
"Anh hợp với nó lắm ạ."
"Cảm ơn em. Em cũng bảnh bao đấy."
Joo Seung-hyuk trong bộ đồng phục Esper màu đen luôn trông thật bảnh bao. Thực ra thì cậu ấy mặc gì cũng đẹp cả. Có lẽ ngay cả khi tôi quay trở lại ngày chào đón tân sinh viên, tôi vẫn sẽ khen cậu ấy đẹp trai thôi.
"Chúng ta đi chứ ạ?"
"Ừ."
Chúng tôi nắm tay nhau, rời khỏi nhà.
Ngay từ khi nhận ra nguyên tác, tôi đã luôn sợ hãi khoảnh khắc này.
Nhưng bây giờ, dù hôm nay là ngày mà <Đầm lầy của Guide> chính thức bắt đầu, tôi vẫn không hề sợ hãi. Ngay cả khi ở cùng người đàn ông giết Lee Yeon-soo trong nguyên tác, tôi vẫn cảm thấy an tâm.
Tôi cảm thấy an tâm vì điều gì vậy?
Có lẽ là vì ...ngay cả khi Joo Seung-hyuk cảm thấy một sự thu hút định mệnh với người khác như trong nguyên tác, cậu ấy cũng sẽ không giết tôi à? Hay là vì tôi cảm thấy an tâm, khi biết rằng sự chiếm hữu của cậu ấy sẽ không đột ngột biến mất?
Tôi đã cố gắng trốn thoát khỏi Joo Seung-hyuk như vậy, nhưng cảm giác này là gì đây....
Tôi cảm thấy bối rối về chính trái tim mình. Tôi không biết phải gọi cảm xúc này là gì nữa....
Một chiếc sedan màu đen tiến vào cổng chính của trường đào tạo siêu năng lực giả.
Đã hai tháng rồi sao....
Đã rất lâu rồi tôi mới đến trường, lâu hơn nhiều so với ngày thực tế. Có rất nhiều chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ.
"Đến trường có vui không ạ?"
"Ừ. Còn em?"
"Em vui khi được ở bên anh thôi ạ. Em không muốn rời xa anh dù chỉ một giây phút."
Vậy là cậu ấy không thích trường học cho lắm. Nhưng thật may vì cậu ấy không nói là sẽ phá hủy nó.
Không giống như mọi khi, Joo Seung-hyuk đã đỗ xe ở bãi đậu xe phía tây, nơi các bài giảng về Guide được tổ chức.
"Seung-hyuk à, sao lại đỗ ở đây...?"
"Vâng. Sau khi bài giảng kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà mà. Đỗ ở đây thì tiện hơn ạ."
Cậu ấy tuyên bố, rằng cậu ấy sẽ về nhà cùng tôi. Cậu ấy đã đóng dấu vào một sự thật, mà chúng tôi chỉ ngầm đồng ý với nhau bấy lâu nay.
"Sao ạ? Anh không thích sao ạ?"
Joo Seung-hyuk lặng lẽ nhìn vào mắt tôi. Đôi mắt đen láy của cậu ấy run rẩy thận trọng, có lẽ vì cậu ấy lo lắng, rằng tôi có thể nói không.
"Không. Sao anh lại không thích chứ."
"Thật sự anh không ghét ạ?"
Khóe mắt cậu ấy cong lên. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt của cậu ấy khá sắc sảo, nhưng khi cậu ấy cười như thế này, cậu ấy không khác gì một chú chó con. Nhìn thấy cậu ấy thích thú như vậy, tôi cũng cảm thấy vui.
Hơn nữa, thực ra tôi không có ý định sống trong ký túc xá cho lắm. Tôi thích ở bên Joo Seung-hyuk bây giờ.
"Ừm. Anh chỉ lo...em sẽ cảm thấy bất tiện khi đỗ ở đây thôi."
"Em không thấy bất tiện chút nào ạ."
Joo Seung-hyuk nắm chặt tay tôi và lắc đầu. Nhìn vào đôi mắt đen láy đang nhìn tôi chằm chằm, tôi một lần nữa chắc chắn.
Joo Seung-hyuk sẽ không thay đổi ý định chỉ vì học kỳ 2 đã bắt đầu.
"Xuống xe thôi nào. Em sắp muộn giờ đến đông rồi đấy."
"Em muộn cũng không sao ạ."
Nhưng tôi thì có sao.... Tôi không muốn Joo Seung-hyuk đến muộn vì tôi.
"Nhưng em đâu thể đến muộn ngay từ ngày đầu tiên được."
"Em biết rồi ạ. Nếu anh muốn thì em không còn cách nào khác ạ."
Joo Seung-hyuk hôn lên má tôi, tháo dây an toàn cho tôi.
Ngay khi cậu ấy bước ra khỏi xe, cậu ấy đã nắm chặt lấy tay tôi. Thật sự là cậu ấy không muốn rời xa tôi dù chỉ một giây phút à.
Giữa những sinh viên mặc đồng phục trắng, Joo Seung-hyuk trong bộ đồng phục đen nổi bật hơn bao giờ hết. Nhưng mọi người đều làm ngơ, vội vã bước đi. Một người lớn tiếng gọi tên tôi.
"tiền bối Yeon-soo!"
Kim Joon chạy về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tim tôi thắt lại.
"Joon à...."
"Em chào tiền bối, đã lâu không gặp ạ."
"Đã lâu không gặp."
"Em rất lo lắng vì không liên lạc được với anh trong kỳ nghỉ ạ."
"Xin lỗi. Điện thoại anh bị hỏng. Mà em cao hơn thì phải?"
Kim Joon trông mạnh mẽ hơn hẳn. Cậu ấy cũng có vẻ cao hơn một chút, cơ thể vốn đã đẹp của cậu ấy trở nên săn chắc hơn.
Vẻ ngoài tươi trẻ của học kỳ 1 đã biến mất không dấu vết, cậu ấy đã trở thành một người đàn ông tuyệt vời. Tôi nghĩ rằng cậu ấy là một chàng trai đẹp trai ngay cả khi đó, nhưng bây giờ bầu không khí mà cậu ấy tỏa ra thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Tôi hiểu lý do tại sao câu chuyện chính thức bắt đầu từ học kỳ 2 trong nguyên tác.
Kim Joon đã trở nên tuyệt vời như vậy, nên Joo Seung-hyuk không thể không chú ý đến cậu ấy.
Vẻ ngoài vốn đã là gu của Joo Seung-hyuk, giờ lại càng hoàn thiện hơn, theo phong cách riêng của cậu ta. Như thể cậu đang khiêu khích Joo Seung-hyuk, hỏi liệu có thể cưỡng lại mà không yêu cậu ta, dù chỉ một chút không.
"Em cao thêm 2cm ạ. Em cũng tăng cân nữa. Vì vậy đồng phục của em hơi chật."
"Không phải mỡ mà là cơ bắp đấy. Em đã tập thể dục à?"
"Vâng. Em đã quyết định trở thành một Guide chiến đấu nên em phải cố gắng hết sức ạ."
Tôi cảm nhận được nguồn năng lượng tươi trẻ từ Kim Joon. Tôi nên cổ vũ đàn em đang nỗ lực vì ước mơ của mình, nhưng một cảm giác bất an khó hiểu lại bao trùm toàn thân tôi.
Tôi từ từ quay đầu lại nhìn Joo Seung-hyuk.
Joo Seung-hyuk đang nhìn Kim Joon. Khi tôi thấy khuôn mặt của main thụ chiếm trọn đôi mắt đen láy của cậu ấy, đôi mắt mà cho đến nay chưa từng chứa bất cứ ai ngoại trừ tôi, tim tôi thắt lại.
Tại sao, tại sao cậu lại nhìn cậu ta...?
Tôi giẫm mạnh lên chân cậu ấy. Joo Seung-hyuk nhìn tôi với vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Đương nhiên rồi. Tôi còn ngạc nhiên hơn cậu ấy gấp trăm lần.
'Lee Yeon-soo, làm cái quái gì vậy! Dám làm bẩn giày của cuồng công! mày có tỉnh táo không vậy!'
"A, xin lỗi. Anh bị trượt chân."
"Thật vậy ạ?"
Lời bào chữa của tôi rất vụng về , nhưng Joo Seung-hyuk không tức giận.
"ơ... Muộn rồi kìa."
"Vâng. Em đi đây ạ."
Joo Seung-hyuk hôn lên má tôi rồi đi về phía đông.
Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy với một trái tim bồn chồn, Kim Joon lên tiếng.
"Tiền bối, em có chuyện muốn nói...."
"Lee Yeon-soo!"
Nhưng trước khi Kim Joon kịp nói xong, Kang In-ho đã chạy đến, gọi tên tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta trông gấp gáp như vậy. Có chuyện gì xảy ra sao?
"In-ho à, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Cậu, bài giảng đầu tiên của cậu là gì?"
"Tôi? Nhập môn Luật Cổng."
"Tôi cũng vậy, đi cùng nhau đi."
"Hả? Ừ."
Có phải anh ta chỉ chạy nhanh như vậy để cùng tôi đến lớp không?
Có gì đó kỳ lạ, nhưng tôi gật đầu.
"Joon à, hẹn gặp lại sau nhé."
"Vâng. Em chào anh ạ!"
Tôi vẫy tay với Kim Joon, Kang In-ho hối hả nói.
"Lee Yeon-soo, đi thôi."
"Ừ."
Có vẻ như anh ta có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi đi theo Kang In-ho. Nhưng anh ta không nói gì trong suốt đường đến lớp.
Có phải anh ta chỉ muốn đến lớp cùng tôi thôi không? Nhưng anh ta quá im lặng để có thể như vậy.
"In-ho à, cậu đã có một kỳ nghỉ tốt chứ?"
"Ừm."
Tôi phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng, nhận lại một câu trả lời ngắn gọn.
Cuối cùng, anh ta đã không nói gì cho đến khi chúng tôi đến lớp.
Rốt cuộc tại sao anh ta lại gọi tôi vậy???
Từ 6 giờ tối, tại giảng đường lớn đã diễn ra đại hội khai giảng khoa Guide. Khoa Esper sẽ tổ chức đại hội khai giảng tại giảng đường KR.
Thực ra, cho đến khi đến trường hôm nay, tôi hoàn toàn không có ý định tham dự.
Tôi vốn không phải là người thích những sự kiện như thế này. Hơn nữa, tôi cảm thấy không cần thiết phải tham gia đại hội khai giảng học kỳ 2 năm 2, không giống như khi tôi là sinh viên năm nhất.
Nhưng vì hội trưởng hội sinh viên đã đích thân đến, yêu cầu tôi tham dự đại hội khai giảng, tôi không thể từ chối.
Khi tôi bị chỉ trích trên toàn quốc vì vụ việc của Aron, hội sinh viên đã đứng về phía tôi mặc dù biết sẽ bị chỉ trích. Tôi muốn đáp lại họ vì chuyện đó, họ nói rằng họ chỉ làm những việc nên làm, ngược lại còn lo lắng cho tôi.
Vậy nên việc tham dự đại hội khai giảng không phải là một việc gì đó to tát.
Sau khi tôi giải thích tình hình, Joo Seung-hyuk bất ngờ cho phép tôi đi.
Cậu ấy đã thêm vào một điều kiện 'Không được uống rượu.'
Nhưng ngay cả khi Joo Seung-hyuk không nói, tôi cũng không có ý định uống rượu.
Rượu là kẻ thù của tôi.
Nhưng trái với ý muốn của tôi, vấn đề đã xảy ra ngay lập tức.