Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 141

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#141

"Rốt cuộc em định dùng thuốc gì thế hả? Đừng bảo là mấy loại thuốc kích dục hay ma túy trong truyện đấy nhé,"

"Kiểu... thuốc tình yêu ấy ,"

"..."

Nhìn má Seung-hyuk ửng hồng, trông hơi ngại ngùng, tự nhiên tôi thấy kỳ lạ.

Ai mà ngờ được Seung-hyuk lại nói mấy từ ngây thơ như trong truyện cổ tích thế này... Thấy tôi ngơ ngác nhìn, cậu ta lắc đầu:

"Em đùa thôi mà. Em không muốn dựa vào ba cái thứ thuốc men để có được trái tim của anh đâu."

Đôi mắt đen láy của cậu ấy sáng rực, không hề pha tạp chút gì, chỉ toàn hình ảnh của tôi thôi. Tự nhiên tôi thấy ngại ngùng trước ánh mắt đó.

"...Mà sao tiền bối Geon-woo lại nói thế nhỉ?"

"Anh đừng lo," Seung-hyuk đáp gọn lỏn. Nghe tôi kể Geon-woo nói thế, cậu ta chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Chắc là cậu ta biết Geon-woo đang nói về cái gì rồi.

"Nhưng mà nếu có hiểu lầm gì đó, hoặc là bị nghi oan thì phải làm cho ra lẽ chứ."

"Anh cứ yên tâm đi. Em đâu dễ bị cái loại như thằng Geon-woo bắt nạt."

Seung-hyuk nắm chặt tay tôi.

"Cảm ơn anh vì đã tin em."

"Đương nhiên là anh phải tin Esper của mình rồi."

Tôi cũng nắm chặt tay cậu ấy. Bàn tay Seung-hyuk ấm áp lạ thường.


Sau khi ăn xong, Seung-hyuk đẩy nhẹ lưng tôi:

"Anh đi nghỉ đi. Để em dọn dẹp cho."

"Để anh làm cùng cho."

"Thôi, để lần sau đi. Hôm nay anh mệt lắm rồi, không được đâu."

Cậu ta vẫn coi tôi như bệnh nhân ấy.

"Anh khỏe rồi mà."

"Hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Ừ, được rồi."

Chịu thua trước sự nhiệt tình của cậu ấy, tôi ra phòng khách, ngồi xuống sofa và tìm kiếm công thức nấu ăn.

Lần sau mình phải nấu món gì ngon hơn nữa mới được. Mình muốn lại được nhìn thấy Seung-hyuk vui vẻ khi ăn món mình nấu...

Đang mải mê tìm công thức, tôi nghe thấy tiếng Seung-hyuk từ trong bếp vọng ra:

"Vâng, thưa chủ tịch... Vâng."

Chủ tịch? Chắc là đang nói chuyện với ông chủ tịch Joo rồi.

"Vâng. Vâng. con hiểu rồi."

Lát sau, Seung-hyuk từ trong bếp đi ra.

"Anh, em ra ngoài một lát rồi về nhé."

"Đi đâu đấy?"

"Em định về nhà chính một chút."

Quả nhiên là vừa nói chuyện với ông chủ tịch Joo xong.

Vẻ mặt vui vẻ vừa nãy biến mất đâu hết, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng, cứng đờ.

"Chắc là em về muộn đấy, anh ngủ trước đi."

"Em ngủ lại đấy à?"

"Không ạ. Em vẫn phải về nhà ngủ chứ."

Nhà chính không phải là nhà của cậu ấy.

"Đi cẩn thận nhé."

"Vâng."

"À, Seung-hyuk này, anh vào thư phòng được không?"

"Đương nhiên là được ạ. Giờ đây là nhà của anh rồi mà. Anh cứ tự nhiên đi đâu cũng được."

Từ bao giờ mà đây là nhà của mình vậy nhỉ? Chưa kịp thắc mắc thì Seung-hyuk đã nói tiếp:

"Nhưng mà anh đừng lên tầng hai nhé."

Giọng cậu ấy mềm mỏng nhưng lại rất dứt khoát.

"...Sao thế?"

"Trên đó có nhiều bảo vật đặc biệt, nguy hiểm lắm. Nên anh 'tuyệt đối' không được lên đó đâu đấy."

Cậu ta nhấn mạnh lại một lần nữa.

Có thật là vì bảo vật không?

Tự nhiên tôi nhớ lại lần mình lên tầng hai. Lúc đó tôi định mở nhầm cửa phòng bên cạnh chỗ cất bảo vật, Seung-hyuk đã vội vàng ngăn tôi lại.

Có lẽ bảo vật chỉ là cái cớ thôi, cậu ấy chỉ là không muốn cho tôi vào căn phòng đó.


Seung-hyuk đi rồi, một mình trong căn nhà vốn đã rộng lớn, tôi càng thấy nó rộng hơn.

"Hay là vào thư phòng, đọc thư của anh Geon-woo nhỉ?"

Ý nghĩ thoáng qua nhưng cuối cùng tôi lại thôi. Không biết giờ thư còn ở đó không nữa, với lại giờ mà đọc thì cũng có ý nghĩa gì đâu.

Dù sao thì anh ta cũng sẽ không thú nhận chuyện xảy ra ở cổng Horaitron.

Từ trước đến giờ tôi vẫn tự hào là một thằng "trạch nam" biết tự chơi một mình. Nhưng giờ không có cái đuôi lúc nào cũng dính chặt bên cạnh, tự nhiên tôi thấy buồn.

Ngồi trên sofa ở phòng khách, tôi vừa tìm công thức nấu ăn, vừa lướt vào trang web bán sách điện tử. Rồi tôi tìm quyển tiểu thuyết mà Seung-hyuk đọc hồi nhỏ.

"Người yêu tôi là Omega, Tình yêu thuần khiết của Alpha"

Tôi nghĩ cuốn sách cũ như vậy chắc là không có bản điện tử đâu, nhưng bất ngờ là cả hai quyển đều có.

Tôi là người đọc sách không kén chọn, nhưng lại không thích mấy quyển tiểu thuyết đầy icon thế này. Cứ thấy không muốn đọc ấy.

Thật ra thì tôi nghĩ cả đời này mình cũng không đọc đâu, nhưng nghĩ đến việc Seung-hyuk đã đọc nó hồi nhỏ, tự nhiên tôi thấy tò mò.

Cuối cùng, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định mua.

Vừa mở tiểu thuyết ra, một loạt icon sặc sỡ hiện ra. Seung-hyuk hồi nhỏ còn tưởng đó là một loại chữ Hán đặc biệt...

Những con chữ mà Seung-hyuk đã đọc, những hình thù mà Seung-hyuk đã tò mò... Ngữ pháp sai be bét hết cả. Dạy con học tiếng Hàn mà lại cho đọc cái này thì dạy kiểu gì. Mấy người lớn đúng là...

Tôi vừa nghĩ về cậu ấy vừa đọc tiểu thuyết. Bình thường tôi sẽ thấy khó chịu với mấy cái icon này, nhưng giờ tôi lại chẳng thấy sao cả. Ngược lại, đọc xong tiểu thuyết, tôi lại nghẹn ngào.

Trong đoạn kết của tiểu thuyết, nhân vật chính là Alpha cắn vào cổ người yêu mình là Omega. Thế là hai người đánh dấu nhau, hứa hẹn sẽ ở bên nhau trọn đời, câu chuyện kết thúc ở đó.

Hình như Seung-hyuk không hay xem tiểu thuyết hay phim ảnh gì cả. Nếu cậu ta thích xem phim thì chắc chắn đã biết đến việc móc ngoéo tay hứa hẹn rồi.

Thế mà cứ hở ra là cậu ta lại cắn cổ tôi, tôi thấy hơi lạ.

Cắn cổ để đánh dấu chỉ có trong mấy bộ tiểu thuyết hay phim tình cảm thôi mà. Mà cái mô típ này cũng chỉ xuất hiện trong một vài bộ phim châu Á nữa chứ.

Tôi thắc mắc không biết Seung-hyuk biết cái này từ đâu, thì ra là do cuốn tiểu thuyết này...

Chắc là hồi bé cậu ấy chỉ đọc mỗi cuốn này nên nó mới in sâu vào tâm trí cậu ấy như vậy.

Đọc xong một quyển tiểu thuyết, Seung-hyuk vẫn chưa về.

Lâu thế nhỉ... Hay là bảo mình ngủ trước là vì thế?

Tôi ngơ ngác nhìn kim giây của đồng hồ treo tường chạy, rồi nghe thấy tiếng mở cửa.

Tôi vội vàng đứng dậy chạy ra cửa. Vì nhà rộng quá nên tôi chưa kịp ra đến nơi thì cửa đã mở, Seung-hyuk bước vào.

Vừa nhìn thấy cậu ấy, tôi liền khựng lại.

Đôi mắt Seung-hyuk trống rỗng, vô hồn.

Không phải là không có biểu cảm. Mà là như một con búp bê không hề có cảm xúc gì, mắt cậu ấy trống rỗng, không hề có những cảm xúc cơ bản của con người như tức giận, buồn bã hay vui vẻ.

Seung-hyuk nhìn tôi.

"Anh."

Khoảnh khắc đó, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt vô hồn của cậu ấy.

Cậu ta nở một nụ cười tươi, rồi tiến về phía tôi.

"Seung-hyuk, em về rồi à?"

"Vâng. Anh chưa ngủ ạ?"

"Ừ. Anh định ngủ cùng em."

Thật ra là tôi lo cho cậu ấy.

Ông chủ tịch Joo đã bỏ mặc, ngược đãi Seung-hyuk. Dù biết cậu ấy là con ruột thì thái độ của ông ta cũng chỉ thay đổi một chút thôi, tôi không biết Seung-hyuk đã tha thứ cho bố mình chưa nữa.

Trước đây, sau khi nói chuyện với ông chủ tịch Joo xong, trạng thái của Seung-hyuk cũng từng rất lạ.

Nên tôi đã đợi. Biết đâu tôi có thể an ủi cậu ấy phần nào...

"Cảm ơn anh. Nhưng mà từ sau anh cứ ngủ trước đi ạ."

"Em còn về muộn thế này nữa à?"

"Trong thời gian tới là thế ạ."

Không biết là có chuyện gì giữa cậu ấy và ông chủ tịch Joo. Hay là do chuyện mà Geon-woo đã nói?

Tôi muốn hỏi lắm, nhưng tôi lại sợ mình sẽ khơi lại vết thương lòng của cậu ấy nếu đó là chuyện liên quan đến ông chủ tịch Joo, nên tôi không mở lời được.

Seung-hyuk ôm tôi. Tôi cũng ôm lấy eo cậu ấy.

Chúng tôi cứ đứng như vậy một lúc lâu rồi ngồi xuống sofa. Cậu ấy nhìn chiếc điện thoại của tôi đang đặt trên bàn.

"Anh xem sách ạ?"

Trên màn hình điện thoại vẫn hiện trang cuối của "Người yêu tôi là Omega".

"Ừ."

"Cuốn đó ạ."

Seung-hyuk chỉ cần nhìn đoạn cuối là đã biết đó là quyển tiểu thuyết gì.

"Ừ. Anh tò mò đoạn kết... Cũng hay đấy chứ."

"Hay ạ?"

"Cũng được. Mấy cái icon nhiều quá nên hơi lạ, nhưng nội dung thì... À, giờ anh hiểu tại sao nó lại nổi tiếng rồi."

Tôi cẩn thận lựa lời để không làm tổn thương Seung-hyuk. Nhưng cậu ấy lại đầy mỉa mai đáp:

"Em thấy bình thường."

"Vậy à?"

"Vâng. Nhân vật chính vô dụng quá đi. Yêu mà không bảo vệ được người yêu gì cả, để người ta bị bắt cóc mấy lần không biết nữa."

"Người yêu tôi là Omega" là câu chuyện về Kim Bo-seok, một học sinh trung học bình thường, yêu O Chun-se, một đại ca khét tiếng trong trường.

Ban đầu thì nó giống như một câu chuyện tình cảm tuổi teen bình thường, nhưng giữa truyện thì bắt đầu có những cuộc chiến giữa các đại ca của các trường khác nhau, nội dung trở nên cực kỳ kích thích.

Đại ca các trường khác bắt cóc Kim Bo-seok để uy hiếp O Chun-se, rồi cứ thế lặp đi lặp lại.

Sau khi Omega Kim Bo-seok suýt bị bọn Alpha của các trường khác làm hại, cậu ấy bị sốc và mất giọng, O Chun-se định trả thù thì lại bị bắt cóc.

Tôi thấy lạ là Kim Bo-seok vẫn chưa phát điên.

Tôi nghĩ nội dung phim đã kích thích lắm rồi, nhưng tiểu thuyết còn kinh khủng hơn nhiều.

Ban đầu tôi thấy khó chịu với mấy cái icon và lỗi chính tả, nhưng càng đọc tôi càng lo lắng không biết có nên cho Seung-hyuk đọc cái này không nữa... Chắc cậu ấy đọc đến thuộc lòng rồi.

"Bị bắt cóc nhiều thật... Nhưng mà Chun-se yêu Bo-seok thật lòng mà."

"Yêu thì phải bảo vệ chứ. Nếu là em, em sẽ không bao giờ để người của mình gặp nguy hiểm."

Seung-hyuk ôm lấy mặt tôi rồi hôn. Sau nụ hôn sâu, cậu ấy vẫn còn luyến tiếc mút lấy môi tôi. Rồi cậu ấy cắn vào cổ tôi, giống như đoạn kết của tiểu thuyết.

Nhưng khác với hai nhân vật chính trong tiểu thuyết, tôi không cảm nhận được pheromone của Seung-hyuk. Điều đó làm tôi hơi buồn.

Chắc cả đời này tôi sẽ không biết pheromone của cậu ấy có mùi gì...

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo