Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 158

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#158

Đồng tử của Park Geon-woo rung lên. Anh ta bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng.

"...Anh là người của phòng giám sát mà. Mấy thông tin này lọt vào tai là chuyện thường."

"Cả nội dung buổi họp báo nữa sao?"

Park Geon-woo vừa bước vào phòng guiding đã không hề do dự bật video họp báo lên. Rồi anh ta nói anh em Joo Jung-han và Joo Tae-han đã thừa nhận tội của Joo Seung-hyuk.

Không chỉ biết việc có cuộc họp báo khẩn cấp, mà còn biết cả nội dung nữa.

"...Việc gấp gáp mở cuộc họp báo như vậy chỉ có một lý do thôi. Nằm trong dự đoán."

"Có thể là buổi họp báo để khẳng định sự vô tội của Joo Seung-hyuk mà."

" ngụy biện."

"Không. Lời tiền bối mới là ngụy biện đó."

Về mặt hình thức, Joo Jung-han được biết đến là người yêu thương Joo Seung-hyuk hơn cả em trai ruột của mình. Vì vậy, hoàn toàn có khả năng anh ta sẽ tổ chức họp báo để bảo vệ em trai.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk chỉ mới bị phòng giám sát bắt giữ chưa đầy 24 giờ.

Giả sử Joo Seung-hyuk thực sự là thủ phạm, với tính cách của cậu ta, chắc chắn không thể khai hết mọi tội lỗi chỉ trong một ngày. Khả năng cậu ta lỡ lời khai ra những bằng chứng quan trọng còn thấp hơn.

Trong tình huống này, việc tập đoàn Sunghan vội vàng tổ chức họp báo thừa nhận tội trạng của Joo Seung-hyuk là điều cực kỳ khó xảy ra. Thay vào đó, dù cậu ta có là tội phạm đi chăng nữa, họ cũng sẽ cố gắng che đậy mọi thứ cho cậu ta bằng mọi giá.

Hơn nữa, Joo Seung-hyuk không chỉ đơn thuần là con trai của chủ tịch tập đoàn tài phiệt.

Cậu ta là biểu tượng, là sức mạnh quan trọng nhất của Hội Sunghan. Nếu Joo Seung-hyuk biến mất, Hội Sunghan sẽ chao đảo. Ngay cả vị trí hội số 1 Hàn Quốc cũng có thể bị lung lay. Vậy mà chưa đầy một ngày, Sunghan đã từ bỏ cậu ta rồi sao?

Chưa kể đến những điều khác, liệu chủ tịch Joo có dễ dàng vứt bỏ con trai ruột của mình như vậy không?

Lập luận của Park Geon-woo nghe không hợp lý. Việc anh ta biết trước thời gian và nội dung họp báo có vẻ khả thi hơn nhiều.

"Tiền bối, anh đã bắt tay với Joo Jung-han rồi sao?"

Joo Jung-han đã đưa em trai ruột của mình, Joo Tae-han, lên làm Đội trưởng mới của Hội Sunghan. Park Geon-woo cũng không hề ngạc nhiên khi hắn ta tái thức tỉnh thành cấp S. Rõ ràng, anh ta đã biết trước chuyện này.

Hơn nữa, Park Geon-woo còn biết cả những bí mật gia đình của Joo Seung-hyuk. Chuyện ngoại tình của mẹ Joo Seung-hyuk có thể dễ dàng biết được qua điều tra, nhưng việc Joo Seung-hyuk đến năm lớp 6 vẫn còn kém tiếng Hàn, thì chỉ có những người thân cận mới biết.

Có lẽ Joo Jung-han đã tiết lộ những thông tin này cho Park Geon-woo.

"...Chơi với Joo Seung-hyuk nên em cũng ngụy biện giỏi hơn nhỉ. Trong quá trình điều tra thì tôi có chạm mặt Joo Jung-han, chỉ có vậy thôi."

"Thật sự chỉ có vậy thôi sao?"

"Mệt quá. Guiding trước đã."

Anh ta né tránh câu trả lời. Chắc chắn giữa anh em Joo Jung-han, Joo Tae-han và Park Geon-woo có gì đó. Nhưng một khi Esper kêu khó khăn thì Guide có nghĩa vụ phải guiding.

"Vâng..."

Guiding trước đã. Để Park Geon-woo không có lý do gì để thoái thác.

Tôi nghĩ vậy, nhưng khi bắt tay vào guiding thì tôi lại không đủ can đảm.

Thật lòng mà nói, tình trạng của tôi tệ kinh khủng. Còn tệ hơn lúc nãy rất nhiều. Một mùi hôi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi, đầu óc quay cuồng, bụng dạ cồn cào. Hoàn toàn không thể tiến hành guiding được.

Nếu là bình thường thì tôi đã nhờ người khác guiding và đi nghỉ rồi. Nhưng nếu nói điều đó vào thời điểm này, thì họ sẽ nói tôi từ chối vì Joo Seung-hyuk.

Tôi không muốn bị nói là... không phân biệt được công tư.

Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề về lòng tự trọng của một Guide. Nếu tôi bị cho là đang trộn lẫn cảm xúc cá nhân vào quá trình guiding, thì tất cả những lời nói và hành động của tôi hôm nay sẽ mất đi giá trị.

Người ta sẽ vin vào cớ đó để nói rằng Lee Yeon-soo đã quá lún sâu vào mối quan hệ với Joo Seung-hyuk, đến mức đánh mất lý trí và biện hộ vô căn cứ cho cậu ta.

Vì Joo Seung-hyuk, tôi phải làm tốt việc guiding này.

"...Đưa tay cho tôi."

Park Geon-woo nắm lấy tay tôi. Ngay lập tức, một cảm giác khó chịu lan tỏa khắp cơ thể.

Cảm giác này giống như lúc ở Akirus, khi tay David chạm vào tôi. Khoảnh khắc đó, da gà tôi đã nổi hết lên. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng đó là do David là Esper hệ điện nên tôi mới cảm thấy mana tê tê.

Nhưng không phải. Vấn đề không nằm ở thuộc tính hay mana của đối phương.

Tôi đã guiding cho Park Geon-woo thường xuyên từ khi còn nhỏ. Nhưng trong suốt thời gian đó, tôi chưa từng như thế này. Nói đơn giản, vấn đề không nằm ở Esper, mà là bản thân tôi đã thay đổi.

Tôi ghét việc cơ thể mình chạm vào bất kỳ ai không phải là Joo Seung-hyuk.

Tôi yêu Seung-hyuk đến thế mà giờ mới nhận ra, thật ngốc nghếch làm sao.

"Yeon-soo? Em đang nghĩ gì vậy?"

"À, xin lỗi tiền bối. em sẽ bắt đầu guiding."

Nhưng bây giờ tôi không thể từ chối, chỉ vì không muốn guiding cho ai khác ngoài người yêu. Tôi lại một lần nữa trấn an bản thân, truyền mana cho Park Geon-woo.

Ngay lập tức, Park Geon-woo nắm chặt tay tôi. Anh ta vốn là người lịch thiệp. Trong quá trình guiding, anh ta luôn giữ khoảng cách và không có những tiếp xúc cơ thể không cần thiết.

Có lẽ anh ta đang nắm chặt hơn bình thường một chút... Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là "chặt" theo tiêu chuẩn của Park Geon-woo, vẫn nằm trong giới hạn cho phép, nên tôi tiếp tục quá trình guiding.

Nhưng đột nhiên, Park Geon-woo kéo mạnh tay tôi.

"Á!"

Tôi giật mình kêu lên, mất thăng bằng, ngã nhào vào vòng tay anh ta. Tôi bối rối trước tình huống đột ngột này, nhưng vừa định đứng dậy, thì Park Geon-woo đã nắm chặt hai vai tôi.

Vai tôi đau nhức. Nhưng trước khi tôi kịp hét lên, mặt anh ta đã tiến sát lại gần, như thể sắp hôn tôi.

Biểu cảm của Park Geon-woo hoàn toàn khác so với bình thường. Đôi mắt luôn thẳng thắn và chỉnh tề giờ đã mơ màng và mất tiêu cự.

"Tiền bối!"

Tôi dồn hết sức lực đẩy anh ta ra.

"A, xin lỗi..."

Park Geon-woo bối rối xin lỗi.

"anh cũng không cố ý làm vậy... Thật sự anh không hề có ý đó, sao lại thế này chứ. Xin lỗi em. Nhưng Yeon-soo à, có lẽ em đã biến đổi rồi sao?”

"Không ạ."

Nếu Alpha và Omega tiến hành guiding cho nhau, sẽ có những thôi thúc tình dục mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Guide Beta. Cũng có không ít tai nạn đáng tiếc xảy ra do điều này.

Và Park Geon-woo đang bao biện lý do đó. Anh ta nói rằng vì tôi đã biến đổi thành Omega, nên anh ta không thể kiềm chế được bản thân.

Tôi tức giận vì Park Geon-woo không xin lỗi chân thành, mà lại viện cớ một cách vô lý như vậy. Tuy nhiên, có vẻ như chính anh ta cũng ngạc nhiên trước hành động của mình.

Nhìn thấy anh ta bối rối không biết phải làm gì, tôi không muốn truy cứu thêm. Không, đúng hơn là tôi không muốn nói chuyện với anh ta thêm một giây phút nào nữa.

"Hôm nay em xin phép về trước."

Tôi trốn chạy khỏi phòng guiding.

Park Geon-woo là nam phụ trong nguyên tác. Vì vậy, khi đối xử với anh ta, tôi luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhất định.

Nhưng vứt cmn cái gọi là nguyên tác đi, với tư cách là một con người, anh ta là người mà tôi đã tin tưởng và kính trọng từ khi còn nhỏ. Dạo gần đây, anh ta liên tục cho thấy những mặt đáng thất vọng, nhưng tôi không bao giờ ngờ, rằng anh ta lại có thể cố gắng quấy rối tôi.

Tôi chạy về phía trước trong vô thức, rồi bất ngờ va phải một người đi ngược chiều.

"Xin lỗi..."

"Tiền bối."

Tôi cúi đầu xin lỗi, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Joon à..."

"Tiền bối, anh ổn chứ? Sắc mặt anh không tốt."

Kim Joon mặc bộ đồng phục trắng toát, lo lắng nhìn tôi.

"anh ổn."

Tôi cố gắng nở một nụ cười.

"Thật sao ạ? anh có nên đến phòng y tế không?"

"Thật sự anh không sao chứ?"

"À, vậy... thật ra em có chuyện muốn nói với anh, anh có thể dành chút thời gian không ạ?"

Dù tôi nói là không sao, nhưng có lẽ do những chuyện vừa xảy ra, mà sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ hơn. Chỉ đứng thôi cũng đã khó khăn, nên tôi định xin lỗi, rồi hẹn lại lần sau và về nhà. Nhưng Kim Joon lại nói thêm.

"Chuyện này liên quan đến tiền bối Joo Seung-hyuk ạ."

"Seung-hyuk?"

"Vâng. Thật ra, tiền bối Joo còn có một lý do khác để tìm em ạ."

"Cái gì cơ?"

Trong học kỳ 2, Joo Seung-hyuk thường xuyên tìm Kim Joon. Tôi cứ nghĩ là cậu ta cảnh cáo cậu ấy không được tiếp cận tôi, nhưng hóa ra còn có lý do khác...?

"Thật ra, đây là chuyện mà tiền bối Joo dặn em tuyệt đối không được nói với ai cả... Nhưng em nghĩ tiền bối Yeon-soo nhất định phải biết chuyện này. Biết đâu nó có thể giúp ích được ạ."

"Kể cho anh nghe đi."

Chuyện mà Joo Seung-hyuk đã giấu tôi. Có lẽ nó sẽ là chìa khóa quan trọng để tìm ra sự thật của vụ việc này.

Tôi dẫn Kim Joon vào phòng ký túc xá.

Đây là chuyện mà Joo Seung-hyuk đã dặn dò kỹ lưỡng là không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Phải cẩn thận để không ai nghe thấy.

Khi mở cửa ký túc xá, tôi chợt nghĩ "Nếu Joo Seung-hyuk mà biết chuyện này, chắc chắn cậu ta sẽ nổi cơn tam bành cho xem."

Nhưng ai bảo cậu ta tự rước họa vào thân làm gì. Mau ra ngoài đi, rồi muốn nổi giận thì cứ việc...

"Joon à, vào đi."

"Em... em vào thật sao ạ?"

Kim Joon đứng trước cửa, ngập ngừng. Cậu ấy có vẻ rất căng thẳng khi bước vào phòng của tiền bối.

"Ừ. Nhưng em có rảnh không đấy? Hình như chưa đến lượt tổ của em tham gia mô phỏng chiến đấu mà nhỉ?"

"Dạ, tổ của em là tổ sau nên vẫn còn thời gian ạ."

"Đừng lo lắng. anh ổn mà."

Vừa bước vào phòng ký túc xá, mùi hôi thối đã ám ảnh tôi cả ngày bỗng nhiên biến mất. Có lẽ vì mùi hương quái gở đó biến mất, mà cảm giác buồn nôn cũng dịu đi phần nào. Thay vào đó, tôi hơi sốt, nhưng dù sao thì tình trạng này vẫn tốt hơn gấp trăm lần, so với việc bị ám ảnh bởi cái mùi hôi thối kinh khủng kia.

Mặt thì nóng bừng, người thì ớn lạnh. Mặt nóng mà người vẫn lạnh thì chắc chắn là bị cảm rồi.

Dù sao thì tình hình cũng đã tốt hơn lúc nãy một chút, nên tôi chưa đến mức phải xin về sớm.

Sau khi nghe Kim Joon kể chuyện xong, tôi sẽ tìm đến Park Geon-woo. Tôi cần phải tìm hiểu rõ mối quan hệ giữa anh ta và anh em Joo Jung-han, Joo Tae-han.

Đáng lẽ tôi phải tiếp tục truy hỏi anh ta sau khi kết thúc buổi guiding, nhưng vì quá bối rối trước tình huống đột ngột đó, nên tôi đã vội vàng bỏ đi.

"Phòng bừa bộn quá nhỉ? Chắc là có nhiều bụi lắm."

"Không ạ. Sạch mà ạ."

Có lẽ vì tôi đã bỏ trống phòng quá lâu nên nó sạch đến mức tẻ nhạt, nhưng Kim Joon vẫn khen tôi. Thật là một đứa trẻ ngoan.

"Ngồi đây đi."

"Vâng ạ."

Vì trong phòng chỉ có một cái ghế, nên tôi nhường ghế bàn cho cậu ấy, còn tôi thì ngồi lên giường.

"Cái chuyện mà tiền bối Joo dặn em giữ bí mật ấy ạ..."

Kim Joon không vòng vo, mà đi thẳng vào vấn đề.

"Thật ra, nó có thể không quan trọng lắm đâu ạ. Nhưng nhìn thấy anh hôm nay, em nghĩ là em nhất định phải nói chuyện này với anh. Biết đâu nó có thể giúp ích được ạ."

"Ừ. Cảm ơn em."

"anh đừng thất vọng nếu chuyện đó không có gì đặc biệt nhé."

Có lẽ cậu ấy đã nhận ra sự kỳ vọng trong mắt tôi. Tôi mỉm cười để giảm bớt gánh nặng cho Kim Joon.

"anh không thất vọng đâu. Chỉ cần em kể cho anh nghe thôi là anh đã thấy biết ơn rồi."

"Vậy em xin phép kể ạ."

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo