Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 159

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#159

"Vậy em sẽ kể cho anh nghe."

"Ừ."

"Hè vừa rồi em nhận được một lời đề nghị kỳ lạ."

"Đề nghị kỳ lạ?"

Câu chuyện của Joon bắt đầu từ kỳ nghỉ hè.

"Dạ. Em đang trên đường về nhà sau khi tập thể dục, thì có một người đàn ông mặc vest đen tự xưng là nhân viên của một hội mới thành lập, muốn nói chuyện với em. Em tưởng là lời mời chiêu mộ nên đi theo, ai dè hắn ta lại nói những lời đáng ngờ."

"Chuyện gì vậy?"

"Hắn hỏi em có muốn tăng tỷ lệ tương hợp không."

"Tỷ lệ tương hợp?"

"Dạ. Hắn ta nói đã nhìn thấy tiềm năng đặc biệt ở em, rồi thao thao bất tuyệt, bảo nếu em gia nhập hội của hắn, hắn sẽ khai thác tiềm năng ẩn giấu của em. Hắn nói có thể tạo ra tỷ lệ tương hợp 90% cho bất kỳ Esper nào."

Tăng tỷ lệ tương hợp của Joon lên đến 90%...?

"Thật lòng mà nói, nếu là mấy tháng trước thì có lẽ em đã xiêu lòng rồi. Dù vất vả lắm mới vào được trường, nhưng em vẫn cảm thấy như bị mắc kẹt. Lúc đó mà nghe được những lời đó, thì chắc em đã bám víu lấy như vớ được cọc. Nhưng bây giờ thì không. Em đã có mục tiêu làm Guide rồi. Nên em đã từ chối."

Đôi mắt của Joon tràn đầy tự tin. Một đôi mắt ngay thẳng đang hướng về ước mơ.

"Em làm đúng rồi. Không được đi theo những người đáng ngờ như vậy đâu."

"Dạ. Nhưng khi em từ chối thì thái độ của hắn ta đột nhiên thay đổi, hắn ta định bắt cóc em."

"Bắt cóc?"

"Em nói chuyện với hắn trong xe, nên khi em từ chối và định xuống xe thì hắn khóa cửa lại rồi lái xe đi luôn."

"Hả? Vậy là bắt cóc thật rồi còn gì."

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là cách nói quá thôi. Nhưng đây là bắt cóc thật.

"Dạ. Hắn ta là một tên lừa đảo và là thành viên của một tổ chức tội phạm. Nhưng may mắn là Esper Do Hyuk-jin đã giúp em."

"anh Hyuk-jin?"

"Hình như anh ấy có việc gần đó. Thật may mắn khi gặp được một Esper cấp S ạ. Lúc đầu em còn không biết đó là Esper Do Hyuk-jin nữa. Anh ấy trùm mũ hoodie kín mít nên em không nhìn rõ mặt."

Hyuk-jin là người rất dễ bị nóng. Vậy mà giữa mùa hè anh ta lại mặc áo hoodie và trùm mũ kín mít? Không thể là trùng hợp được.

Mặt  tôi không lộ biểu cảm, mà vẫn lắng nghe câu chuyện của Joon.

"May mắn thật đấy."

"Thật sự là vạn sự đại cát ạ. Hơn nữa, anh ấy còn cho người bảo vệ em, nói rằng không biết khi nào bọn chúng sẽ quay lại. Vì vậy, em đã ở cùng với một Esper của hội YL suốt kỳ nghỉ và học được rất nhiều về thể thao từ anh ấy. Em thật sự rất biết ơn."

"Em không báo cảnh sát à?"

"Dạ. Esper Do Hyuk-jin nói anh ấy sẽ điều tra, nên bảo em đừng báo cảnh sát. Anh ấy bảo dù có báo, thì cảnh sát cũng sẽ bỏ qua hoặc gây phiền phức thôi, và dù sao họ cũng không chịu trách nhiệm. Lỡ đâu em lại trở thành mục tiêu của bọn chúng nữa."

"Cũng đúng."

Lời của Hyuk-jin có lý.

Trên thực tế, dù có trình báo tội phạm liên quan đến dị năng lực, cảnh sát bình thường cũng khó lòng giúp đỡ. Trừ phi đó là một vụ án lớn, nếu không thì bộ phận kiểm soát hoặc kiểm sát viên dị năng lực cũng sẽ không can thiệp.

Nhưng tôi cảm thấy anh ta ngăn cản Joon báo cáo, không chỉ vì lý do đó.

"Nhưng vào ngày khai giảng, tiền bối Joo đã đưa em về tận ký túc xá. Lúc đó, anh ấy đã đánh em, à không, chỉ là chúng em đã nói chuyện về việc bỏ học...".

Đồng tử của Joon đột nhiên rung lên dữ dội, rồi cậu ấy ngập ngừng. Chẳng lẽ tên Joo Seung-hyuk đó đã dùng biện pháp "đối thoại" hơi quá khích...?

"À, dù sao thì lúc đó anh ấy đã hỏi em về những kẻ bắt cóc."

"Seung-hyuk biết chuyện đó bằng cách nào?"

"Hình như Esper Do Hyuk-jin đã nhờ tiền bối Joo giúp đỡ khi đang tìm kiếm bọn tội phạm. Hai người đó vốn là kẻ thù của nhau mà? Nên em thấy hơi lạ, nhưng hình như tiền bối Joo cũng đang tìm kiếm bọn bắt cóc đó. Nên họ đã chia sẻ thông tin cho nhau."

Không phải ngẫu nhiên mà họ chia sẻ thông tin cho nhau. Do Hyuk-jin và Joo Seung-hyuk thực ra rất thân thiết, họ đã cùng nhau truy đuổi bọn bắt cóc đó.

"Sau đó, anh ấy còn đến hỏi em những chuyện như là bọn bắt cóc hoặc những người khả nghi xung quanh có tiếp cận em không, rồi đe dọa, à không, anh ấy dặn dò em rất kỹ là không được kể chuyện này cho người khác biết."

Joo Seung-hyuk vắng mặt liên tục trong học kỳ 2 là để điều tra vụ việc đó.

"Tất nhiên, tên đó có vẻ chỉ là một thằng lừa đảo đơn thuần thôi, nhưng lần này tiền bối Joo bị điều tra vì tội thao túng tỷ lệ tương hợp, nên em nghĩ biết đâu chuyện này có thể giúp ích được nên em mới kể với anh. Nếu em nói những điều vô nghĩa thì em xin lỗi."

"Không đâu, Joon à. Cảm ơn em vì đã kể cho anh nghe."

Một người khả nghi đã tiếp cận Joon, hứa sẽ tăng tỷ lệ tương hợp cho cậu ấy, Joo Seung-hyuk và Do Jin-hyuk đang truy đuổi người đó, Joo Seung-hyuk bị buộc tội thao túng tỷ lệ tương hợp.

Không thể nào tất cả những chuyện này chỉ là sự trùng hợp đơn thuần. Chắc chắn có gì đó.

Ù ù

Lúc đó, điện thoại của Joon rung lên. Cậu ấy kiểm tra tin nhắn.

"À, chắc sắp đến lượt tổ của tụi em rồi."

Có tổng cộng năm cổng để tiến hành mô phỏng chiến đấu. Mặc dù đây là cơ sở vật chất đẳng cấp thế giới, nhưng vẫn không đủ để tất cả học sinh cùng huấn luyện một lúc, vì vậy phải mất một thời gian để tất cả mọi người tiến hành.

"Đứng dậy thôi."

"tiền bối cũng đi ạ?"

"Ừ. Anh cũng có việc ở khu KR."

Park Geon-woo chắc chắn vẫn còn ở khu KR. Anh ta có mối quan hệ tốt với các phóng viên.

Mục đích thực sự của các phóng viên là tôi, nhưng trên danh nghĩa, họ đến để đưa tin về buổi huấn luyện chiến đấu mô phỏng.

Ít nhất thì họ cũng sẽ phỏng vấn Park Geon-woo. Tôi cũng có vài điều muốn hỏi anh ta về cổng Gate Horaitron.

"Tiền bối, anh ổn chứ ạ? Em nghĩ anh nên nghỉ ngơi thì hơn."

"Đừng lo."

Tôi trả lời với một nụ cười, nhưng thực tế, tôi hoàn toàn không ổn chút nào.

Nhiệt độ cơ thể đang tăng lên rất nhanh. Mỗi khi thở, hơi nóng phả ra, đầu óc choáng váng, mắt mờ đi. Bụng lại bắt đầu cồn cào, và tôi sắp ngã đến nơi.

Chỉ mới thức trắng một đêm thôi mà tôi đã bị cảm nặng đến vậy sao...?

"Tác dụng phụ của Akrun..."

Khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại lời cảnh báo của Park Geon-woo. Chẳng lẽ tôi thực sự đang chịu tác dụng phụ của Akrun ư?

Tôi vội vàng xua đi suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Joo Seung-hyuk không đời nào lại làm hại tôi cả. Chắc chắn chỉ là do tôi bị căng thẳng quá thôi...


Khi đến khu KR, khá nhiều học sinh đang đi ra sau khi hoàn thành buổi huấn luyện. Nhưng ánh mắt của các học sinh có gì đó rất lạ.

Nhiều người mở to mắt ngạc nhiên, hoặc nhìn chằm chằm vào tôi thật lộ liễu và khó chịu.

Có phải vì bài báo liên quan đến Joo Seung-hyuk không? Hay là họ ngạc nhiên khi thấy tôi nói chuyện với các phóng viên?

Nhưng phản ứng của họ còn dữ dội hơn so với lúc tôi ở giảng đường. Tất nhiên, vẫn có những học sinh lướt qua, nhưng đa phần mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi.

Vốn dĩ cũng có nhiều người liếc nhìn tôi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được những ánh mắt lộ liễu và soi mói đến vậy. Hơn nữa, tất cả họ đều có vẻ ngạc nhiên, thậm chí là hoảng hốt.

"Joon à, có gì dính trên mặt anh à?"

"Không ạ. Không phải vậy đâu ạ, nhưng sắc mặt của anh tệ quá. Em nghĩ anh nên đến phòng y tế thì hơn."

Vậy là chỉ vì sắc mặt của tôi quá tệ thôi sao...?

"Lee Yeon-soo!"

"Yeon-soo à!"

Lúc đó, Kang In-ho và chị Ji-hee đang tiến về phía tôi từ phía đối diện.

"Hai người đi cùng nhau à?"

Đó là một sự kết hợp hiếm thấy. Thấy tôi ngạc nhiên, chị Ji-hee giải thích.

"Kang In-ho tìm em nên chị bảo cậu ấy chờ, vì em sẽ đến cùng với Joon."

"À, In-ho à, xin lỗi."

Vì tôi đột ngột biến mất nên Kang In-ho chắc hẳn đã rất lo lắng.

"Không sao . Quan trọng hơn là Yeon-soo, sao mặt cậu xanh xao vậy? Cậu không khỏe à?"

Trên khuôn mặt luôn giữ vững phong thái bình tĩnh của Kang In-ho lộ rõ vẻ lo lắng. Có vẻ như sắc mặt của tôi tệ thật.

"Nhưng Yeon-soo à."

Biểu cảm của chị Ji-hee đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Nhưng không phải là vẻ mặt lo lắng. Ngược lại, cô ấy có vẻ ngạc nhiên. Giống như những học sinh khác đang nhìn tôi.

"Ừ."

"Em đừng ngạc nhiên dù chị có nói gì đi nữa nhé."

Chị ấy đột nhiên nói những lời như vậy, vẻ mặt nghiêm trọng khiến tôi hoảng sợ.

"Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại nói vậy làm em sợ quá."

"Không phải chuyện đáng sợ đâu..."

"Vậy thì...?"

"Chị nghĩ em đã biến đổi..."

"..."

Đó là một lời nói lố bịch hơn là đáng ngạc nhiên.

"chị ơi, đừng đùa ."

Tự nhiên lại nói về biến đổi. Thật là vô lý. Nhưng biểu cảm của chị ấy rất nghiêm túc.

"Chị không đùa đâu. Chị cảm nhận được pheromone từ em."

"Không thể nào. Chắc là ai đó bôi lên rồi chứ?"

"Không, khác với chuyện đó. Rõ ràng là từ em mà ra."

Chị ấy dứt khoát nói, không hề do dự. Có vẻ như chị không đùa.

Vậy là thực sự tôi đang tỏa ra pheromone sao? Nhắc mới nhớ Park Geon-woo cũng đã hỏi tôi là tôi đã biến đổi chưa.

Không phải là cái cớ, mà thực sự anh ấy đã cảm nhận được pheromone của tôi sao? Vậy là các học sinh nhìn tôi cũng là vì pheromone sao...? Vì một Beta như tôi lại tỏa ra pheromone nên mọi người đều ngạc nhiên.

"Có chắc đó là pheromone của Lee Yeon-soo không ạ?"

Kang In-ho, một Beta, hỏi lại chị Ji-hee.

"Ừ. Lúc ở giảng đường thì không như vậy. Nhưng bây giờ pheromone mạnh lắm. Chắc là chỉ mới bắt đầu biến đổi thôi."

Chị ấy đặt tay lên trán tôi.

"Em bị sốt cao quá. Chắc là sốt do biến đổi rồi."

"Sốt do biến đổi..."

Tôi thực sự đã biến đổi sao? Tôi bị sốt do biến đổi chứ không phải bị cảm vì mệt mỏi sao...?

Trong cốt truyện gốc, Lee Yeon-soo là một Beta. Và Joo Tae-han là một Guide cấp D. Nhưng bây giờ tôi lại đang biến đổi và Joo Tae-han đã tái thức tỉnh thành cấp S. Cho dù không biết cốt truyện thì hình thái và cấp bậc của một người cũng được định sẵn từ khi sinh ra.

Vậy chuyện này là sao?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo