Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 167

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#167
"Vậy... phải làm thế nào để kiếm tiền ạ?"
"Tiền á?"
Do Hyuk-jin ngơ ngác trước câu hỏi đột ngột này. Nhưng vẻ mặt của Joo Seung-hyuk thì rất nghiêm túc.
"Vâng. Tôi phải kiếm thật nhiều tiền."
Lee Yeon-soo nói là anh ấy chưa từng được ăn hamburger. Nghĩ tới hồi còn ở trên đảo, hamburger là món ăn rất phổ biến. Mấy người làm công trên đảo mà thấy bữa nào có hamburger là họ lại càu nhàu, chê thực đơn tệ hại.
Hamburger đâu phải món đắt đỏ gì cho cam, mà đến nó anh ấy còn chưa được ăn, vậy thì chắc anh ấy nghèo thật.
Dù Lee Yeon-soo không bị bố mẹ ép buộc tới đây, thì anh ấy vẫn cần tiền.
Vậy thì, cậu phải kiếm thật nhiều tiền. Nếu cậu kiếm đủ tiền để cho Yeon-soo mọi thứ anh ấy muốn, thì có khi anh ấy sẽ ở bên cạnh cậu, dù có biết cậu là đồ giả.
"Cậu lo lắng về chuyện tiền bạc à?"
"Những thứ ở đây không phải của tôi."
Trong phòng đầy ắp những món đồ đắt tiền, nhưng chẳng có thứ nào là của cậu cả.
Do Hyuk-jin nhìn cậu chằm chằm. Nghe cậu nói vậy, thì có vẻ như tin đồn cậu không phải là con ruột của chủ tịch Joo là thật. Và Joo Seung-hyuk cũng biết chuyện đó.
Anh không an ủi cậu qua loa, mà chỉ mỉm cười:
"Ý tôi không phải vậy. Cậu là Esper cấp S mà. Cậu sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền bạc đâu."
"Esper cấp S kiếm được nhiều tiền ạ?"
"Đương nhiên. Cứ chăm chỉ luyện tập, rồi trở thành một Esper cấp S xuất sắc, thì cậu sẽ kiếm được cả đống tiền. Vậy là Lee Yeon-soo cũng tự hào về cậu."
"Lee Yeon-soo á?"
"Ừ. Esper mà giỏi giang thì guide độc quyền cũng được khen lây. Hai người giờ là một đội rồi, Esper mà xuất sắc thì guide cũng giỏi theo."
Nếu mình giỏi, thì Yeon-soo cũng được khen cùng...
Mắt cậu mở to.
"Tôi...tôi sẽ trở thành một Esper xuất sắc!"
Dù bản thân là một kẻ giả mạo thấp kém, nhưng nếu cậu trở thành một Esper xuất sắc khiến Yeon-soo tự hào, kiếm được thật nhiều tiền, thì anh ấy sẽ không bỏ đi.
"Ừ. Tôi tin cậu sẽ trở thành Esper giỏi nhất Hàn Quốc."
Không chỉ là lời nói để xoa dịu một đứa trẻ. Do Hyuk-jin thật lòng nghĩ như vậy.
Cậu nhóc đó chắc chắn có thể vượt qua cả những người giỏi nhất Hàn Quốc, trở thành Esper đẳng cấp thế giới.


Đêm đó, Joo Seung-hyuk ngồi trước bàn học.
Gia sư của cậu đã thay đổi rất nhiều lần. Cứ thấy cậu có chút gì đó không đạt yêu cầu, là chủ tịch Joo lại ra lệnh đuổi việc, hoặc không thì thư ký Ahn sẽ tự ý cho người ta thôi việc.
Thư ký Ahn cứ thấy gia sư nào đối xử tốt hoặc có vẻ thích Joo Seung-hyuk, là bà ta sẽ đuổi việc ngay.
Vì lý do đó, gia sư đầu tiên còn chưa dạy được một tuần đã bị cho thôi việc.
Trước khi rời đi, cô ấy giao cho Joo Seung-hyuk bài tập viết nhật ký.
Thấy cậu lúng túng không biết viết gì, cô ấy bảo cậu hãy viết về điều vui vẻ nhất trong ngày.
Nhưng từ trước tới giờ Joo Seung-hyuk chưa từng viết gì cả. Vì cậu đâu có chuyện gì vui đâu. Cậu nghĩ chắc cả đời này mình cũng không viết nhật ký mất.
Vậy mà hôm nay cậu lại viết cuốn nhật ký đầu tiên.
Vì hôm nay cậu đã có guide cho riêng mình.


Joo Seung-hyuk trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Nghĩ tới chuyện sắp được sống chung nhà với Lee Yeon-soo là cậu cứ tủm tỉm cười, lại vừa hồi hộp nữa.
Sáng sớm cậu đã dậy chọn quần áo. Chọn xong rồi mà vẫn không ưng ý, nên cậu cứ thay ra thay vào liên tục, rồi cứ đứng trước gương ngắm nghía mãi.
Cậu muốn gây ấn tượng tốt với Lee Yeon-soo.
Cậu cứ đứng trước tủ quần áo băn khoăn mãi, thì bỗng giật mình nhận ra, sắp tới giờ Yeon-soo đến rồi.
Joo Seung-hyuk hốt hoảng nhìn đồng hồ, rồi chạy vội ra phòng khách. Giờ đâu phải lúc đứng đây làm đẹp. Cậu phải chuẩn bị để đón Lee Yeon-soo chứ.
Trước tiên, cậu mở tủ lạnh ra. Lee Yeon-soo thích gì nhỉ?
Thư ký Ahn có thể đã chuẩn bị đồ ăn rồi, nhưng cũng có thể là chưa.
Bình thường mấy chuyện như chưa chuẩn bị bữa ăn, hoặc là trễ giờ mấy tiếng đồng hồ mà không báo trước, cũng thường xuyên xảy ra. Biết đâu hôm nay cũng vậy.
Vậy nên cậu phải tự chuẩn bị thôi.
Joo Seung-hyuk nhìn quanh tủ lạnh, rồi lấy một chai nước cam.
Rầm!
Lúc đó, Joo Tae-han đẩy cửa xông vào, mạnh đến mức tưởng như muốn phá cửa vậy.
"đm...đm!!"
Anh ta không kìm nén được cơn giận, cứ chửi thề liên tục.
"Sao không phải là tao, mà lại là cái thằng này!"
Joo Tae-han đã xin chủ tịch Joo, để cho anh ta có được Lee Yeon-soo. Anh ta lúc nào cũng chỉ dùng những thứ tốt nhất. Dù là đồ vật hay con người, cũng không quan trọng.
Và nếu sau hơn 10 năm mới xuất hiện một guide cấp S, thì đó đương nhiên phải là của anh ta.
Vậy mà chủ tịch Joo lại cho Yeon-soo cho Joo Seung-hyuk, cái thằng giả mạo đó, chứ không phải cho anh ta.
Cơn giận bùng nổ, nhưng sau khi nghe tin tỷ lệ tương thích của hai người thấp, thì anh ta thấy đỡ hơn phần nào.
'Đúng vậy. Lee Yeon-soo rồi cũng sẽ thuộc về mình thôi.'
Joo Tae-han đã nghĩ như vậy.
Nhưng hôm nay nghe tin Lee Yeon-soo đến ký hợp đồng guide độc quyền với Joo Seung-hyuk, là anh ta nổi điên lên.
Anh ta gọi ngay cho anh trai mình là Joo Jung-han. Nhưng Joo Jung-han lại có vẻ bực bội, bảo anh ta hãy từ bỏ Lee Yeon-soo đi.
Anh ta nói, thà Lee Yeon-soo còn hơn là Joo Seung-hyuk dây dưa với một guide có gia thế tốt. Nhưng Joo Tae-han không thể chấp nhận được.
Vốn dĩ, guide có gia thế tốt, sẽ không ký hợp đồng độc quyền với cái thằng giả mạo kia đâu. Cho dù có bị dụ dỗ, thì sau khi biết thân phận thật của Joo Seung-hyuk, họ cũng sẽ bỏ đi. Cứ để yên như vậy, thì rồi cậu ta cũng ký hợp đồng với một guide cấp A xoàng xĩnh nào đó. Vậy nên, không cần phải trao Lee Yeon-soo cho cái thằng giả mạo đó làm gì.
Bỏ qua mọi chuyện khác, Joo Tae-han muốn có được Lee Yeon-soo.
Joo Tae-han rất may mắn, anh ta muốn gì là có được cái đó.
Vốn dĩ anh ta chỉ là con trai của một Joo Kyung-chan thất bại, nhưng anh ta được Joo Won-chan, người chiến thắng, nhận nuôi, rồi trở thành con trai của chủ tịch tập đoàn Sunghan.
Thế giới này luôn đứng về phía anh ta. Đến bố anh ta còn thay đổi thành một người tuyệt vời, thì việc anh ta chọn một guide theo ý mình, là điều đương nhiên thôi.
Với lại, anh ta là người sẽ thừa kế tập đoàn Sunghan trong tương lai. Anh trai anh ta, Joo Tae-han, tuy thông minh và học giỏi, nhưng lại là người không có năng lực, còn Joo Seung-hyuk thì lại là đồ giả.
Cuối cùng, người thừa kế Sunghan chỉ có thể là anh ta. Và anh ta cần một guide xứng tầm với vị thế người thừa kế Sunghan. Lee Yeon-soo là người phù hợp nhất.
Anh ta bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của anh trai, rằng đừng gây chuyện vì vấn đề này, rồi gọi điện cho chủ tịch Joo.
"Bố à, thật sự cho Lee Yeon-soo cho cái thằng giả mạo đó ạ? Con đã nói là con muốn có Lee Yeon-soo!"
Joo Tae-han mè nheo, chủ tịch Joo lạnh lùng đáp lại một câu:

-Tại sao con lại cần guide cấp S?
"Thì sau 10 năm mới xuất hiện guide cấp S đó thôi! Đương nhiên con hợp với cậu ta hơn cái thằng giả mạo đó rồi!"
Anh ta là một người cao quý. Vậy nên, chỉ có guide cấp S cao quý mới xứng với đẳng cấp của anh ta. Chứ không thể so sánh với cái thằng giả mạo thấp kém kia được.
Lúc đó, từ điện thoại vọng lại một tiếng thở dài đầy thất vọng.

-Con chỉ là hạng D thôi.
Chủ tịch Joo lạnh lùng cúp máy, mà không cần nghe Joo Tae-han trả lời.
Ý ông ta là, guide cấp S là xa xỉ đối với một người hạng D như anh ta. Chủ tịch Joo luôn chiều theo mọi điều cháu trai muốn, nhưng trước hết ông ta là một nhà kinh doanh lạnh lùng.
Ông ta bực bội vì Joo Tae-han không biết thân biết phận, lại còn muốn có guide cấp S.
Sau khi bị cúp máy, anh ta thấy vô cùng nhục nhã. Chủ tịch Joo và anh trai, những người luôn đứng về phía anh ta, giờ lại có thái độ lạnh lùng. Đáng lẽ anh ta nên tự vấn lại xem có phải mình đã sai, nhưng anh ta lại tức giận, chạy thẳng tới phòng của Joo Seung-hyuk.
"Tại sao cái loại như mày lại là cấp S!đm!!"
Anh ta trừng mắt nhìn Joo Seung-hyuk. So với bạn bè đồng trang lứa, cậu thấp bé và gầy gò hơn nhiều. Trông cậu không giống một Esper hạng cao, mà ngược lại, còn không giống cả Esper hạng thấp nữa. Vậy mà cái thằng chuột nhắt ốm đói kia lại là cấp S ư?
"Đừng có đùa! Cái loại rác rưởi như mày mà là cấp S ! Xạo chó vừa thôi!"
Mình là hạng D mà cái thằng giả mạo này lại là cấp S ?. Joo Tae-han không thể chấp nhận được.
Anh ta tức giận đến lồng lộn, hất ly nước cam đang cầm trên tay vào người Joo Seung-hyuk.
Bỗng dưng bị hất cả ly nước cam vào người, Joo Seung-hyuk cắn chặt môi.
Cậu không giận. Vì cậu đã quen với những tình huống như thế này rồi. Nhưng cậu buồn, vì bộ quần áo mà cậu đã dày công chọn lựa từ sáng sớm, đã bị bẩn hết.
Nhưng cậu không có thời gian để buồn. Cậu phải đuổi anh ta ra ngoài nhanh.
Như vậy, cậu mới có thể đi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đồ uống cho Lee Yeon-soo.
Nếu bây giờ Joo Tae-han gặp Lee Yeon-soo, thì có khi anh sẽ biết cậu là đồ giả mất.
Cậu không muốn vậy.
Dù sao thì rồi chuyện đó cũng sẽ bị bại lộ, nhưng cậu muốn chuyện đó xảy ra muộn hơn một chút, sau khi cậu đã trở thành một Esper xuất sắc, kiếm được thật nhiều tiền. Cậu không muốn bị lộ ngay từ ngày đầu tiên.
"Anh làm cái trò gì vậy!"
Lúc đó, từ phía sau vọng tới một tiếng nói, rồi có người xông tới đẩy Joo Tae-han ra.
Joo Seung-hyuk cứng đờ người, nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên vừa xuất hiện.
"đm, thằng chó này dám!"
Joo Tae-han vừa quát vừa quay lại, nhưng khi nhìn rõ đối phương, thì sắc mặt anh ta thay đổi ngay.
"Ủa, Lee Yeon-soo à."
Anh ta nở một nụ cười giả tạo, lịch sự bắt tay anh ấy:
"Tôi là Joo Tae-han. Esper hạng B. Cậu ở ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều đấy."
Lee Yeon-soo không nhìn anh ta, mà nhìn Joo Seung-hyuk. Cậu cảm nhận được ánh mắt của anh ấy, cúi gằm mặt xuống.
Cậu muốn biến mất ngay lập tức. Cậu không muốn cho Lee Yeon-soo thấy cái bộ dạng thảm hại này của mình.
Ánh mắt của Lee Yeon-soo lại hướng về phía Joo Tae-han. Thay vì bắt tay anh ta, thì anh ấy lạnh lùng đáp lại:
"Nói dối."
Lee Yeon-soo đáp trả thẳng thừng, khiến khuôn mặt Joo Tae-han méo mó.
"Cậu nói gì?"
"Anh đâu phải hạng B, anh là hạng D mà."
Cấp bậc của Joo Tae-han là một bí mật đối với bên ngoài. Dù sao thì cấp bậc quá thấp cũng chẳng có lợi ích gì, và bản thân anh ta cũng luôn che giấu nó triệt để.
Anh ta không học ở trường năng lực giả, với lý do là tự học ở nhà.
Bí mật mà anh ta đã cố gắng che giấu bị bại lộ, khiến khuôn mặt anh ta đỏ bừng lên. Nghe nói là Lee Yeon-soo có thể nhìn thấy mana, nhưng anh ta không ngờ anh ấy lại giỏi đến mức có thể nhận ra cấp bậc ngay lập tức.
"Cậu, cậu nói vớ vẩn cái gì vậy!"
"Anh là hạng D mà. Tôi thấy hết."
"Cái thằng guide rẻ rách này! Tôi định nể cậu là cấp S, ai ngờ...!"
Joo Tae-han giơ cao nắm đấm. Vốn dĩ anh ta là người hay dùng nắm đấm trước, mỗi khi có chuyện không vừa ý. Dù đối phương có là guide cấp S, thì cũng chẳng khác gì.
Nhưng trước khi nắm đấm chạm vào mặt Lee Yeon-soo, ngọn lửa đen đã bao trùm lấy người anh ta.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo