Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#170
Joo Tae-han viện cớ chuẩn bị du học để cố thủ, không chịu sang Mỹ.
Chủ tịch Joo không ép anh ta đi ngay, nhưng cũng không cho phép ở lại dinh thự chính của Sunghan.
Ngày Joo Seung-hyuk chuyển phòng sang tòa nhà chính, Joo Tae-han bị đuổi khỏi dinh thự, phải ở tạm trong khách sạn.
Và không lâu sau, Joo Jung-han trở về Hàn Quốc. Mục đích là để ngăn cản em trai đi du học.
Dù cùng là du học, nhưng việc Jung-han học hành chăm chỉ để vào một trường đại học danh tiếng, khác hoàn toàn so với việc bị đuổi đi. Hơn nữa, Tae-han còn bị đuổi đi vì tội hành hạ đứa con trai ruột duy nhất của chủ tịch Joo, chuyện này càng không thể chấp nhận được.
Sunghan lấn sân sang nhiều lĩnh vực, đến mức bị gọi là kinh doanh bạch tuộc. Nhưng trong số đó, lĩnh vực liên quan đến năng lực giả vẫn là trọng tâm phát triển.
Gần đây, mức độ tập trung vào lĩnh vực năng lực lại càng tăng cao.
Joo Won-chan tin tưởng Joo Jung-han. Nhưng ông vẫn có ý định giao vị trí người thừa kế cho Joo Tae-han. Joo Tae-han tuy hơi đần độn, nhưng dù sao cũng là một năng lực giả. Và Joo Jung-han sẽ là người hỗ trợ em trai mình.
Joo Jung-han nghiến răng trong lòng. Anh không muốn bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn của kẻ không có năng lực, như người cha ruột Joo Kyung-chan, rồi phải từ bỏ tất cả.
Anh biết, Joo Seung-hyuk là con trai ruột của chủ tịch Joo.
Người có vai trò lớn trong việc thao túng kết quả xét nghiệm quan hệ cha con của Joo Seung-hyuk, chính là mẹ ruột của anh.
Bà ta là một người phụ nữ thông minh. Ngay sau khi người chồng Joo Kyung-chan qua đời, bà ta đã lập tức ra nước ngoài tái hôn.
Mọi người chê trách bà ta bỏ rơi con, nhưng thực ra là ngược lại. Bà ta cố tình tỏ ra lạnh lùng, với hy vọng, chủ tịch Joo sẽ nhận con mình làm con nuôi.
Sau khi bà ta rời đi, chủ tịch Joo đã nhận Joo Jung-han và Joo Tae-han làm con nuôi, đúng như dự đoán. Nhưng vấn đề lại phát sinh, khi chủ tịch Joo có một đứa con trai ruột. Nếu cứ tiếp tục như vậy, con của bà ta sẽ trở thành những kẻ thừa thãi.
Mẹ ruột của Joo Jung-han đã thuê người tiếp cận thư ký Ahn. Và bà ta đã bày ra mọi chuyện. Bà ta chỉ cho Joo Jung-han biết chuyện này. Vì Joo Tae-han lúc đó còn quá nhỏ, có thể lỡ miệng tiết lộ bí mật. Đến tận bây giờ, anh vẫn giữ kín với em trai mình. Vì Joo Tae-han vẫn còn trẻ con và khinh suất.
Không, nói thẳng ra, không chỉ là trẻ con. Joo Tae-han vừa bất tài, vừa ngu ngốc. Đến đứa trẻ 7 tuổi còn biết nghĩ hơn.
Nhưng Joo Jung-han lại thích điểm đó của em trai mình. Có như vậy, anh ta mới có thể thao túng mọi thứ theo ý mình.
Anh ta có kế hoạch đưa Joo Tae-han lên làm chủ tịch Sunghan, rồi thao túng em trai từ phía sau. Tất nhiên, đó không phải là mục tiêu cuối cùng của anh.
Joo Jung-han đang bí mật tiến hành nghiên cứu về việc thức tỉnh của những người không có năng lực ở Texas.
Chủ tịch Joo nói, sau khi Joo Jung-han tốt nghiệp đại học, ông sẽ giao Dược phẩm Sunghan và đảo Abite cho anh. Nghe vậy, Joo Jung-han chỉ thấy nực cười.
Dược phẩm Sunghan và đảo Abite, đều là tài sản của người cha ruột Joo Kyung-chan. Vậy mà ông ta lại nói như thể ban ân huệ cho anh.
Hơn nữa, việc ông ta chỉ định giao Dược phẩm Sunghan cho anh, cũng khiến anh khó chịu. Như thể ông ta muốn Joo Jung-han, kẻ không có năng lực, chỉ cần ăn bám vào công ti rồi biến mất, y như người cha ruột. Ông ta đã vạch ra giới hạn cho những kẻ không có năng lực, dù họ có cố gắng thế nào đi nữa, cũng không thể vươn lên được.
Nhưng anh không hề lộ ra vẻ gì. Dù sao thì với cái tính cách ngốc nghếch của Joo Tae-han, chủ tịch Joo cuối cùng cũng sẽ phải dựa vào Joo Jung-han thôi.
Hơn nữa, sau khi thừa kế Dược phẩm Sunghan và đảo Abite, anh sẽ tiến hành nghiên cứu về năng lực và sự phát hiện, theo cách bài bản hơn.
Nếu như đạt được thành quả trong nghiên cứu, và thức tỉnh, thì Sunghan sẽ hoàn toàn thuộc về Joo Jung-han.
Cho dù Joo Jung-han thức tỉnh nhờ sức mạnh của thuốc, hay là thao túng Joo Tae-han từ phía sau, thì Sunghan vẫn sẽ là của anh ta.
Nhưng sự tồn tại của Joo Seung-hyuk vẫn khiến anh ta lo lắng. Nếu thằng bé bị ngược đãi đến chết trên đảo, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi, nhưng thằng bé lại sống sót với một sức sống mãnh liệt.
Dù vậy, anh vẫn nghĩ rằng, nếu thằng bé bị lãng quên trong sự thờ ơ của chủ tịch Joo, thì cũng không tệ.
Nhưng một ngày nọ, chủ tịch Joo đã nói:
'Thằng bé đó sống thế nào rồi?'
'Dạ? Sao tự nhiên bố lại hỏi thằng giả mạo đó ạ...?'
'Hồi nhỏ, nó khá giống mẹ nó.'
'Gương mặt trẻ con thường thay đổi mà ạ.'
'Dịp nghỉ, con hãy cùng Tae-han đến thăm đảo đi. Chào hỏi bác con, rồi chụp ảnh về cho ta xem. Ta tò mò quá.'
'Bác', tức là việc chào hỏi người cha ruột của Joo Jung-han, chỉ là cái cớ. Dù Joo Kyung-chan đã chết ở đó, nhưng mộ của ông lại ở Hàn Quốc.
Mục đích chắc chắn là ảnh của Joo Seung-hyuk.
Chủ tịch Joo đã ngủ với thư ký Ahn. Nhưng đó chỉ là một mối quan hệ thể xác, ông vẫn không thể quên người vợ đã khuất.
Ông đang cố gắng tìm kiếm dấu vết của vợ mình ở Joo Seung-hyuk.
Joo Jung-han lập tức đưa em trai Joo Tae-han đến thăm đảo Abite. Nếu anh chần chừ dù chỉ một chút thôi, thì chủ tịch Joo sẽ ra lệnh cho cấp dưới. Để anh đi còn hơn.
'Á, sao em phải đến đó! Joo Kyung-chan có liên quan gì đến em chứ.'
Ngay từ lúc xuất phát, Joo Tae-han đã cằn nhằn liên tục. Nó hài lòng với việc trở thành con nuôi của chủ tịch Joo, và muốn xóa bỏ sự tồn tại của người cha ruột.
'Cái thằng đó chọn đảo kiểu gì mà toàn chỗ khỉ ho cò gáy thế này. Thảo nào thua bố.'
Mỗi khi Joo Tae-han hạ thấp người cha ruột, thì ngọn lửa giận dữ lại bùng lên, trong sâu thẳm trái tim Joo Jung-han. Tình cảm anh em cũng dần biến mất.
Nhưng anh không hề lộ ra vẻ gì. Với cái tính cách ngu ngốc của Joo Tae-han, nó sẽ mách lẻo ngay với 'bố', rằng 'bố ơi, anh Jung-han thích Joo Kyung-chan hơn bố đó'.
Dù sao thì bây giờ, điều quan trọng nhất vẫn là Joo Seung-hyuk. Và Joo Jung-han đã câm nín, khi nhìn thấy Joo Seung-hyuk ở dinh thự.
Đầu tóc bù xù, quần áo bẩn thỉu. Nhưng dù trong bộ dạng tồi tàn, gương mặt xinh đẹp của cậu vẫn không thể che giấu được. Không chỉ đơn thuần là xinh đẹp, mà gương mặt cậu còn giống hệt mẹ ruột của mình.
Nếu chủ tịch Joo nhìn thấy Joo Seung-hyuk lúc này, thì ông sẽ lập tức triệu cậu về thôi.
Joo Jung-han cuối cùng đã không chụp ảnh Joo Seung-hyuk. Anh ra lệnh dạy Joo Seung-hyuk tiếng Hàn, rồi rời đảo.
Joo Jung-han định dùng mọi cách để ngăn cản Joo Seung-hyuk trở về, nhưng cũng có khả năng thất bại. Chủ tịch Joo đã giao mọi việc liên quan đến Joo Seung-hyuk cho Joo Jung-han khi ông gửi cậu ra đảo.
Có thể bao biện rằng, cậu thiếu kiến thức là do lười học, nhưng nếu cậu hoàn toàn không biết chữ Hàn, thì có thể sẽ có vấn đề.
Nhưng đây chỉ là để đề phòng trường hợp xấu nhất, anh ta nghĩ, Joo Seung-hyuk sẽ không thật sự trở lại Hàn Quốc đâu.
Sau khi trở về Hàn Quốc, Joo Jung-han đã nói, rằng Joo Seung-hyuk giống với người tình của mẹ, và Joo Tae-han, dù không ai yêu cầu, cũng ra rả... Joo Seung-hyuk là một thằng bẩn thỉu, hèn hạ.
Nghe vậy, chủ tịch Joo đã không yêu cầu xem ảnh của Joo Seung-hyuk nữa. Ông dường như đã quên sự tồn tại của cậu một lần nữa.
Nhưng một sự kiện không ai ngờ đến đã xảy ra. Joo Seung-hyuk đã thức tỉnh thành Esper hạng S.
Cậu đã trở về Hàn Quốc, mà không để Joo Jung-han kịp trở tay. Thậm chí cậu còn được ở trong căn phòng, bên cạnh tòa nhà chính của tập đoàn Sunghan.
Anh đã cố gắng đưa Joo Seung-hyuk trở lại nước ngoài, nhưng vô ích.
'Jung-han à, gương mặt thằng bé đó khác với những gì con nói.'
'Dạ? Con không biết nữa... Con thấy nó giống người đàn ông đó mà...'
'Con nên học cách nhìn người đi.'
Đó là lần đầu tiên anh bị khiển trách, kể từ khi được chủ tịch Joo nhận làm con nuôi.
Joo Jung-han quyết định lùi một bước, và quay trở lại Mỹ.
Nghe tin Lee Yeon-soo được chọn làm guide độc quyền của Joo Seung-hyuk, anh ta có chút khó xử. Việc có một guide hạng S là một mối đe dọa, nhưng so với những guide hạng cao xuất thân tốt, và có khả năng biến đổi thành omega, thì đây vẫn là một lựa chọn chấp nhận được.
Nhưng mẹ anh thậm chí còn không thích cả điều đó. Bà đã cố gắng cản trở quá trình kiểm tra tỷ lệ tương thích thông qua thư ký Ahn, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong việc ngăn cản hợp đồng.
Bà rất tức giận. Joo Tae-han cũng mè nheo đòi Lee Yeon-soo cho mình. Nhưng Joo Jung-han lại nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn.
Lee Yeon-soo là con trai cả trong một gia đình nghèo rớt mồng tơi. Bố thì không có việc làm ổn định, lại còn bị lừa đảo mất sạch tiền bạc. Anh ta còn có một đống em nhỏ nữa, nên phải chịu thiệt thòi nhiều để lớn lên.
Nghe thôi là đã hình dung ra được rồi. Đúng kiểu người dễ bảo.
Thay vì thế, tốt hơn là giả vờ giúp đỡ Lee Yeon-soo, rồi lợi dụng anh ta.
Nhưng đó lại là quyết định ngu ngốc nhất cuộc đời Joo Jung-han. Ai mà ngờ thằng nhóc đó, lại phát hiện ra mối quan hệ cha con giữa chủ tịch Joo và Joo Seung-hyuk...
Tất nhiên, anh chỉ nói rằng hình thái mana của hai người có điểm tương đồng. Chủ tịch Joo đã nghi ngờ, rồi tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con. Nhưng kết quả là, mọi chuyện đã bị vạch trần cũng chỉ vì Lee Yeon-soo.
Tệ hơn nữa, Joo Tae-han có nguy cơ bị đuổi đi vì tội hành hạ Joo Seung-hyuk.
Việc thân phận thật của đứa con ruột bị vạch trần, thì đành chịu thôi, nhưng nhất định phải ngăn cản Joo Tae-han bị đuổi đi. Với tính cách của chủ tịch Joo, một khi đã bị vứt bỏ, thì khó có thể quay lại.
Nếu vậy, vị trí người thừa kế của tập đoàn Sunghan, cũng sẽ hoàn toàn tan thành mây khói.
Tất nhiên, việc Joo Seung-hyuk được công nhận là con ruột, đã khiến khả năng Joo Tae-han thừa kế Sunghan trở nên mong manh hơn. Nhưng nếu nó ở lại Hàn Quốc, thì vẫn còn cơ hội.
Bị đuổi khỏi nhà lớn rồi, nhưng nếu cứ mặt dày xuất hiện và tỏ vẻ ăn năn hối cải, thì có khi chủ tịch Joo cũng nguôi giận. Rồi nó lại có cơ hội khác. Dù khó khăn hơn trước, nhưng nó vẫn còn cửa để giành lấy Sunghan.
Joo Jung-han bỏ dở kỳ thi đại học, ba chân bốn cẳng chạy về Hàn Quốc xin xỏ chủ tịch Joo. Nhưng ông ta cứng rắn như đá.
Joo Jung-han nhờ vả người thân và mấy giám đốc điều hành của Sunghan, nhưng chẳng ai giúp. Mấy người trước đây còn tranh nhau được nói chuyện với Joo Jung-han, giờ thì lơ anh ta như đãhẹn nhau trước vậy.
'Giờ thì con trai ruột của chủ tịch Joo đã xuất hiện, nên con nuôi không còn cần thiết nữa nhỉ?'
Joo Jung-han tức giận, nhưng anh không thể bỏ cuộc ở đây. Anh đã tìm đến Joo Seung-hyuk lần cuối.
Và anh đã dịu dàng cầu xin:
"Seung-hyuk à, Tae-han đang rất khó khăn. Em không thể giúp anh trai mình sao?"
Dù là Esper hạng S, thì cuối cùng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm. Chỉ cần đối xử dịu dàng, và khơi gợi lòng trắc ẩn, là cậu sẽ bị lay động thôi.
"Tôi không phải em trai của Joo Tae-han."
Nhưng khi nhìn vào mắt Joo Seung-hyuk, Joo Jung-han đã câm nín. Đôi mắt cậu trống rỗng. Không thể tìm thấy cảm xúc trong biểu cảm hay giọng nói của cậu.
Nếu cậu trách cứ hành vi của Joo Tae-han, rồi đau buồn hay tức giận, thì anh sẽ dễ dàng đối phó hơn. Nhưng cậu lại không như vậy.
Cậu chỉ đang nói ra những sự thật khách quan mà cậu biết.
Nhưng anh không thể hoảng loạn ở đây. Joo Jung-han giả vờ tươi cười.
"Seung-hyuk à, sao em lại nói vậy. Dù có tức giận đến đâu, thì cũng không được nói những lời như vậy."
"Là Joo Tae-han đã nói vậy."
'Thằng ngu Joo Tae-han đấy.'
Joo Jung-han chửi thầm trong lòng.
Joo Tae-han không hề biết Joo Seung-hyuk là ‘hàng thật’. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một kẻ giả mạo, không gây ra mối đe dọa nào cho nó, nó chỉ cần phớt lờ cậu thôi. Nhưng nó lại cứ gây sự chỉ vì cậu chướng mắt, và gây ra chuyện này.
"...Tae-han chắc cũng đang hối hận lắm."
"Hối hận thế nào ạ?"
"Em ấy thật lòng xin lỗi em. Đã có những hiểu lầm không thể tránh khỏi giữa hai người. Nếu em không giúp, thì Tae-han sẽ phải đi xa. Vậy Seung-hyuk sẽ không đau lòng sao? Em không thích việc người khác phải khổ sở vì mình mà?"
Joo Jung-han cố gắng khơi gợi cảm giác tội lỗi của một đứa trẻ ngây thơ.
"Seung-hyuk à, vậy nên nếu em nói với bố là đừng đuổi anh trai đi..."
"Á, thằng chó! Bực mình thật! Sao anh phải van xin cái thằng giả mạo đó!"
Lúc đó, Joo Tae-han chửi bới, xông vào phòng Joo Seung-hyuk.
"Tae-han à, em làm cái gì vậy!"
Joo Jung-han kinh hãi.
Thực ra, người gây ra tình huống này là Joo Tae-han, và người có thể giải quyết nó cũng là Joo Tae-han.
Việc Joo Tae-han trực tiếp xin lỗi, sẽ nhanh hơn gấp trăm lần, so với việc Joo Jung-han gặp gỡ chủ tịch Joo hay những người xung quanh để nhờ vả. Nhưng Joo Tae-han, dù tình hình đã đến mức này, vẫn giở trò trẻ con, không chịu xin lỗi. Anh không thể chiều theo tính khí thất thường của nó mãi được.
Joo Jung-han đã đưa Joo Tae-han đến đây hôm nay.
Anh dự định sẽ thuyết phục Joo Seung-hyuk trước, sau đó cho hai người xin lỗi trước mặt chủ tịch Joo.
'Cứ đợi ở phòng bên cạnh đi, khi nào anh gọi thì em vào. Joo Seung-hyuk sẽ xin bố đừng đuổi em đi. Anh sẽ khiến cậu ta làm vậy. Vậy thì lúc đó em vào xin lỗi Joo Seung-hyuk, rồi nói với bố là em biết lỗi rồi.'
Joo Jung-han đã dặn dò em trai mình từ khách sạn, cho đến tận khi sắp đến dinh thự chính. Dù là một thằng ngốc, anh nghĩ nó cũng sẽ làm được đến mức này.
Nhưng em trai lại là một tên ngốc hơn cả tưởng tượng.
"Này, bảo bố đến nói hủy lệnh du học ngay! Mày tưởng kết quả xét nghiệm thay đổi thì mày là cái thá gì? Đã là đồ giả thì mãi mãi là đồ giả thôi, mẹ mày là con đĩ lăng loàn ngủ với hết thằng này đến thằng khác!"
Nó gào thét, rồi giơ tay lên định đánh Joo Seung-hyuk. Joo Jung-han vội vàng ngăn cản, thì một giọng nói giận dữ của một người đàn ông trung niên vang lên trong phòng:
"Joo Tae-han, con đang làm cái gì vậy!"