Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 169

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#169

"Thời gian ngắn ngủi vừa qua thật vui ạ. Cảm ơn cậu."

"..."

Lee Yeon-soo trang trọng cúi chào, rồi quay người đi.

'Đừng đi... Làm ơn đừng đi mà.'

Joo Seung-hyuk nhìn bóng lưng anh, thầm nghĩ. Nhưng cậu không thể mở miệng. Không, cậu không thể nói bất cứ điều gì.

Vậy là tốt rồi. Lee Yeon-soo phải rời đi. Anh không trở thành guide cho một kẻ giả mạo như cậu. Cậu không được níu giữ anh.

Cậu tự thuyết phục bản thân. Rồi quay người, định trở về phòng. Nhưng chân cậu không nhúc nhích được.

Cậu không muốn.

Cậu muốn ở bên Lee Yeon-soo. Cậu muốn  nhìn thấy Lee Yeon-soo. Cậu muốn trở thành Esper của anh. Cậu không muốn Lee Yeon-soo trở thành guide của người khác.

Cậu lại quay người.

Cậu phải giữ Lee Yeon-soo lại. Cậu không thể để anh đi như vậy được.

Ngay khi định bước đi, ai đó nắm lấy tay cậu.

"Seung-hyuk!"

Chủ tịch Joo ôm chầm lấy cậu.

Joo Seung-hyuk hoảng hốt định đẩy ông ra. Nhưng chủ tịch Joo không buông tay.

Ông nắm lấy vai cậu, nhìn chằm chằm vào mặt cậu. Chủ tịch Joo thường tìm kiếm dấu vết của người vợ trong Joo Seung-hyuk, và cũng hay quan sát khuôn mặt cậu.

Nhưng hôm nay lại khác.

Ông không còn quan sát như đang nhìn một bản sao của người vợ, mà có một cảm xúc mơ hồ nào đó.

Đó là ánh mắt dịu dàng mà Joo Seung-hyuk đã mơ ước mỗi ngày khi còn nhỏ, trước khi bị đày ra đảo.

Nhưng giờ đây, cậu không hề vui vẻ chút nào. Thậm chí, cậu còn ghê tởm hơn nhiều so với lúc bị quan sát.

Joo Seung-hyuk cố gắng gạt tay chủ tịch Joo ra. Toàn thân cậu nổi da gà. Nhưng giờ không phải lúc quan tâm đến người đàn ông này.

Cậu chạy về hướng Lee Yeon-soo vừa đi. Trái tim cậu đập loạn xạ, cậu cứ chạy và chạy.

Nhưng đã quá muộn. Lee Yeon-soo đã rời đi rồi.

Joo Seung-hyuk ngơ ngác nhìn cánh cổng lớn.

"Seung-hyuk!"

Chủ tịch Joo lại đuổi theo cậu.

Cậu đã dùng mana với Joo Tae-han, lại còn gạt tay chủ tịch Joo. Chắc là ông ta định trừng phạt cậu?

Nhưng trái với dự đoán của Joo Seung-hyuk, chủ tịch Joo không hề tức giận. Ông cũng không sai bảo thư ký, hay người làm đến trừng phạt cậu.

"Con cần phải tắm rửa."

Tay Joo Seung-hyuk dính đầy nước cam đã khô lại, nhớp nháp. Khuôn mặt và tóc cậu cũng rối bời. Bộ quần áo đắt tiền mà chủ tịch Joo mua cho cậu, cũng ướt sũng nước cam.

Chắc là ông ta định mắng cậu vì bẩn thỉu đây mà. Joo Seung-hyuk im lặng, không giải thích gì cả.

Chủ tịch Joo tắm rửa cho cậu xong, liền đưa cậu lên xe. Rồi ông đưa cậu đến bệnh viện.

Tại sao đột nhiên lại đến bệnh viện? Cậu thắc mắc, nhưng chẳng ai nói cho cậu biết.

Y tá lấy tóc và máu của cậu, chủ tịch Joo nói "Ta sẽ tự mình kiểm tra." rồi biến mất đâu đó.

Rồi nhân viên bệnh viện đưa cậu đến phòng bệnh VIP. Giống như nơi cậu đã gặp Lee Yeon-soo hôm qua.

Hôm nay cậu cũng nghĩ mình sẽ ở đây với anh... Cậu còn định cùng anh ăn những món ngon, nói chuyện, rồi cho anh xem nhà nữa.

Nhưng anh đã rời đi rồi, và Joo Seung-hyuk lại một mình.

'Như vậy là tốt cho Lee Yeon-soo.’

‘Không, mình không muốn.'

Hai ý nghĩ trái ngược nhau cứ liên tục giày vò Joo Seung-hyuk.

Khi mặt trời lặn, bóng tối bao trùm bên ngoài cửa sổ, chủ tịch Joo bước vào phòng bệnh.

"Seung-hyuk, đi thôi."

Giọng ông nghẹn ngào. Đó là một hình ảnh mà cậu chưa từng thấy trước đây, nhưng cậu không quan tâm.

"Ông định đưa tôi ra đảo à?"

Cậu hỏi với giọng khô khốc.

"Seung-hyuk..."

"Tôi không muốn. Tôi không đi đâu hết."

Nếu cậu ra nước ngoài, cậu sẽ không thể gặp anh. Vậy nên cậu phải ở lại Hàn Quốc.

"...Con đi đâu chứ."

"Cứ vứt bỏ tôi đi."

Theo lời Do Hyuk-jin, Esper hạng S có số lượng ít ỏi, và có thể kiếm được rất nhiều tiền. Vậy nên cho dù cậu sống một mình, cậu cũng sẽ không gặp vấn đề gì đâu. Với lại, người ta nói trẻ mồ côi sẽ được nhận vào trại trẻ, cậu có thể sống ở đó.

"Vứt bỏ? Ai nói là ta vứt bỏ con chứ!"

Chủ tịch Joo nổi giận. Xem ra ông ta không có ý định dễ dàng buông tha Joo Seung-hyuk.

Có phải vì khuôn mặt giống người phụ nữ đó? Hay là vì ông ta muốn hành hạ cái thứ giả mạo như cậu? Hay là ông ta không muốn một Esper hạng S đến một nơi khác? Hay là ông ta sợ chuyện cậu là đồ giả sẽ bị lộ ra ngoài? Dù sao cậu cũng là con trai được ghi vào sổ hộ khẩu, ông ta không muốn nghe người ta nói rằng đã vứt bỏ con?

Cậu đã cố gắng suy luận, dựa trên thái độ của chủ tịch Joo từ trước đến giờ, và những lời người khác nói, nhưng cậu không thể biết lý do chính xác.

Dù là lý do gì, nếu chủ tịch Joo không có ý định buông tha cậu, thì cậu chỉ cần trốn thoát thôi. Cậu không hề có ý định bị kéo đến một hòn đảo xa xôi nào đó, mà cậu còn không biết tên. Hơn nữa, nếu giờ cậu bị kéo đi, thì biết đến bao giờ cậu mới có thể quay lại? Cậu không muốn không được gặp Lee Yeon-soo cho đến lúc đó.

Joo Seung-hyuk kiểm tra mana đang chảy trong cơ thể. Có thể đám thuộc hạ của chủ tịch Joo sẽ cản đường, nhưng cậu tin rằng mình có thể đánh bại tất cả bọn chúng. Cậu chỉ cần làm như ở đảo là được.

Nhưng cậu nên trốn khi nào? Đây là tầng cao nhất của bệnh viện, không phải là nơi tốt để trốn.

Hay là trốn ngay khi ra khỏi bệnh viện? Hay là trốn khi lên xe?

Joo Seung-hyuk suy nghĩ rồi lên tiếng:

"Vậy ông định nhốt tôi ở đây à?"

Nếu ông ta định đưa cậu đến một nơi khác, cậu chỉ cần trốn trước khi lên xe là được. Nếu ông ta định nhốt cậu trong kho, thì cũng vậy.

Nhưng nếu ông ta định nhốt cậu ở bệnh viện, thì cậu phải trốn ngay lập tức.

Joo Tae-han thường đến tìm Joo Seung-hyuk rồi quát mắng cậu:

'Loại như mày sao có thể là hạng S được? Esper hạng S sao có thể nhỏ bé như vậy? Mày chỉ là một con quái vật đột biến thôi! Cái thứ rác rưởi chỉ có thể dùng để thí nghiệm như mày mà cũng đòi là hạng S hả? Rồi có ngày tao tống mày vào bệnh viện cho coi! Hoặc là phòng thí nghiệm của tụi tao!'

Và có lẽ đúng như lời Joo Tae-han nói, hôm nay ông ta định tống cậu vào bệnh viện.

Chủ tịch Joo luôn nghe theo mọi lời Joo Tae-han nói mà. Việc ông ta lấy tóc và máu của cậu có lẽ cũng vì vậy.

Cậu nhìn chằm chằm vào mặt chủ tịch Joo, rồi tập trung mana ở đầu ngón tay.

Nếu ông ta thật sự định nhốt cậu ở bệnh viện, cậu sẽ dùng mana để trốn thoát ngay lập tức.

Chủ tịch Joo im lặng nhìn cậu. Càng lâu, cậu càng căng thẳng.

Nhưng đột nhiên, ông ôm chầm lấy Joo Seung-hyuk.

"Seung-hyuk à, đừng lo. Chúng ta sẽ về nhà. Ta sẽ không đưa con đi đâu hết. Con là con trai ta. Là con của Joo Won-chan này!"

"..."

"Con trai. Con trai của ta."

Chủ tịch Joo tuôn trào những giọt nước mắt nghẹn ngào. Nước mắt ông rơi trên mặt Joo Seung-hyuk.

Cậu nhăn mặt, còn ghê tởm hơn cả lúc bị dội nước cam.


Sau ngày đó, mọi thứ đều thay đổi.

Joo Seung-hyuk được công nhận là con ruột của chủ tịch Joo. Chủ tịch Joo tra hỏi thư ký Ahn, người đã tiến hành xét nghiệm ADN trước đó. Bà ta đã thú nhận, đã làm giả kết quả xét nghiệm vì tham vọng trở thành bà chủ tập đoàn Sunghan.

Khi sự thật được phơi bày, thái độ của mọi người thay đổi 180 độ.

Họ hàng và những người thân cận của chủ tịch Joo, cứ hễ gặp Joo Seung-hyuk là lại không ngớt lời khen ngợi:

"Tôi đã biết từ khi cậu ấy thức tỉnh thành Esper hạng S rồi mà. Cái này là do di truyền từ chủ tịch cả thôi!"

"Dù Park Geon-woo có giỏi đến đâu, cũng không thể sánh bằng ngón chân của Seung-hyuk nhà ta!"

"Đương nhiên rồi. Cậu ấy là Esper hạng S trẻ tuổi nhất mà."

"Có Seung-hyuk rồi, Sunghan không còn gì phải lo nữa."

"Sao cậu ấy có thể đẹp trai đến vậy nhỉ? Đặc biệt là đôi mắt, giống hệt chủ tịch."

Những người làm trong dinh thự và các nhân viên khác cũng sốt sắng làm thân với Joo Seung-hyuk.

"Thiếu gia có muốn ăn gì không ạ? Tôi muốn làm những món thiếu gia thích, nhưng thư ký Ahn cứ cản trở mãi... Từ giờ tôi sẽ làm cho cậu mỗi ngày, chỉ cần cậu nói với tôi thôi."

"Thiếu gia, xin thứ lỗi cho những vô lễ trước đây của tôi ạ. Tất cả là do con khốn Ahn đó gây ra cả."

"Xin lỗi ạ. Nếu tôi có làm gì sai, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho."

"Cậu biết tôi quý cậu đến mức nào mà đúng không? Mỗi khi bà Ahn đối xử vô lễ với cậu, tôi đều tức muốn nổ phổi đó."

Joo Seung-hyuk lần đầu tiên nhận được vô số lời xin lỗi từ mọi người.

Những lời xin lỗi mà họ nói, sau khi cậu được công nhận là con ruột của gia tộc tài phiệt, chắc chắn không phải là thật lòng. Nhưng ít nhất họ cũng còn xin lỗi.

Đa phần những người trước đây khinh miệt và sỉ nhục Joo Seung-hyuk, giờ lại xóa hết mọi dấu vết, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, rồi cố gắng làm thân, hoặc là đổ lỗi cho người khác.

Thư ký Ahn bị sa thải, và chủ tịch Joo tự mình quản lý mọi thứ liên quan đến Joo Seung-hyuk.

Ông bắt đầu tìm hiểu, xem Joo Seung-hyuk đã sống như thế nào, và những người làm thuê tranh nhau báo cáo những hành vi tàn ác mà người khác đã gây ra, hòng bảo toàn mạng sống.

Do đó, những người đã khinh miệt Joo Seung-hyuk, như tài xế và người giúp việc, đều bị sa thải.

Joo Tae-han cũng bị quyết định cho đi du học ở Mỹ. Anh ta bị đuổi đi vì những hành vi hành hạ cậu trước đây bị phanh phui.

Chủ tịch Joo cho Joo Seung-hyuk sống trong tòa nhà chính. Hơn nữa, cậu còn ở ngay phòng bên cạnh chủ tịch Joo.

Khi còn ở toà bên cạnh, cậu đã nghĩ mình được sống sung túc rồi, nhưng cuộc sống ở tòa nhà chính lại là một đẳng cấp khác.

Cậu không còn là một kẻ giả mạo bẩn thỉu nữa, mà là con trai ruột của chủ tịch Joo, và là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Sunghan.

Đồ ăn, quần áo, nội thất, mọi thứ xung quanh cậu đều được thay thế bằng hàng cao cấp nhất, gia sư cũng được thay thế bằng những người có học vấn cao và kinh nghiệm dày dặn.

Những người làm thuê mới đều đối xử với Joo Seung-hyuk, vô cùng thân thiện và lễ phép. Họ không bao giờ lỡ lời dù chỉ là một chút.

Mọi thứ đều thay đổi, nhưng Joo Seung-hyuk không hề vui vẻ.

Điều cậu muốn không phải là cuộc sống xa hoa, mà một người thừa kế gia tộc tài phiệt được hưởng.

Joo Seung-hyuk chỉ muốn được gặp Lee Yeon-soo. Cậu muốn gặp lại guide của mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo